Bọn chúng từ bốn phương tám hướng đổ dồn về phía trận địa của quân Lam Vũ, đồng phục màu đen thẫm hoàn toàn bao phủ lấy mặt đất, như một đám mây đen kìn kịt, lại giống như những sứ giả câu hồn từ trong địa ngục phái ra, mang theo một khsi thế quỷ dị làm người ra rùng mình, mau chóng tiếp cận vòng phòng ngự của quân Lam Vũ.
Mảnh đất ở trước mặt bọn chúng, đâu đâu cũng là thi thể của kỵ binh nước Mã Toa nằm ngổn ngang, máu tươi chạy theo những vùng đất trũng chầm chậm đổ vào những chiếc hố, bốc lên mùi máu tanh nồng nặc, nhưng tất cả những điều này đều không thể ngăn được bước tiến của bọn chúng.
“Nếu như kỵ binh của lão tử mà ở đây thì tốt rồi…” Dương Túc Phong thầm nhủ trong lòng.
Mặc dù người Vũ Chân vẫn cứ đang tiếp tục gây sự với quân Lam Vũ, nhưng bằng vào thực lực của bọn chúng, đã căn bản chẳng thể làm ra được trò trống gì nữa rồi, Dương Túc Phong cũng chẳng hề lo lắng.
Sau khi chinh phục được người Tây Mông và người Ngõa Lạp, kỵ binh của quân Lam Vũ được mở rộng mau chóng, nếu thực sự cần thiết, thì hoàn toàn có thể áp đáp được số lượng kỵ binh của nước Mã Toa.
Chỉ tiếc là số kỵ binh này vẫn còn đang ở địa khu Mỹ Ni Tư, hai vạn kỵ binh tiên phong của Khắc Lạp Mã Kỳ, cũng phải đợi tới tháng sáu mới có thể tới được đại lục Y Lan, nên không giúp đỡ được gì cho tình hình chiến sự hiện nay.
Không thể không thừa nhận, trong khoảng thời gian hơn một năm trước đó, quân đội nước Mã Toa đã thay đổi rất nhiều.
Thiết giáp cung kỵ của bọn chúng đã thay đổi vô cùng lớn lao, bọn chúng chẳng những đổi sang dùng súng trường Chấn Thiên, hơn nữa ngay cả bộ khôi giáp mà chúng lấy làm tự hào cũng vứt bỏ luôn.
Thiết giáp cung kỵ đã từng là lực lượng đột kích là niềm kiêu hãnh của quân đội nước Mã Toa, hiện giờ bọn chúng xóa bỏ hoàn toàn, đúng là cần một chút bá lực.
Từ điểm này có thể nhìn ra, quyết tâm của quân đội nước Mã Toa là rất lớn, đem so với quân đội đế quốc Đường Xuyên đang hấp hỏi mà nói, quân đội nước Mã Toa vẫn còn sức sống rất mạnh mẽ.
Tri Thu âm tầm tính toán gì đó, qua một lúc lâu sau mới chậm rãi lên tiếng:
- Vũ Văn Phân Phương nhiều nhất cũng chỉ kiên trì được ba mươi tiếng đồng hồ nữa, binh lực của cô ta đang mau chóng bị tiêu hao. Nếu như hai sư đoàn kỵ binh khác của cô ta không ra mặt, thì cô ta chết là cái chắc.
Dương Túc Phong khẽ gật đầu, rồi trầm ngâm nói:
- Hai sư đoàn kỵ binh kia của cô ta khẳng định sẽ xuất hiện, cô ta tuyệt đối sẽ không đánh những trận không nắm chắc … nói với trung đoàn 114, bảo bọn họ chú ý che dấu hành tung của mình, chớ để đụng độ phải kẻ địch trước thời hạn.
Tri Thu có chút khó xử nói:
- Chiến trường này quá chật hẹp, mà hai bên lại có đông bộ đội như vậy …
Dương Túc Phong trầm tĩnh nói:
- Đi đi, cứ bảo bọn họ nhất định phải cận trọng.
Tri Thu xoay người rời đi.
Dương Túc Phong lặng lẽ thờ dài, Tri Thu nói không hề sai, chiến trường này nhỏ hẹp như vậy, hai bên lại đều đưa vào nhiêu binh lực như thế, muốn không va chạm phải nhau đúng là có chút khó khăn.
Chỉ là không biết hiện giờ Vũ Văn Phân Phương có ý thức được hoàn cảnh nguy ngập của mình hay không? Có đưa ra phản ứng trước hay không?
Sau khi phát hiện ra Dương Túc Phong suất lĩnh viện quân xuất hiện, Vũ Văn Phân Phương lập tức điều chỉnh phương án chiến đấu, nàng ra lệnh cho sư đoàn kỵ binh 80 tiếp tục công kích trung đoàn 116 quân Lam Vũ đồn trú ở Trấn Khang phủ, sau đó tự mình dẫn sư đoàn kỵ binh 18 và sư đoàn kỵ binh 83 đi nghênh chiến với Dương Túc Phong, đồng thời đem Dương Túc Phong bao vây trong trận dã chiến.
Nhưng làm Vũ Văn Phân Phương có chút thất vọng là, Dương Túc Phong hiển nhiên đã dự liệu trước được kế hoạch của nàng, cho nên mặc dù đột nhiên gặp phải quân đội nước Mã Toa, song không cho quân đội nước Mã Toa cơ hội bao vây chia cắt.
Ngược lại, đối diện với hỏa lực dày đặc của quân Lam Vũ, quân đội nước Mã Toa tổn thất không ít nhân mã.
Sư đoàn kỵ binh 18 lục quân nước Mã Toa cũng là một đơn vị bộ đội có lịch sử lâu đời chiến tích huy hoàng, cũng là một trong số sư đoàn kỵ binh thiết giáp cung kỵ được thành lập sớm nhất trên lịch sử nước Mã Toa.
Trong những lần chính chiến trước đây, đã lập không ít công lao hiển hách, mặc dù sau khi thiếu tướng Mạc Nại đảm nhận chức quan chỉ huy, từng phạm phải sai lầm không thể tha thứ, khiến cho sư đoàn này gần như toàn quân bị diệt.
Nhưng nền móng của sư đoàn kỵ binh số 18 vẫn còn, trải qua sự nỗ lực không ngơi nghỉ của Vũ Văn Phân Phương, sư đoàn kỵ binh số 18 đã khôi phục lại được biên chế.
Đem so với sư đoàn kỵ binh số 18, thì sư đoàn kỵ binh số 82 tỏ ra có chút kém danh tiếng hơn, bời vì nó không thuộc về hàng ngũ thiết giáp cung kỵ của nước Mã Toa.
Trong nhưng cuộc chiến tranh với bên ngoài trước đây, biểu hiện của sư đoàn này cũng chỉ bình thường, nhưng trong cuộc chiến tạp kích vào năm ngoài, thiếu tướng Ô Bố Nhĩ quan chỉ huy của sư đoàn kỵ binh số 82 biể hiện xuất sắc, đã đột kích thành công được vào sâu bên trong Long An phủ và Tán Hoàng phủ, đồ sát vô số nhân khẩu của Kim Xuyên đạo, làm cho Dương Túc Phong vừa mới nhắc tới cái tên thiếu tướng Ô Bố Nhĩ là đã hận ngứa ngáy răng lợi.
Dưới sự chỉ huy của Vũ Văn Phân Phương, sư đoàn kỵ binh số 18 và sư đoàn kỵ binh số 82 nối tiếp nhau phát động công kích.
Khi bọn chúng mới phát động tiến công, đã đưa vào một lượng lớn binh lực, muốn nuốn chửng Dương Túc Phong.
Kỵ binh nước Mã Toa nhiệt huyết sôi trào giơ cao súng trường Chấn Thiên, như những cơn sóng hết đợt này tới đợt khác sô vào trận địa của quân Lam Vũ, dựa vào ưu thế vệ mặt nhân số, bọn chúng thậm chí hi vọng dùng vó ngựa cũng có thể đạp bằng trận địa của quân Lam Vũ.
Thế nhưng, quân Lam Vũ kháng cự cũng vô cùng ngoan cường, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của quân đội nước Mã Toa.
Quân Lam Vũ tựa hồ đã chuyên môn nghiên cứu phải đối phó với kỵ binh nước Mã Toa như thế nào, hơn nữa tự hồ cũng đã sớm dự liệu được sẽ gặp phải kỵ binh nước Mã Toa chốn đồng hoang, cho nên đã chuẩn bị trước rất nhiều thứ.
Các chiến sĩ quân Lam Vũ đem trận địa của mình tạo thành một hình tròn tiêu chuẩn, đào vô số chiến hào, tầng này bọc lên tầng kia, ít nhật tạo thành hai mươi lớp chiến hào dày đặc.
Mỗi một chiến hào đều rất rộng, kỵ binh nước Mã Toa không thể lao qua được, mà ở giữa mỗi một chiến hào, cũng dựng lên rất nhiều những lô cốt đơn giản, những lô cốt đó kỳ thực đều là dùng bùn đất đắp thành, nếu như lấy pháo mà bắn, thì sẽ lập tức đổ sụp, nhưng lại có thể phòng ngừa súng trường Chấn Thiên xạ kích một cách hiệu quả, hơn nữa kỵ binh nước Mã Toa cũng chẳng có hỏa pháo.
Dựa vào những phương sách đơn giản mà thực dụng này, nên mặc dù ở trên bình nguyên bao la, quân Lam Vũ cũng có thể ngoan cường kháng cự lại đòn công kich của kỵ binh nước Mã Toa.
Khi kỵ binh nước Mã Toa phát động hết đợt tấn công này tới đợt tấn công khác, binh sĩ quân đội nước Mã Toa như điên cuồng, chiến sĩ quân Lam Vũ cũng điên cuồng.
Binh sĩ nước Mã Toa bất chấp tất cả đột kích về phía trước, các chiến sĩ quân Lam Vũ cũng bất chấp tất cả liên tục bọp cò, đem vố số đạn dược trút hết lên trên người kỵ binh nước Mã Toa.
Vũ Văn Phân Phương đứng ở đằng xa dùng kính viễn vọng bao quát toàn bộ chiến trường, phát hiện ra trận địa hình tròn của quân Lam Vũ giống y như một con nhìm toàn thân đầy gai, đang ra sức thè những cái lưỡi lửa ác động liếm lên bất kỳ binh sĩ nước Mã Toa nào có ý đồ tiếp cận gần nó, đánh cho tan xương nát thịt.
Không lâu sau đó, Vũ Văn Phân Phương liền phát hiện ra, binh lực của Dương Túc Phong cũng rất cường đại, ít nhất cũng năm sáu vạn người, hai sư đoàn kỵ binh của quân đội nước Mã Toa cộng lại đại khái cũng chỉ hơn bốn vạn người, nếu như muốn tiêu diệt hoàn toàn năm sáu nghìn người này của Dương Túc Phong, đúng là vẫn có chút khó khăn. Làm kế hoạch ban đầu của nàng đã xuất hiện sai lệch cực lớn.
Trên thực tế Dương Túc Phong đương nhiên không thể chỉ mang mỗi tiểu đoàn cảnh vệ quân bộ quân Lam Vũ tới đây được, đi theo y còn có trung đoàn 115 lục quân quân Lam Vũ, trung đoàn trưởng là Tư Cơ Bối Ni.
Tư Cơ Bối Ni tuyệt đối là một viên trung đoàn trưởng biết dùng đầu óc để chỉ huy chiến đấu, hắn biết rất rõ ý tứ của Dương Túc Phong, cho nên hắn nhiều lần cảnh cáo thủ hạ của mình không được nôn nóng, phải hết sức bình tĩnh để làm cho quân đội nước Mã Toa đổ hết máu.
Tất cả công sự hiện giờ quân Lam Vũ dựng lên, đều không phải chuẩn bị để đột vậy, mà chuẩn bị để kháng cự lại những đợt công kích nhiều lớp của kỵ binh nước Mã Toa.
Trận địa phòng ngự vòng trong vòng ngoài này, đã dày công bố trí chốt hỏa lực, an bài hỏa lực với mục đích chỉ có một cái, đó chính là gắng hết sức tiêu hao lực lượng kỵ binh của nước Mã Toa.
Lúc mới bắt đầu, Vũ Văn Phân Phương kỳ vọng dựa vào ưu thế binh lực của hai sư đoàn kỵ binh, dựa vào tính cơ động cao độ và lực xung kích cường đại của kỵ binh, dốc một hơi đánh tan tành quân Lam Vũ.
Kết quả kỵ binh nước Mã Toa ồ ạt tiên công, trước tiên là bị pháo hỏa của quân Lam Vũ oanh kích, đổ gục hàng loạt, sau đó gặp phải trận địa lôi của quân Lam Vũ tập kích, có một bộ phận tương đối lớn kỵ binh nước Mã Toa trực tiếp bị xé nát, cuối cùng là bị hàng rào giây kẽm gai ngăn cản, làm tuyệt đại đã số kỵ binh nước Mã Toa tiến thoái lưỡng nan.
Bọn chút chen lấn ở trước mặt dây thép gai, bị hỏa lực dày đặc của quân Lam Vũ sát thương vô số, trong mấy phút đồng hồ ngắn ngủi, đã tổn thất hơn một nghìn người.
Sau đó, cuộc chiến ở nơi này cũng y như ở Trấn Khang phủ, hoàn toàn rơi vào cuộc chiến tiêu hao.
Dùng với thời gian từng giây từng phút trôi đi, sinh lực của quân đội nước Mã Toa cũng mất đi từng chút từng chút một.
Mỗi một lần kỵ binh nước Mã Toa phát động tấn công, đều phải đưa vào một lượng lớn binh lực, mỗi lần ít nhất phải có trên ba nghìn kỵ binh nước Mã Toa tham dự tấn công.
Kết quả số binh lực này đều bị quân Lam Vũ tiêu hao hoàn toàn, trước trận địa của quân Lam Vũ chất chồng chất đống thi thê của kỵ binh nước Mã Toa, chứng minh cho sự tàn khốc của cuộc chiến này.