Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 822: Chương 822: Ba bản báo cáo (P1)




Cùng với việc mùa đông đã tới, khí trời của Linh Thọ phủ dần dần chuyển sang rét buốt.

Gió bắc lướt qua hồ Mạc Sầu càng lúc càng lạnh lẽo, từng làn sóng gợn lăn tăn trên mặt hồ Mạc Sầu hình như cùng vì cái lạnh bao phủ mà cũng trở nên chậm chạp, gợn sóng còn chưa kịp hoàn toàn tiêu tán đi đã bị đóng băng lại rồi.

Cây cối ở bên hồ Mạc Sầu cuối cùng cũng hoàn toàn khô héo, chỉ còn lại mấy cành cây khẳng khiu trơ trọi, chỉ cần bị mấy cơn gió lạnh trong đêm thôi qua thôi là vào ngày hôm sau cũng đã biến mất tăm tích rồi.

Gió lạnh mùa đông thổi qua mặt hồ, mang theo không khí hết sức ẩm ướt, thổi tới căn nhà gỗ nhỏ ở xung quanh mặt hồ, đưa tới một chút hơi lạnh cho mỗi một người trong ngôi nhà nhỏ, lò lửa dần dần bốc lên, từ từ làm tan chảy lớp sương lạnh ngưng kết ở bên ngoài cửa sổ.

Đứng ở bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, hồ Mạc Sầu lúc này lặng ngắt không một bóng người, những mỹ nữ từng giỡn nước ở bên hồ, hiện giờ đều ngoan ngoãn chui mình vào trong phòng của mỗi người, các nàng hoặc sưởi ấm, hoặc ăn lẩu nóng, hoặc là ngủ nướng.

Khó khăn lắm mới nhìn thấy được một hai người, đó cũng là những trạm gác di động của cảnh vệ quân bộ quân Lam Vũ đang tuần tra, bọn họ cơ bản đều mặc áo choàng thật dầy, hoàn toàn bao bóc lấy vóc dáng yểu điệu của mình, làm cho người xem bên cạnh cảm thấy mùa đông đúng là một sự tiếc nuối cực lớn, bời vì không thể nào thưởng thức được thân hình mỹ diệu của các nàng.

Dương Túc Phong xoa thật mạnh hai tay của mình, cúi đầu xuống hà hơi làm ấm vào lòng bàn tay, đi đi lại lại ở trong thư phòng.

Ở sát vách thư phòng chính là cô thị nữ Ngả Toa Lệ Nặc đang ôm chiếc chăn ấm áp ngủ gà ngủ gật. Thỉnh thoảng nghe thấy tiếng động y đi lại, mới đi tới giúp y khêu lờ lửa cháy mạnh lên một chút, hoặc là lặng lẽ đem cánh cửa sổ mà y hoàn toàn đóng chặt lại hơi he hé mở ra một khe hẹp, để không khí tuơi mới lưu chuyển thay đổi, tránh bị ngộp thở.

Trong đa phần những tình huống, thì nàng đều sờ qua cốc nước mà Dương Túc Phong uống, xem xem nó còn đủ độ ấm không, nếu như độ ấm mà không đủ, thì nàng lập tức sẽ thay nước, nếu không Dương Túc Phong một khi suy nhĩ công việc nhập thần rồi thì nước nóng hay nước lạnh cũng không nhận ra được.

Mùa đông rét mưới như thếnàymà uống nước lạnh sẽ rất dễ bị đau bụng, tới khi đó Phất Lôi Đát lại sẽ giáo huấn nàng, mà nàng đã bị Phất Lôi Đát giáo huấn nhiều lần lắm rồi.

Chiến tranh trên đại lục Y Lan đã hoàn toàn dừng lại, tâm tư của Dương Túc Phong cùng theo mùa đông tới mà dần dần tĩnh lặng lại.

Sau khi từ đảo Sùng Minh trở về, là y cứ một mực ở lỳ tại Thọ Linh phủ, không đi ra ngoài nữa. Công tác mỗi ngày chỉ có xem báo cáo, phê duyệt báo cáo, kiếm người đàm thoại, thảo luận vấn đề .

Cả ngày lẫn đêm suy tính chuyện của năm sau, thân ảnh của y cứ qua qua lại lại ở trong phòng làm việc chưa từng rời khỏi địa phương ngoài hồ Mạc Sầu ba kilomet. Loại sinh hoạt gần như là hoàn toàn tĩnh lặng này thật sự không thích hợp lắm với tính cách ‘hoạt bát hiếu động’ của y, mặc dù y cổ gặng để bản thân phải thích ứng, thế nhưng, cuối cùng vẫn có một chút cảm giác như sặp sụp đổ.

Khi gặp phải chuyện thì quá nửa chỉ có thể phát tiết tinh lực dư thừa ở trên thân thể những nữ nhân bên cạnh.

Mùa đông năm nay là mùa đông mà những nữ nhân ở bên cạnh Dương Túc Phong cảm thấy hạnh phúc nhất, bời vì mỗi ngày Dương Túc Phong đều quẩn quanh ở bên cạnh các nàng, xem các nàng nô đùa, cùng các nàng tán gẫu, thậm chí còn tháp tùng các nàng tản bộ bên hồ.

Đây thực sự là chuyện xưa nay chưa từng có.

Trong lòng Dương Túc Phong, thật ra là rất muốn ra bên ngoài đi lại, thế nhưng, tạm thời không có địa phương nào không tới không được.

Mặc dù Dương Túc Phong đã nhiều lần bày tỏ ý tứ muốn ra ngoài, đi tới các nơi thị sát, nhưng những cao tầng của quân Lam Vũ đều cảm thấy không cần thiết phải như vậy, hơn nữa không một ai có thể phụ trách an toàn cho chuyến đi của y cả.

Nghe nói nước Mã Toa đã thành lập tiểu tổ ám sát đặc biệt, đặt ra mật hiệu cho hành động ám sát là “ diệt Dương”, người tổng phụ trách hành động của nó chinh là kẻ có võ công xuất sắc nhất trong đám nhân tài mới nổi của gia tộc Vũ Văn là Vũ Văn Thành Đô.

Nhớ tới hôm đó Vũ Văn Thành Đô ở cảng Kim Lăng thi triển vũ công xuất thần nhập hóa, tới ngay cả Đường Hạc và Cung Tử Yên đều không thể làm gì được hắn, Dương Túc Phong chỉ đành im lặng phối hợp hành động của ban ngành an toàn.

Mùa đông của Linh Thọ phủ mặc dù rét mướt, nhưng lại vĩnh viễn cũng không thể đổ tuyết, tới ngay cả chuyện thỉnh thoảng có một hai bông tuyết thôi cũng là không thể có.

Dương Túc Phong không khỏi cảm thấy có chút tiếc nuối, theo y mùa đông mà không có những bông tuyết phất phơ thì chẳng thể nào tính là mùa đông một cách hoàn chỉnh được, thêm vào đó Tiêu Tử Phong không rõ tung tích, làm tâm tình của y trong cả mùa đông đều có chút buồn bã.

Từ sau ngày hôm đó lặng lẽ đánh một khúc đàn, Tiêu Tử Phong liền từ đó không trở về nữa, cũng không hề có bất kỳ tin tức gì cả , phảng phất như mất tích rồi vậy, tới ngay cả Cung Tử Yên cũng không có cách nào tìm kiếm được một chút dấu vết của nàng.

Điều này làm cho Dương Túc Phong cảm thấy vô cùng lo lắng, lại không khỏi cảm thấy nàng có chút tuyệt tình, khi xưa y còn cho rằng trái tim của mình và nàng đã gắn vào với nhau rồi, không ngờ rằng lại là kết cục không từ mà biệt, có chuyện gì thì vì sao không nói rõ ràng ngay trước mặt chứ?

Lặng lẽ từ bên cửa sồ quay trở về, Dương Túc Phong tâm tình phiền muộn nhìn mặt bàn của mình, trên cả cái mặt bàn rộng lớn nhưng chỉ có ba bản báo cáo.

Dương Túc Phong không thích cuộc sống ngồi ở bên bàn làm việc lắm, nhìn thấy một đống tư liệu văn kiện ở trên bàn làm việc thôi là đã thấy đau đầu lắm rồi.

Biết thế cho nên Viên Ánh Lạc và Ngả Toa Lệ Nặc đều rất hiểu chuyện, chỉ đem những tư liệu văn kiện quan trọng nhất đặt ở trên bàn của y, còn những văn kiện tư liệu khác thì đều đặt ở trong giá sách ở bên cạnh, như vậy Dương Túc Phong mới có tâm tình mà xem được, mà những văn kiện ở bên cạnh, thì khi nào y có thời gian có hứng thú thì mới đi đọc.

Ở trên bàn ba bản báo cáo đều xếp hàng dọc, ba bản báo cáo này đều có chữ tuyệt mật.

Báo cáo ngoài cùng bên trái chính là do Phong Chi Xã người đứng đầu ban ngành chống phản động viết.

Chữ viết của hắn cũng giống như của Dương Túc Phong, đều xiêu xiêu vẹo vẹo, rất khó mà nhận ra.

Bất quá, bời vì nội dung liên quan tới chuyện cực kỳ cơ mật, cho nên mỗi một chữ ở bên trong báo cáo đều là do chính Phong Chi Xa viết, hắn vì cố gắng để cho Dương Túc Phong xem được rõ ràng, nên hiển nhiên đã bỏ không ít công sức, giống như học sinh tiểu học viết chữ vậy, từng nét chữ từng dầu chấm phẩy đều viết hết sức rõ ràng.

Căn cứ vào báo cáo của Phong Chi Xã, vào khoảng thời gian nửa cuối của năm 1730, gián điệp của ba nước Mã Toa, nước Nhược Lan, nước Y Lan đều hoạt động hết sức mạnh mẽ.

Mặc dù khi quân Lam Vũ kiến lập, cơ quan tình báo của ba quốc gia này gần như không có bất kỳ một cơ sở nào ở Mỹ Ni Tư. Thế nhưng cùng với sự quật khời sau đó của quân Lam Vũ, đồng thời mau chóng trở thành kẻ địch của ba quốc gia trên, thì ba quốc gia này đều tích cực tăng cường việc kiến thiết lực lượng tình báo của địa khu Mỹ Ni Tư.

Gián điệp bọn chúng điều phái và mua chuộc ở địa khu Mỹ Ni Tư chừng như tăng trưởng theo cấp số nhân, tư liệu tình báo điều tra cũng phải tính tới hàng nghìn, làm cho trọng trách ban ngành an toàn của quân Lam Vũ phải gánh vác áp lực cực lớn.

Gần đây, cùng với việc thành lập liên minh quân sự của nước Mã Toa, nước Y Lan và nước Nhược Lan, cơ quan tình báo của bọn chúng cùng tăng cường hường ứng cực kỳ mạnh mẽ, đồng thời từng bước áp dụng hành động thống nhất ở địa khu Mỹ Ni Tư, mang tới khiêu chiến càng lớn cho việc bảo mật kỹ thuật của quân Lam Vũ.

Do sức mạnh của cơ quan tình báo ba nước đều cường đại hơn quân Lam Vũ còn non trẻ, đương nhiên khi bọn chúng liên hợp lại với nhau, đúng là đã thu được thành quả không ít.

Phong Chi Xã rất cẩn thận nhắc nhở Dương Túc Phong, phải chuẩn bị sẵn sàng cho một số tư liệu kỹ thuật đã bị rò rỉ mất mát.

Chỉ trong tháng chính ngắn ngủi, bộ đội Hắc Ngục Minh Phong do Phong Chi Xa lạnh đạo và cực bảo mật hợp tác với nhau đã bắt được trên một trăm tên gián điệp, trong đó bao gồm hơn hai mươi tên là gián điệp do nước Mã Toa và nước Y Lan phái đến, còn có trên tám mươi tên là gián điệp phát triển, căn cứ vào kết quả thẩm vấn.

Phong Chi Xa rất tiếc nuối phát hiện ra, có khá nhiều tư liệu tình báo của quân Lam Vũ đã bị tiết lộ, ví dụ như Phong Chi Xã cùng tự mình bắn được tên thỉnh lĩnh tình báo lớn nhất của Tử Xuyên đạo, liệt kê ra hơn hai trăm bản tình báo đã chuyển qua tay hắn, trong đó liên quan tới bí mật quân sự chiếm tuyệt đại đa số, thậm chí là bao gồm cả bản thiết kế hoàn chỉnh của súng máy Bạo Phong Tuyết loại mới nhất, làm cho người chấn kinh.

Đọc tới đó Dương Túc Phong cũng lộ vẻ kinh hãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.