Tiếng súng rộ lên khắp mọi nơi, xem lẫn vào đó là những tiếng nổ của pháo đạn nghe như tiếng sấm rền, làm cho vùng đất yên ắng này hoàn toàn thức tỉnh.
Những cây cỏ vừa mới nhú lên mầm non, bị lửa đạn bay tán loạn hoàn toàn nghiền nát, những lá cỏ đứt lìa bị lấn sâu vào trong mặt đất ướt át.
Mặt đất ấm ướt cũng bị đạn pháo cày xới một cách vô tình, làm cho khắp nơi là những chiếc hố lớn hố nhỏ, hoa màu vừa mới được gieo mầm trong đồng ruộng, đều trở thành vật hi sinh vô tội.
Bất kể là mưa bom bão đạn của quân Lam Vũ, hay là đạn súng trường Chấn Thiên của quân đội nước Mã Toa, đều giống như máy cắt cỏ đem chúng cắt lìa hoàn toàn.
Các chiến sĩ quân Lam Vũ nằm úp sẫm trong chiến hào hình tròn, chú ý sát sao kỵ binh nước Mã Toa qua lại trước đầu ruồi của súng trường, sau đó trầm tĩnh bóp cò súng, đem từng tên kỵ binh nước Mã Toa bắn ngã xuống mặt đất lầy lội.
Ông trời ưu ái, trong mấy ngày trước khi cuộc chiến nổ ra, trời đã đổ mưa xuân rả rich, làm vùng đất bằng phẳng này hoàn toàn bị ngâm trong nước mưa.
Đất đai mềm xếp làm cho quân Lam Vũ khi đào bới hầm hào ít hao phí sức lực hơn, đồng thời làm cho kỵ binh nước Mã Toa công kích gặp phải khó khăn nhiều hơn.
Phía bên ngoài trận địa, khắp nơi đều là kỵ binh nước Mã Toa chạy qua chạy lại, bọn chúng sau khi thay đổi trang bị, đã trở nên vô cùng nhẹ nhàng linh hoạt, nhưng muốn phát huy được hết tính cơ động của kỵ binh trên mặt đất nhẽo nhoét lấy lội này, thì vẫn có chút khó khăn.
Mặt đất quá mức ướt át mềm xép thường thường làm cho vó của chiến mã bị lún sâu vào trong mặt đát, chiến mã càng vùng vẫy dữ đội, thì vó ngựa càng bị lún sâu.
Rất nhiều kỵ binh của nước Mã Toa đã bị mất mạng khi vó ngựa bị bũn đất bám lấy, tai họa đột nhiên này đã làm cho bọn chúng trở thành những mục tiêu xạ kích không thể tốt hơn cho những tay súng bắn tỉa quân Lam Vũ.
Bách kích pháo của quân Lam Vũ cũng oanh kích kỵ binh nước Mã Toa xung phong một cách hết sức có toan tính, làm cho mặt đất mềm xếp xới lên từng chiếc hố đầy bùn lầy.
Do mặt đất bị thấm quá nhiều nước, cho nên khi đạn pháo bách kích phát nổ, thì bất kể lực xung kích hay lực sát thương, đều bị giảm sút rất lớn, có khi đạn pháo rơi trực tiếp xuống bên người kỵ binh nước Mã Toa rồi phát nổ, mà cũng chỉ làm cho bùn đất văng lên trên người kỵ binh nước Mã Toa, còn tên kỵ binh nước Mã Toa gần ngay trong gang tấc vẫn khỏe mạnh như không.
Bất quá, tác dụng của bách kích pháo cũng không phải là hoàn toàn không có chỗ phát huy, ít nhất, những cái hố lồi lõm do đạn bách kích pháo xới lên, mang lại trở ngại cực lớn trước mặt kỵ binh nước Mã Toa, hơn nữa bùn đất sau khi bì pháo đàn dày xéo càng dễ làm vó ngựa kỵ binh nước Mã Toa sa lầy.
Kỵ binh nước Mã Toa nếu muốn vượt qua tuyến phong tỏa của quân Lam Vũ thì càng phải mất nhiều thời gian hơn, điều ấy tất nhiên đồng nghĩa với việc thương vong càng lớn hơn.
Lực sát thương của bách kích pháo giảm đi, nhưng những khẩu súng ngắm cớ nòng lớn lại chẳng mất đi chút lực sát thương nào, loại súng ngắm Già Lan Mã cỡ nòng 12.7 ly đời thừ ba này, có thể dẫ dàng giết chết kỵ binh nước Mã Toa ở ngoài tám trăm mét.
Do hành quân cấp tốc, cho nên quân Lam Vũ không mang theo pháo trái phá 75 ly, trên mặt đất lầy lội này, công tác vận chuyển pháo 75 ly quả thực còn khó hơn cả lên trời.
Nhưng quân Lam Vũ vẫn mang theo rất nhiều vũ khí để chống lại kỵ binh, địa lôi và giây thép gai hai món báo bối đối phó với kỵ binh hữu hiệu nhất cũng được mang theo không.
Giây thép gai bố trí tựa hồ không được tốt lắm, sắp xếp rồi loạn lưu lại rất nhiều khoảng trống, vì thế khi quân đội nước Mã Toa phát động công kích, đều cố ý chọn những chỗ hở đó để vượt qua, nhưng cuối cùng những lổ hổng này hoàn toàn là cạm bẫy tử vong, nếu khô ng chôn giấu vô số địa lôi, thì cùng là nơi pháo đạn chuyên môn bao phủ.
Tệ lắm thì cũng có một hai tay súng bắn tỉa chuyên môn phụ trách vị trí hổng ra đó.
Chỉ cần kỵ binh của nước Mã Toa xuất hiện ở vị trí hổng ra đó, thì cơ bản là không có cơ may sống sót nữa.
Do không đủ hỏa pháo, quân Lam Vũ liền dùng lượng lớn địa lôi thay thế cho pháo đạn, làm kỵ binh nước Mã Toa nếu mùi đau khổ.
Kỳ thực đó cũng chẳng phải là địa lôi chính hiệu, nói một cách chính xác thì đó chính là từng gói thuốc nổ nhỏ một, được chứa trong những chiếc hộp nhựa được bịt kín, để tiện cho việc mang theo. Những gói thuốc nộ này đều được dãn nổ theo phương thức của địa lôi, sau đó chôn xuống phía dưới khe hở của hàng rào giây thép gai, chỉ cần dẫm mãnh hoặc là bị vật nặng đè lên là lập tức sẽ phát nổ.
Cho dù bản thân thuốc nổ không có quá nhiều vật phá hoại, nhưng bên cạnh thuốc nộ được cố ý chôn kèm những thứ như đính sắt han gỉ, vì thế uy lực vẫn rất lớn.
Thực tế cũng đúng là như vậy, mỗi một lần kỵ binh nước Mã Toa đạp phải thứ địa lôi giả làm cho người ngã ngựa đồ này, do không có quá nhiều vật phá hoại mang tính trí mạng, nên đại bộ phận kỵ binh bị đều không bị mất mạng, nhưng cũng không thể hành động được nữa, chỉ có thể kêu gào bi thảm trong đống bùn lầy.
Đồng bạn của bọn chúng ở đằng sau, tên nào lòng dạ cứng rắn thì dẫm cho bọn chúng chết tươi tại chỗ, tên nào hơi mềm lòng một chút xuống ngựa cứu viện cho bọn chúng thì cũng chỉ lãng phí thời gian vô ích.
Thường thương một tên binh sĩ nước Mã Toa bị thương cần phải có ba bốn tên đồng bạn mới có thể kéo lên được từ trong vũng bùn, trong quá trình cứu giúp này, vô hình trung mấy tên tụ tập lại cùng một chỗ, chắc chắn là cấp cho hỏa phảo cơ hội sát thương cực lớn, mỗi một quả đạn pháo rơi xuống, luôn có mấy tên cùng nhau mất mạng.
“Không từ bất kỳ một phương thức nào.” Sau khi trận chiến kết thúc, tham mưu Tri Thu của quân Lam Vũ đã bình luận cuộc chiến va chạm được dự mưu trước này.
Dương Túc Phong suất lĩnh bộ đội của quân Lam Vũ vì đối kháng với kỵ binh nước Mã Toa ở chốn đồng hoang, đúng là đã vắt hết óc nghĩ ra rất nhiều biện pháp, mặc dù một số biện pháp không được vinh quang cho lắm, sau khi cuộc chiến kết thúc không thể để lộ ra, nhưng hiển nhiên là những phương sách đó đều rất hữu dụng.
Dương Túc Phong rất bình tĩnh nhìn quang cảnh ở trước mặt, đối với việc binh sĩ nước Mã Toa không ngừng ngã xuống tỏ ra không có một chút cảm xúc gì, vừa không thấy có gì hưng phấn, cũng chẳng thấy chút bi thương nào.
Tất cả sự đổ máu hi sinh trước mắt y sớm đã quá quen thuộc rồi, chiến tranh xưa nay luôn là như thế, không phải ngươi chết ta sống thì chỉ còn ngươi sống ta chết, sẽ chẳng có gì đáng thương sót và đồng tình.
Điều mà Dương Túc Phong chú ý, chỉ là hướng hành động của quân đội nước Mã Toa, cùng với những thủ đoạn nhỏ có thể sử dụng trong quá trình tấn công.
Vũ Văn Phân Phương dù sao cũng không phải là quan chỉ huynước Mã Toa bình thường, cô ta nếu đã rắp tâm giết chết mình, thì khẳng định là phải lấy ra một chút công phu thực sự.
Bất quá, trước mặt trận địa phòng ngực kín kẽ được quân Lam Vũ chuẩn bị sẵn, kỵ binh nước Mã Toa nếu như muốn tiêu diệt được y, cũng chẳng phải là chuyện dễ dàng gì.
Ở bên cạnh Dương Túc Phong, chính là tham mưu Tri Thu, một trong ngũ đại tham mưu của quân bộ quân Lam Vũ.
Khắc Lao Tắc Duy Tư và Vân Thiên Tâm là hai người tàn tật, Hà Vị Thần và Cổ Tư Đinh hai người sức khỏe luôn không được tốt, chỉ có Tri Thu là chẳng hề có vấn đề gì, cường tráng cứ như một con trâu, bời thế lần nào cũng có thể đi theo Dương Túc Phong tự minh lên tiền tuyến, đây tựa hồ đã trở thành một ước định ngầm rồi.
Tri Thu có chút thấp thỏm sốt ruột nhìn đồng hồ, tựa như đang chờ đợi điều gì.
Dương Túc Phong nâng kính viễn vọng lên, bình thản nói:
- Không cần gấp, chúng ta kéo dài thêm năm tiếng đồng hồ nữa hiệu quả sẽ càng tốt.
Tri Thu có chút lo lắng nói:
- Tôi lo lắng Vũ Văn Phân Phương sẽ kịp phản ứng.
Dương Túc Phong chậm chậm hạ kính viễn vọng xuống, không nói gì cả, bất quá thần sắc cũng có chút âu lo.
Tri Thu cân nhấc rồi nói:
- Trừ khi cô ta bì thù hận làm cho mờ mắt, không cách nào bình tĩnh được nữa.
Dương Túc Phong bình thản nói:
- Ta cũng hi vọng là như thế, bởi vậy các ngươi không được ngăn cản ta lên tiền tuyến, ta phải để cho Vũ Văn Phân Phương nhìn thấy rõ ràng sự xuất hiện của ta, để cho sức chú ý của cô ta hoàn toàn bị thu hút, để cô ta không còn thời gian để suy tính chuyện chúng ta mưu tính nữa.
Tri Thu hơi lo lắng khuyên:
- Ngài làm như vậy tất nhiên là có thể thu hút sự chú ý của Vũ Văn Phân Phương, nhưng cũng sẽ kích động dũng khí của quân đội nước Mã Toa. Nghe nói Vũ Văn Chấn Thiên đã ra giá, chỉ cần có thể giết được ngài, bất kỳ một ai cũng có thể được thưởng một triệu kim tệ, còn có thể làm tổng đốc của một phương, đời đời kế thừa. Kỵ binh của nước Mã Toa đều điên cuồng rồi, nếu đổi lại là tôi, cũng sẽ bất chấp tất cả để xông lên.
Dương Túc Phong mở miệng cười ha hả.
Món tiền thưởng này của Vũ Văn Chân Thiên đúng là rất bạo tay, nước Mã Toa lắm tiền nhiều của, chút thưởng đó cũng chẳng coi vào đâu, nhưng lại mang tới phiền toái vô cùng vô tận cho Dương Túc Phong.
Cảnh vệ quân bộ quân Lam Vũ gần như mỗi một tháng đều gặp phải trên ba bốn lần tập kích, luôn có những tên gia hỏa không biết trời cao đất dày tới kiểm tra chất lượng công tác của nhân viên cảnh vệ quân bộ quân Lam Vũ, làm cho đám người Đan Nhã Huyền bực bội vô cùng.
Dương Túc Phong vốn cũng muốn ăn miếng trả miếng, lấy máu trả máu, cũng công bố một đạo treo thưởng, để kích thích người khác đi lấy cái đầu trên cổ của Vũ Văn Chấn Thiên.
Bất quá cuối cùng suynghĩ kỹ rồi bỏ qua, Vũ Văn Chấn Thiên có ngoại hiệu là Thiên La Hỏa Huyết Đao, mỹ xưng là thiên hạ đệ nhất đao, người khác muốn ám sát ông ta, đúng là chuyện không có khả năng, cho dù có phát ra thông báo, thì chúng cũng chỉ khiến cho người ta giễu cợt mà thôi.