Không có thiết giáp cung kỵ tinh nhuệ nhất, Dương Túc Phong không biết Vũ Văn Phân Phương còn có thể dựa vào cái gì, nếu như cô ta hi vọng sư đoàn bộ binh của nước Mã Toa có thể đối kháng với quân Lam Vũ, thì thật là có xem thường quân Lam Vũ rồi.
Đứng trên một gò đất được sức người đắp thành, Dương Túc Phong nâng kính viễn vọng lên nhìn mặt đất mịt mờ, nhìn chiến trường đang trong trận kịch chiến.
Đủ các loại súng ống của quân Lam Vũ đang không ngừng phun ra những cái lưỡi lửa, đem kỵ binh nước Mã Toa lần lượt nuốt chửng.
Ở phía trước Trận địa của quân Lam Vũ, thi thể của kỵ binh nước Mã Toa đã chất thành từng đống trùng trùng điệp điệp, gây trở ngại nghiêm trọng cho tầm nhìn xạ kích của quân Lam Vũ, khiến cho một bộ phận chiến sĩ quân Lam Vũ chỉ đành lùi khỏi trận địa, rút lui về phía sau, đẻ chừa ra không gian dung nạp thi thể của kỵ binh nước Mã Toa.
Ở phía đông cách đó không xa, có binh sĩ của sư đoàn kỵ binh số 18 của nước Mã Toa còn đang tụ tập, trêm đồng phục của bọn chúng thêu đầy các dấu hiệu thắng lợi.
Đây là niềm kiêu hãnh của bộ đội thiết giáp cung kỵ nước Mã Toa. Bọn chúng có thể tự do lựa chọn tiêu chí và huân chương của mình.
Còn ở phía tây không xa, cũng có binh sĩ của sư đoàn kỵ binh số 82 đang tụ tập, nhưng bọn chúng không có được vận may như các chiến hữu của sư đoàn kỵ binh số 18.
Đồng phục bọn chúng mặc đều là đồng phục ky binh hết sức tiêu chuẩn, trên lịch sử của bọn chúng còn chưa lập nên được chiến tích hơn người nào, trừ khi bọn chúng có thể giành được toàn thắng trong cuộc chiến này.
Trong lúc vô tình, Dương Túc Phong tựa hồ cảm giác được điều gì đó, liền đem kính viễn vọng chuyến sang một vùng đất cao ở phía tây bắc.
Y nhìn thấy Vũ Văn Phân Phương.
Vũ Văn Phân Phương mặc trên mình một chiếc váy màu trắng, trên mặt đất có chút u ám trông hết sức bắt mắt.
Trông qua nàng giống như một thiên sứ mỹ lệ, nhưng hai tay lại nhuốm đấy máu tanh của nhân lại, chỉ cần một câu nói nhẹ nhàng của nàng thôi, là có thể khiến cho vô số người mất đi tính mạng.
Bời vì do khoảng cách hơi xa, Dương Túc Phong không thấy rõ được khuôn mặt của Vũ Văn Phân Phương, nhưng y tựa hồ có thể cảm nhận được, lúc này đây Vũ Văn Phân Phương nhất định là rất buồn bực và thất vọng, khuôn mặt tú lệ của nàng có lẽ bời vì sự thất vọng và buồn bực đan xen nhau mà trở nên có chút ảm đạm.
Kỳ thực, Vũ Văn Phân Phương đã không còn trẻ nữa, ít nhất cũng phải lớn hơn Dương Túc Phong tới mấy tuổi.
Khi tên tuổi của Vũ Văn Phân Phương truyền khắp đại lục Y Lan, thì Dương Túc Phong còn ở trong Hội Anh điện ở kinh đô Ni Lạc Thần sống những ngày nhàm chán lặp đi lặp lại.
Khi Dương Túc Phong cuối cùng cũng có thể rời khỏi kinh đô Ni Lạc Thần, thì Vũ Văn Phân Phương đá trở thành nguyên soái trẻ nhất trên lịch sử của nước Mã Toa.
Vào lúc này Vũ Văn Phân Phương cũng nhìn thấy Dương Túc Phong, trong con mắt ảm đảm lại một lần nữa tràn ngập sát khí.
Dương Túc Phong chẳng có gì đặc biệt, trông qua còn giống như một tên hề, cái bụng thì rõ ràng đã hơi phệ ra, mỗi một động tác và một cử động của y đều hết sức đáng tởm.
Y chính là tên ác ma đáng sợ nhất trên lịch sử của nhân loại, sau khi dày xéo địa khu Mỹ Ni Tư, lại bắt đầu dày xéo đại lục Y Lan.
Không biết bời vì sao, mỗi khi nhìn thấy Dương Túc Phong, Vũ Văn Phân Phương lại lập tức cảm thấy nổ hỏa toàn thân bùng bùng thiêu đốt, giống như hận không thể ngay lập tức băm văm y ra để nuôi cho.
Thực sự là cũng có quá nhiều người dân nước Mã Toa mất mạng trong tay của y, bắt đầu từ hạm đội Phi Dương của hải quân nước Mã Toa, cho tới khi phong tỏa đảo Lũ Tống.
Mỗi một người nước Mã Toa đều hận không thể gạch cái tên Dương Túc Phong khỏi cõi đời này, đêm thân thể của hắn hoàn toàn thiêu thành tro bụi, đem linh hồn của hắn vĩnh viễn nhốt vào nơi sâu nhất của mười tám tầng địa ngục.
Nhất thời vì quá mức phất nộ, Vũ Văn Phân Phương không để ý tham mưu tình báo ở bên cạnh đang nói gì, đầu óc chỉ toàn ý nghĩ làm sao để tóm được Dương Túc Phong, làm so để đem y ra lăng trì xử tử, cho dù là phải trả giá đắt thế nào chăng nữa, Vũ Văn Phân Phương cũng không hề tiếc.
- Giết chết y!
Vũ Văn Phân Phương nghiến răng rít lên, hạ lệnh cho bộ đội một lần nữa phát động đột kích hung mãnh.
Sư đoàn kỵ binh số 18 và sư đoàn kỵ binh số 82 mặc dù đã tổn thất không ít binh lực, nhưng nòng cốt vẫn còn, chỉ cần có thể bắt được Dương Túc Phong, thì cho dù hai sư đoàn kỵ binh này bị tiêu hao sạch sẽ, Vũ Văn Phân Phương cũng tuyệt đối sẽ không mềm lòng.
Quân Lam Vũ ở trong Trấn Khang phủ còn có công trình kiến trúc kiên cố có thể dựa dẫm, còn quân Lam Vũ ở trước mắt đây thì không có thứ gì để dựa vào, nếu như quân đội nước Mã Toa còn không thể tiêu diệt được bọn họ, thì cuộc chiến này đã vĩnh viễn không còn hi vọng gì nữa.
Mà chiến tranh không có hi vọng thắng lợi, thì còn cất nhiều bộ đội như vậy để làm cái gì?
- Sư đoàn kỵ binh số 19 và sư đoàn kỵ binh số 20 vì sao còn chưa tới nơi?
Vũ Văn Phân Phương nghiêm túc hỏi. Sau khi tiễn quan chỉ huy của sư đoàn kỵ binh số 18 và sư đoàn kỵ binh số 82 đi, Vũ Văn Phân Phương liền trở về sở chỉ huy của mình, nhưng phát hiện ra trên bản đồ quân sự, vốn đáng lẽ ra phải xuất hiện hai sự đoàn kỵ binh khác song lại chưa đến được vị trí chỉ định.
Dựa theo kế hoạch tác chiến, sau khi Vũ Văn Phân Phương thành công bao vây được viên binh của quân Lam Vũ, sư đoàn kỵ binh số 19 và sư đoàn kỵ binh số 20 đáng lẽ ra phải mau chóng xuất hiện, để láy ưu thế tuyệt đối vệ lực lương hoàn toàn đánh tan quân Lam Vũ.
Bốn sư đoàn kỵ binh tụ tập lại, binh lực sẽ đạt tới mười vạn người, cho dù bộ đội của Dương Túc Phong là một hòn đá tảng, cũng sẽ bị vó ngựa của quân đội nước Mã Toa đạp nát.
Viên tham mưu tình báo sắc mặt có chút luống cuống, ngập ngừng muốn nói rồi lại thôi.
Vũ Văn Phân Phương giọng tức thì trở nên bén nhọn:
- Có chuyện gì?
- Tôi … tôi vừa mới báo cáo rồi, bọn họ, bọn họ … trên đường gặp phải trung đoàn bộ binh 114 của quân Lam Vũ, hiện giờ cũng đã rơi vào hỗn chiến …
Viên tham mưu đó căng thẳng tới mức nói không lưu loát, trên trán mồ hôi lạnh liên tục toát ra.
Một luồn hơi lạnh từ tận đáy lòng Vũ Văn Phân Phương bốc lên, trong tiềm thức liền nhận ra có chuyện không hay.
- Trung đoàn 114 xuất hiện ở vị trí nào?
Vũ Văn Phân Phân khẩn cấp hỏi, nôn nóng tìm kiếm vị trí của trung đoàn 114 quân Lam Vũ ở trên bản đồ, nhưng trong lúc gấp gáp, không ngờ nàng lại không nhìn thấy một lá cờ đò rõ ràng kia …
Viên tham mưu kia vội vàng chỉ rõ vị trí ở trên bản đồ.
Vũ Văn Phân Phương lập tức ý thức được có điều không lành, đồng thời cũng cảm giác được áp lực đại họa đang tới gần.
Vị trí trung đoàn 114 quân Lam Vũ xuất hiện, vừa vặn ở ngay bên sườn hậu phương của quân đội nước Mã Toa, hơn nữa còn có dấu hiệu tiếp tục tiến tới, chỉ cần thêm thời gian mấy tiếng động hồ nữa, là nó có thể cắt đứt đường lui của bản thân.
Trong giây lát Vũ Văn Phân Phương liền hiều ra, cùng lúc với việc quân đội nước Mã Toa tính kế quân Lam Vũ thì quân Lam Vũ cũng âm thầm tính kế quân đội nước Mã Toa.
Khi bản thân nàng còn cho rằng đã thành công dụ được Dương Túc Phong vào trong lồng, thì Dương Túc Phong đã đem một cái lồng lớn hơn chụp lên đầu nàng.
Chẳng trách Dương Túc Phong lại nghe lời như vậy, cho dù Trấn Khang Phủ hoàn toàn không có nguy hiểm, nhưng y vẫn cố tình đi tới trước miệng quân đội nước Mã Toa, thì ra y hoàn toàn là ý của Túy Ông say không phải làrượu ( có dụng tâm khác), y như quân đội nước Mã Toa vậy.
“Dương Túc Phong…” Vũ Văn Phân Phương vừa nghĩ tới cái tên này, thì căn bệnh đau tim cũ lại tái phát.
Dương Túc Phong quả nhiên là giảo hoạt, ăn thịt người không nhả xưa, y tựa hồ như hoàn toàn trúng kế, đã dựa theo mong muốn của nàng tới tăng viện cho Trấn Khang phủ, làm cho người ta cho rằng y đã hoàn toàn mặc lửa rồi.
Nhưng trên thực tế, cùng lúc với việc tăng viện cho Trấn Khang phủ, y cũng bị mật chuẩn bị sẵn kế hoạch phản bao vây, lặng lẽ điều phải binh lực của một trung đoàn cắt đứt đường lui của nàng.
Nếu như trung đoàn 114 không gặp phải hai sư đoàn kỵ binh nước Mã Toa ở trên đường, mà lặng lẽ cắm vào hậu phương của quân đội nước Mã Toa, thì có lẽ bản thân nàng còn phải trở thành tù binh của quân Lam Vũ.
Viên tham mưu phát giác ra Vũ Văn Phân Phương toàn thân đang run rẩy kích liệt, trên trán cũng có mồ hôi lấm tấm rịn ra, vội vàng bưng một công nước nóng tới.
Vũ Văn Phân Phương uống một hơi hết sạch, mời cảm thấy mình hơi khôi phục lại được bình thường, nhưng đầu óc trong khoảng thời gian ngắn, vẫn tỏ ra có chút hỗn loạn.
Không còn nghi ngờ gì nữa, trong trận chiến này, Vũ Văn Phân Phương cho rằng bản thân đã hoàn toàn nắm vững được quyền chủ động, nhưng thì ra mọi thứ luốn nắm trong tay của Dương Túc Phong, song y lại không biểu hiện ra một còn nào, mà bản thân Vũ Văn Phân Phương cũng hoàn toàn không hề phát giác ra.
Vũ Văn Phân Phương cuối cùng cũng phát giác ra mình đã lún vào một vũng bùn cực lớn, nàng đã không đánh hạ được quân Lam Vũ ở Trấn Khang Phủ, cũng không lay động được Dung Túc Phong, lại nguy hiểm hơn nữa là, nàng không thể thành công đánh loạn phương sách tiến công của quân Lam Vũ.
Chủ lực sư đoàn bộ binh 101 quân Lam Vũ do Khắc Lệ Tô Na vẫn đang tiếp tục phát động tấn công trận địa quân đội nước Mã Toa một cách mãnh liệt.
Sau khi đột phá được đạo phòng tuyền thứ nhất, quân Lam Vũ bắt đầu di chuyển đại pháo,. Phát hiện ra vố số trọng pháo áp sát, quân đội nước Mã Toa ở phòng tuyến thứ hai thở không ra hơi.
Quân đội nước Mã Toa và quân Lam Vũ chiến đấu với nhau, đã được chia tách thành bốn chiến trường nhỏ độc lập.
Ở trên một một chiến trưởng, chỉ nói về binh lực thì quân đội nước Mã Toa đều chiếm cứ thế thượng phong, nhưng ở trên tình hình thực tế thì quân Lam Vũ mới đang chiếm cứ thượng phong.
Sách lược tác chiến của quân Lam Vũ vô cùng rõ ràng, đó là lợi dụng ưu thế về hỏa lực của mình, mau chóng tiêu hao sinh lực của quân đội nước MÃ Toa.
Đứng ở góc đội của Vũ Văn Phân Phương mà xét, thì kết cục như thế này thực sự quá khó tiếp nhật, giống như quân Lam Vũ mài sẵn đao, sau đó mình liền ngoan ngoãn đưa cổ ra mặc cho người ta mổ xẻ vậy.
“Cái tên ác ma này …” Vũ Văn Phân Phương thống khổ rên rỉ ở trong lòng, bệnh đau tim cố hữu lại một lần nứa phát tác, thân thể nhũn ra rồi ngất xỉu.
Trong ý thức cuối cùng của mình, nàng mơ hồ như thấy được Dương Túc Phong đang cười gằn …