Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 821: Chương 821: Câu chuyện bên hồ Mạc Sầu (P4)




Giáo nghĩa của Thánh Điện đế quốc Tinh Hà, ở trong con mắt của những người thống trị khác trên đại lục Y Lan, là vô cùng cực đoan mà lại khắt khe, nó chủ chương một loại bình đằng hoàn toàn về mặt tôn giáo, chủ chương ai ai cũng có quyền lực bình đẳng, hứa hẹn ban cho người dân quốc gia của mình rất nhiều quyền lực.

Những điều tuyên truyền này cho dù là ở bên trong đế quốc Tinh Hà cũng là vô cùng hư vô xa xăm, nhưng đối với dân chúng ở ngoài đế quốc Tinh Hà lại có sức hấp dẫn cực lớn.

Bời thế mà làm cho các quốc gia xung quanh cảm thấy phản cảm cực kỳ, cho rằng đế quốc Tinh Hà muốn dựa vào những giáo nghĩa hấp dẫn này để mở rộng ra bên ngoài. Bời thế, bọn họ không hẹn mà cùng lựa chọn hạn chế giáo nghĩa của đế quốc Tinh Hà lưu truyền trong quốc nội của mình.

Đế quốc Đường Xuyên từng đặc biệt ban xuống pháp lệnh, cầm chỉ lưu truyền giáo nghĩa Thánh Giáo ở trong nước, nếu không giết không tha.

Đế quốc Tinh Hà còn có một phong tục cổ xưa, đó chính là quyền đêm đầu tiên của xử nữ.

Giáo nghĩa của thánh điện yêu cầu nữ tử trẻ tuổi trước khi kết hôn, phải dang hiến đêm đầu tiên cho người nắm quyền của Thánh Điện, dùng lạc hồng chứng minh cho trinh tiết của mình mới có được quyền tự do kết hôn, sự hoang dâm vô sỉ ở đằng sau hủ tục lạc hậu này khiến cho nhân sĩ tiến bộ ở các quốc gia xung quanh phản đối mạnh mẽ, những người có kiến thức ở trong nước cũng thường xuyên đả kích hủ tục tăm tối này.

Rất nhiều nữ tử ở trong nước đã dùng cái giá cả đời không cưới gả để phản đối loại hủ tục này, nhưng đế quốc Tinh Hà vẫn cứ ngoan cố kiên trì cái hủ tục này, khiến cho bọn họ thường bị bài trừ ở bên ngoài các loại hoạt động của đại lục Y Lan.

- Đợi đã .. nàng vừa mới nói là …

Dương Túc Phong đột nhiên cảm thấy rất hung thú với cái quy định này.

Sắc mặt của Viên Ánh Lạc có chút vẻ khinh bỉ, hiển nhiên cảm thấy Dương Túc Phong cái gì không chú ý lại chỉ đi chú ý tới cái điều này, thực sự là không có chút tiến bộ nào.

Đan Nhã Huyến và Tô Phỉ Mã Vận cũng thầm khinh bỉ y, vừa nhìn dáng vẻ của y là biết ngay y nghĩ tới cô nương Nga Nhi Tuyết Liễu mỹ lệ cao nhã rồi, có lẽ, trong nội tâm xấu xa của y, đã nghĩ tới làm sao để kiếm được quyền đêm đầu của Nga Nghĩa Tuyết Liễu.

Dương Túc Phong đúng là nghĩ tới Nga Nhi Tuyết thật, nhưng lại chẳng có chút dính líu gì đến điều sấu xa mà các nàng nghĩ tới.

Điều Dương Túc Phong nghĩ tới chính là Nga Nhi Tuyết Liễu suốt ngày chạy đông chạy tây ở bên ngoài, thì ra là ở lý trong Thánh Điện rất dễ mang tới cái họa thất thân, với vẻ ngoài mỹ lệ nhường đó của nàng, chừng là không ít cao tầng của Thánh Điện sớm đã thèm nhỏ nước rãi rồi.

Nghĩ tới việc nàng yêu thương bảo vệ Phương Phỉ Thanh Sương, Dương Túc Phong nghĩ mình phải tìm biện pháp giúp nàng thoát khỏi sự quấy phá của thế lực cũ trong thánh điện.

Không ngờ rằng một ý nghĩ thuần khiết như vậy, hoàn toàn bị người bên cạnh nghĩ méo mó đi.

Đem so với kế cấu nội bộ vô cùng nghiêm ngặt của đế quốc Tinh Hà mà nói, thì bát đạo liên minh lại là một tổ chức liên hợp vô cùng đặc sắc.

Bát đạo liên minh kỳ thực chính là tám tỉnh của đế quốc Đường Xuyên, trong quá trình một lần thay đổi hoàng vị, hoàng tử mà bọn họ ủng hộ không được kế thừa hoàng vị thành công, vì thế dưới sự suất lĩnh của vị hoàng tử đó, tám tình này công khai quyết liệt với triều đình, khi đó vừa vặn là lúc triều đình suy yếu, hơn nữa kẻ thù bên ngoài như hồ đói rình mồi, không có năng lực dùng vũ lực với bọn họ, bời thế hai bên thông qua hình thức đàm phán, đạt thành hiệp nghị chung sống hòa bình, bát đạo liên minh sinh ra từ đó.

Căn cứ vào hiệp nghị của đế quốc và bát đạo liên minh quy định, bát đạo liên minh về mặt danh nghĩa là một bộ phận tạo thành thuộc về đế quốc Đường Xuyên, không được có hành vi chia tách độc lập, hơn nữa phải thuần phục người thống trị tối cao là hoàng đế đế quốc Đường Xuyên, mỗi một năm cần phải cống nạp mang tính tượng trưng.

Nhưng bát đạo liên minh hoàn toàn có quyên lực tự trị của mình đế quốc Đường Xuyên không có quyền can thiệp và bất kỳ hoạt động nào của bát đạo liên minh, bao gồm cả quốc phòng và ngoại giao.

Bát đạo liên minh không phải là một thực thể chính trị nghiêm ngặt, mà là tổ chức của tám gia tộc, trong nội bộ nó thực hành chế độ cai trị luân phiên, năm năm một lần, đựa theo trình tự cai trị.

Trong năm đó gia tộc tới lượt có quyền lực đưa ra hạn chế đối với bảy gia tộc kia , thậm chí là yêu cầu bọn họ làm một số hành động nào đó, nhưng những hạn chế và yêu cầu kia đều căn cứ vào điều khoản hiệp nghị năm xưa hai bên ký kết để thực hiện, không có có hiệu quả trên mặt pháp luật. Nếu như một gia tộc nào đó cảm thấy quyết sách hoặc là hành động nào đó ảnh hưởng nghiêm trọng tới lợi ích của gia tộc của mình, thì hoàn toàn có quyền lực cự tuyệt chấp hành.

Vào khoảng thời gian này, tới lượt gia tộc Cúc Xuyên của Cúc Xuyên đạo cai trị.

Gia tộc Cúc Xuyên là một gia tộc lãng nhân tới từ bên ngoài, nghe nói từ một địa phương rất xa rất xa tới đế quốc Đường Xuyên, thậm chí còn có người nói là bọn họ tới từ đại lục Ai La Phật, nhưng bản thân bọn họ kiên quyết phủ nhận.

Tổ tiên của gia tộc Cúc Xuyên , và tổ tông Dương Lam Vũ của Dương Túc Phong giống nhau, đều là đại tướng giúp lập nên đế quốc Đường Xuyên, sau này được phân phong tới vùng đất đó.

(Lãng nhân : Ronin, hay các samurai mất chủ, người lang thang.)

Dương Túc Phong đột nhiên cau mày lại hỏi.

- Nàng nói gia tộc Cúc Xuyên tỏ ra vô cùng cấp tiến à?

Bát đạo liên minh vào lúc ban đầu, vì để ứng phó với áp lực của đế quốc Đường Xuyên, đều vô cùng hăm hở vươn lên, phát triển kinh tế, phát triển kỹ thuật, chỉnh đốn quân đội chuẩn bị chiến đấu, từng có một đoạn thời gian kinh tế phát triển cao tốc vượt xa so với mức độ phát triển của đế quốc.

Mặc dù không có biển lớn trợ giúp, nhưng bát đạo liên minh dựa vào ưu thế địa lý vượt trội của mình, buôn đi bán lại tài nguyên đặc sản của các nước, đúng là cũng tích lũy được không có tài phú.

Có kinh tế hùng hậu chống đỡ, thực lực quân sự của bát đạo liên minh đồng thời cũng được tăng cường rất mạnh.

Quân đội của bát đạo liên minh, đều thuần túy là quân đội của gia tộc, chẳng khác bao nhiêu so với Long gia quân của Long Xuyên đạo, nhưng nhân số khả năng không nhiều được như Long gia quân, bình thường đều ở khoảng từ hai vạn tới năm vạn.

Mặc dù nhân số quân đội tương đối ít, nhưng năm xưa các gia tộc này đều là dựa vào quân đội mà phất lên, cho nên đều rất coi trọng đối với quân đội, huẩn luyện cũng rất nghiêm khắc, nhìn chung mà nói, đều có sức chiến đấu không tệ.

Đương nhiên, điều này là đem so với lúc quân Lam Vũ chưa xuất hiện mà nói thôi.

Thế nhưng trải qua gần một trăm năm lịch sử tuyết vũ phong sương, một số gia tộc của bát đạo liên minh cũng không thể tránh khỏi sự suy sụp, hệ thống gia tộc cũ nát không thể chống đỡ được sự phát triển của bọn họ, bài ngoại quái mmức làm cho vô số nhân tài chảy ra ngoài, cho nên một số gia tộc có thực lực càng ngày càng nhỏ yếu, chỉ có mỗi gia tộc Cúc Xuyên thực lực càng ngày càng cường địa, mơ hồ đã trở thành lãnh tụ của bát đạo liên minh.

Thái độ phản đối triều đình đế quốc Đường Xuyên của gia tộc Cúc Xuyên xưa nay đều là kịch liệt nhất, bời vì vị trí của bọn họ không bị đế quốc Đường Xuyên uy hiếp trực tiếp, cho nên lời nói và hành động không hề kiêng dè, nhiều lần tuyên bố muốn đem bát đạo liên minh kiến lập thành một quốc gia độc lập.

Dương Túc Phong trầm tư suy nghĩ lắng nghe.

Một trận gió nhẹ thổi qua, nước hồ Mạc Sầu khe khẽ trở nên lay động, mặt hồ nước ban đầu vốn phẳng lặng tựa hồ gặp phải sức mạnh nào đó khấy động, liền khơi lên từng vòng từng vòng sóng dợn dập dềnh khuếch tán ra bốn phía xung quanh.

Thỉnh thoảng, còn có những giọt nước trong suốt từ giữa gợn sóng bắn lên, tựa như có thứ gì đó rất nhỏ khe khẽ rơi vào bên trong hồ nước, chớp mắt một cái đã biến mất, nhưng để lại những gợn sóng vô cùng vô tận.

Ở bên trong hồ nước trong vắt, những con cá chép màu hồng tựa hồ đang tung tăng khiêu vũ, bọn chúng ở đó tự do tự tại quẫy đuôi, còn thi thoảng chỉnh tề uốn éo tấm thân, lúc thì hướng sang trái, lúc thì hướng sáng phải, có khi lại khe khẽ ngẩng đầu lên, đem chiếc miệng nhỏ lộ ra khỏi mặt hồ nước, tựa hồ hít thở không khí trong lòng, lại tựa hồ như đang nghe ngóng cái gì đó.

Giọng nói của Viên Ánh Lạc cũng vô thanh vô tức ngừng lại.

Dương Túc Phong trong tiềm thức hơi hơi phát giác có chút cổ quái, sau đó liền nghe được tiếng đàn trong trẻo.

Tiếng đàn.

Đúng là tiếng đàn.

Tiếng đàn tựa hồ vang lên ngay ở bên người Dương Túc Phong, rất khẽ, rất khẽ, nhưng rất rõ ràng, rất ôn nhu.

Tiếng đàn giống như nước chảy từ hồ Mạc Sầu róc rách trôi qua, lặng lẽ chấn động hồ nước yên tĩnh, làm cho nổi lên tầng tầng sóng gợn lăn tăn, làm cho nó thỉnh thoảng có giọt nước bắt tung lên, lại làm cho những con cá chép ở bên trong hồ nghe tiếng đàn nhảy múa, làm ra đủ các loại tư thế mê người ở trong nước. Tiếng đàn lại giống như ánh mặt trời vào mùa thu, băng tuyết vào mùa hè, len lỏi thầm nhuần tim gan của mỗi con người lưu lại nơi đó ảo tưởng kỳ lạ và khoan khoái, sau đó lại lặng lẽ rời đi.

“Tiêu Tử Phong?” Dương Túc Phong theo phản xạ điều kiện nhớ tới nữ nhân đa tài đa nghệ kia, nhưng toàn thân lại tựa như chằng hề động đậy được chút nào, tiếng đàn giống như có một nguồn ma lực thần bí, làm toàn thân y cảm thấy thư thái vô cùng, nhưng cũng làm cho toàn thân không có chút sức lực nào, tưởng chừng nhúc nhích một cái ngón tay cũng là chuyện không thể được.

Trong lòng Dương Túc Phong chừng như nhìn thấy phong tư tuyệt thế của Tiêu Tử Phong một cách rõ ràng chân thực, nhưng thân thể lại lại không thể nhúc nhích được một tí ti.

Tiếng đàn thuận theo bên hồ Mạc Sầu phiêu đáng, rồi dần dần tan đi.

Đinh đang …

Nước hồ Mạc Sầu đột nhiên khấy động kịch liệt, cá chép ở trong hồ nước toàn bộ chui xuống đáy hồ.

Giây đàn đứt rồi.

Đàn hết người đi, nhưng vẫn còn tiếng đàn ngân nga.

Dương Túc Phong khó khăn lắm mới nhảy lên được, phát hiện ra hai người Đan Nhã Huyến và Tô Phỉ Mã Vận còn chìm đắm say mê trong dư âm của tiếng đàn, y vội vội vàng vàng thuận theo tiếng đàn chạy lên trên đình núi nhỏ.

Nhưng phát hiện ra nơi đó đã không còn bóng dáng của Tiêu Tử Phong nữa, song trong không khí đúng là còn lưu lại hương thơm của Tiêu Tử Phong, trong bãi cỏ cùng có một chiếc đàn cổ, hơn nữa một sợi giây đàn bị đứt kia đang thuận theo gió nhẹ khe khẽ lay động.

Dương Túc Phong hoang mang nhìn bốn phía xung quanh, hiếu kỳ nhặt sợi giây đàn bị đứt kia lên, đột nhiên mới phát hiện ra trên giây đàn không ngờ lại có một giọt nước mắt trong suốt, y cầm sợ giây đàn lên, giọt nước mắt trong suốt thuận theo giây đàn lặng lẽ rơi vào trong lòng bàn tay của y, vô cùng băng lạnh.

Tiêu Tử Phong rơi lệ rồi.

Dương Túc Phong không biết vì sao Tiêu Tử Phong lại rơi lệ.

Đồng thời Dương Túc Phong cũng thấy rất kỳ quái, vì sao Tiêu Tử Phong đã tới đây rồi nhưng lại không muốn gặp mình.

Hai người Đan Nhã Huyến và Tô Phỉ Mã Vận cũng cuống quít chạy lên, cũng hoang mang nhìn mọi thứ ở trước mặt giống y như Dương Túc Phong.

Các nàng đều tin chắc, tiếng đàn chính là do Tiêu Tử Phong đánh ra, trừ Tiêu Tử Phong ra dưới gầm trời này không còn có một ai có kỹ thuật đánh đàn tinh tế, có thể làm cho thiên địa cảm ứng như thế nữa, hơn nữa cây tiêu vĩ cầm này, cùng là đồ thiếp thân của Tiêu Tử Phong.

Dương Túc Phong rất mau chóng chạy ra cửa ra vào của hồ Mạc Sầu, hỏi thăm cảnh vệ ở nơi đó, vừa vặn Phượng Phi Phi đang ở đó tán gẫu với cảnh vệ.

Phượng Phi Phi nhìn thấy bộ dạng của Dương Túc Phong, kihông kìm được nhỏ giọng cười nói :

- Sao thế? Bị người ta đuổi từ trong chăn ra ư?

Dương Túc Phong cấp thiết hỏi :

- Tiêu Tử Phong đến rồi có phải không?

Phượng Phi Phi chăm chú ý nhìn y chốc lát, nói rất kỳ quái :

- Tiêu đại tỷ tỷ tới rồi! Nhưng không biết là vì sao, chớp mắt một cái lại đi mất …

Dương Túc Phong không khỏi ngạc nhiên.

Đan Nhã Huyến nói :

- Vì sao tỷ ấy lại đi mất?

Phượng Phi Phi nói :

- Làm sao tôi biết được … mọi người không tin, có thể xem ghi chép của các cảnh vệ.

Dương Túc Phong vội vàng xem bản ghi chép ra vào của các cảnh vệ, quả nhiên phát hiện ra tên của Tiêu Tử Phong, nàng ở bên trong hồ Mạc Sầu không tới ba mươi phút, nhìn thấy tời gian ra vào ở bên trên đó, Dương Túc Phong liền lờ mờ như hiểu ra được là chuyện gì rồi, bất quá vẫn còn có chút chưa chịu từ bỏ, mang theo ít ỏi kỳ vọng hỏi :

- Tiêu Tử Phong tới từ lúc nào vậy ?

Phượng Phi Phi ấp a ấp úng nói :

- Chính lúc vừa rồi …

Đan Nhã Huyến và Tô Phỉ Mã Vận lúc này mới choàng tỉnh ra, hóa ra là lúc Dương Túc Phong và Phượng Lam Vũ thân thiết, thì Tiêu Tử Phong đã lặng lẽ tới đây.

Nhưng vì sao nàng lại đi chứ?

Chẳng lẽ là ghen ư?

Sắc mặt Dương Túc Phong cũng có chút cổ quái, y cũng nhìn thấy khả năng như vậy, nếu như Tiêu Tử Phong chỉ bời vì ghen thì cũng đành vậy, chỉ lo lắng là bời vì nguyên nhân khác mà rời đi thôi, y mong chóng lại nhớ tới bệnh tâm thần ở bên trong người Tiêu Tử Phong, nhìn bề ngoài nàng mặc dù vô cùng kiên cường, năng lực thủ đoạn đều không ai có thể bì được, nhưng đúng là có một nhược điểm trí mạng, đó chính là dễ dàng bị một số chuyện nào đó kích thích, mặc dù hiện giờ mà nói, cái bí mật này chỉ có y và Lam Sở Yến mới biết được.

Dương Túc Phong suy nghĩ một chút, đột nhiên hỏi :

- Ánh Lạc, nàng có biết rốt cuộc Tiêu Tử Phong đi tới cao nguyên Huyết Sắc làm cái gì không?

Viên Ánh Lạc lắc đầu , chậm rãi nói :

- Bọn thiếp biết rất ít, tỷ ấy trước nay không chủ động liên hệ với bọn thiếp …

Dương Túc Phong rất hoài nghi nhìn sắc núi trùng trùng đằng xa, chẳng lẽ Tiêu Tử Phong và người Ngõa Lạp còn có dây mơ rễ má gì đó sao?

Bên hồ Mạc Sầu đột nhiên đổ xuống một trận mưa nhỏ, hồ Mạc Sầu trở thành một vùng mờ mịt, những giọt mưa nhỏ li ti thấm ướt bả vai Dương Túc Phong, mang tới từng cơn buốt lạnh của mưa thu, nhưng trái tim của Dương Túc Phong, lại trở nên có chút nóng nảy bất an, bao giờ Tiêu Tử Phong mới có thể quay trở về lần nữa đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.