Ở trong phạm vi quân Lam Vũ khống chế, tốc độ phát triển thương nghiệp vẫn rất nhanh, trước kia vì kích thích sự phat triển của quân Lam Vũ, bên trong điều luật bổ xung của pháp điển quân Lam Vũ có nói tới, chỉ cần cá nhân có vốn liến một trăm vạn kim tệ, đồng thời đảm bảo lưỡng vàng dự trữ này ở kim khố của phủ đại đô đốc Y Vân không có tác dụng khác là có thể bắt đầu mở ngân hàng thương nghiệp.
Bởi thế, trong thời gian hai năm đó, đủ các loại ngân hàng thương nghiệp giống như măng mọc sau cơn mưa xuất hiện không ngừng, căn cứ vào thống kê chưa đầy đủ, cho tới ngày mùng 1 tháng 9 năm 1731 thiên nguyên, trong phạm vi quân Lam Vũ khống chế đã có hơn một trăm ngân hàng thương nghiệp khác nhau rồi.
Ở trên hội nghị kinh tế lần này, Dương Túc Phong và Cổ Địch Sâm đã xác định rõ quan hệ và nghiệp vụ giữa ngân hàng trung ương và ngân hàng thương nghiệp.
Ngân hàng thương nghiệp lấy lợi nhuận làm mục đích, chủ yếu là lấy phương thức thu hút tiền gửi và cho vay để cung cấp phục vụ xí nghiệp tài chính, vì thế nghiệp vụ của nói chủ yếu có : nghiệp vụ tiền vốn ( bao gồm nghiệp vụ vốn tiền mặt, nghiệp vụ cho vay và nghiệp vụ đầu tư), nghiệp vụ nợ nần ( bao gồm các loại tiền tiết kiệm, đi vay và quyền lợi của người sở hữu).
Ngoài ra ngân hàng thương nghiệp còn tiến thành thanh toán, cho thuê, ký gửi .. các loại nghiệp vụ trung gian cho xĩ nghiệp công thương.
Dương Túc Phong đã chỉ ra rõ ràng rằng, hủy bỏ tất cả công năng phát hành kim tệ hoặc là tiền giấy của ngân hàng thương nghiệp.
Ngân hàng trung ương thì quản lý cơ cấu nghiệp vụ tài chính của quốc gia, hay nói cách khác, chức năng của nó có ngân hàng phát hành và ngân hàng chính phủ, vì thế nghiệp vụ chủ yếu của nó có : phát hành tiền tệ ( bao gồm phát hành điều phối ngân sách và nghiệp vụ điều phối ngân sách), đối với nghiệp vụ ngân hàng thương nghiệp ( bao gồm tiền chuẩn bị cho vay, hoạt động tín dụng và thanh toán), đối với nghiệp vụ của chính phủ ( như nghiệp vụ quốc khố, nghiệp vụ công khai thị trường và nghiệp vụ dự trữ quốc tế .v..v..), chỉ có ngân hàng trung ương mới có thể phát hành tiền tệ.
Ngân hàng thương nghiệp có thể dựa theo quy định để xin phép thành lập, nhưng ngân hàng trung ương chỉ có duy nhất một cái.
Sau khi ngân hàng trung ương được thành lập nên, tất cả lượng dự trữ kim tệ của ngân hàng thương nghiệp sẽ được lục quân quân Lam Vũ hộ tống, tập trung toàn bộ vào trong ngân hàng trung ương quản lý thống nhất.
Lần cải cách kinh tế này có nội dung quan trong thứ tư là vấn đề quyết định phân bố hệ thống công nghiệp cùng với kinh tế trọng điểm, đối với vấn đề này thì các đại biểu tham dự hội nghị lại không có nhiều ý kiến lắm.
Đương nhiên, phương án này cũng chẳng phải là hoàn mỹ, có điều ở dưới tình hình thực tế, cũng chỉ có phương thức như vậy mới có thể thích ứng với vấn đề phát triển kinh tế mất cân bằng nghiêm trong của đế quốc Lam Vũ hiện nay.
Phát triển kinh tế của những khu vực dưới sự không chế của quân Lam Vũ mất cân bằng là đều ai ai cũng biết, như vậy làm sao để cố gắng phân bố kết cấu kinh tế ở trong trạng thái mất cân bằng này, để đẩy mạnh sự phát triển kinh tế của chỉnh thế, đã trở thành đề tài trọng yếu.
Trải qua nghiên cứu của không ít các học giả kinh tế, bọn họ đưa ra kết luật như thế này, đế quốc Lam Vũ cần phải vứt bỏ loại tâm lý cầu toàn vụn vặt, phải phân chia khu vực phất chia ngành nghề thành lập nên các khu vực trọng điểm khác nhau, chứ không phải cứ ôm hết vào bụng tỉnh nào cũng phát triển tất cả các ngành nghề được.
Ở Tử Xuyên đạo của địa khu Mỹ N Tư, địa khu Cách Lai Mỹ, vùng Kim Xuyên đạo của đế quốc Đường Xuyên, trong cạnh tranh thị trường đã hình thành nên kinh tế trọng tâm, bản thấy mấy địa khu này không có quá nhiều tài chính, nhưng lại có hế thống công xưởng và hế thống kỹ thuật phát triển, vì thế phát triển các địa khu này, phải trọng điểm phát triển tạo ra nghề nghiệp.
Còn ở các địa khu khác, một số có tài nguyên phong phú thì phải ra sức phát triển nghề khai thác mỏ, nếu như không có một loại tài nguyên thiên nhiên nào, thì trọng điểm phát triển nông nghiệp.
Dương Túc Phong và Cổ Địch Sâm tiếp nhận kiến nghị này, cuối cùng xác định lấy Tử Xuyên đạo và Kim Xuyên đạo làm trung tâm của nền kinh tế, chiếu theo đó phát triển quyết sách chiến lược.
Từ vị trí địa lý mà nói , Anh Xuyên đạo đáng lẽ ra phải trong vòng được tuyển chọn, nhưng cuối cùng nó đã bị bài trừ, bởi vì từ chính trị mà nói, một địa khu có tài nguyên lại có khoáng sản, đối với trung ương mà nói cũng là một cái ẩn họa, bản thân Anh Xuyên đạo có tài nguyên phong phú, nếu như lại phát triển cao độ xí nghiệp khoảng sản thì tựa hồ khống chế không dễ.
Nội dung thứ năm là ban bố một loạt quy định pháp luật kinh tế của đế quốc Lam Vũ, ví dụ như ( luật công ti), ( luật hợp đồng), ( luật cổ phiếu), ( luật chất lượng sản phẩm) …v..v .. để đặt tiêu chuẩn cho hình vi thị trường, đạt tới mục đích phát triển lành mạnh.
Những điều luật đó khi ấy nói ra thì rất sơ sài, ví như nội dung luật hợp đồng khi có chỉ có ba mươi điều đơn giản, có điều đây đã là hành động bắt đầu việc thị trường có pháp luật quy định.
(Luật công ti) thì nhằm vào việc đăng ký và vận hành khá là hỗn loạn của các công ti hiện nay mà định ra, chủ yếu là quy định hành vi thường ngày của công ti.
Trải qua thời gian hai ba năm phát triển, ở trong phạm vi của đế quốc Lam Vũ, các công ti lớn lớn nhỏ nhỏ vượt quá hơn một nghìn cái, tốn xấu lẫn lộn là điều không thể tránh khỏi, công ti ma cũng không ít, nghiệp vụ kinh doanh phi pháp lại càng nhiều hơn, rất nhiều người cho rằng đăng ký một cái công ti, là cái gì cũng làm được, từ buôn bán hàng tiêu dùng thường ngày, tới tổ chức hạm đội cướp bóc, chẳng có chuyện gì mà không dám làm.
Luật công ti ra đời, chính là muốn ngăn chặn tận gốc chuyện làm bậy này, luật công ti quy định rõ ràng tính chấn của công ti, đăng ký quy trình, đăng ký thuế thu, quản lý và vận hành hàng ngày cùng phạm vi kinh doanh, nói một công thông dụng là, nên làm gì và không nên làm gì.
(Luật hợp đồng) cũng là nhắm vào trật tự kinh tế hỗn loạn mà định ra.
Trước thời điểm đó, bởi vì không có luật pháp quy định rõ ràng, cho nên việc làm ăn giữa các thương nhân, đại bộ phận là dựa vào chữ tín của cá nhân mà đạt thành, nhưng danh dự của các nhân không phải là sự đảm bảo hiệu quả, bởi thế chuyện làm trái hiệp nghị rất nhiều, trên báo chí ngày nào cũng có những bài đá kích người này kẻ kia vô sỉ không biết tới chữ tín.
Luật hợp đồng quy định hiệp nghị hợp đồng cần phải lập thành văn bản, quy định trách nhiệm và nghĩ vụ của đôi bên, xác định phương thức xử phạt rõ ràng của việc vi phạm hợp đồng, đã sinh ra hiểu qua tổn đẹp đối với tín dụng hỗn loạn.
Mặc dù lúc mới ban đầu chỉ có cái khung cơ bản ba mươi điều, nhưng cùng việc tòa an tham gia thị trường điều tra mấy tay chây ì nổi tiếng, trận tự tín dụng đã dần dần được khôi phục.
(Luật cổ phiếu) định ra để nhắm vào thị trường cổ phiếu càng ngày càng nóng bỏng, vốn Dươn gTúc Phong cho rằng đáng lẽ ra phải gọi là luật chứng khoán, bất quá y không nhớ rõ cố phiếu có phải là chứng khoán hay không, cho nên chỉ ngậm miệng ăn tiền.
Trước kia khi đi học y đều ngủ khì, sau này cũng chẳng tiếp xúc với cổ phiếu và chứng khoán, cho nên, luật cổ phiếu ra đời y cũng chẳng cung cấp được đề nghị nào cả, chỉ yêu cầu cơ cấu vận hành và phát hành cổ phiếu cần phải để vị trí dễ chú ý nhất nhắc nhở dân chứng khoán, đầu tư cổ phiếu là có nguy hiểm.
(Luật chất lượng sản phẩm) là nội dụng Dương Túc Phong quan tâm trọng điểm, hắn bị thiệt thòi không ít bởi những sản phẩm kém chất lượng, đáng hận nhất là năm xưa mua một cái camera kỹ thuật số hiệu Sony, bởi vì có chút vấn đề nhỏ, bị dịch vụ hậu mãi của Sony nhất quyết từ chối rồi cãi nhau, cuối cùng phải lấy năm trăm nhân đệ tệ mới xử lý được, làm y tức tới mức quay đi một cái vứt ngay cái đồ rác rưởi đó xuống dòng Trường Giang, nhưng ngay lập tức lại hối hận, bất chấp mùa đông rét buốt nhảy xuống Trường Giang để mò lên, kết quả là thiếu chút nữa bị chết đuối.
Lần này có cơ hội Dương Túc Phong đương nhiên phải chỉnh cho đám thương nhân bất lương kia một trận đến nơi đến trốn.
Luật chất lượng sản phẩm quy định rõ ràng quy trình kiểm tra chất lượng, phương pháp đảm bảo, đả kích với hàng giả trong quá trình tiêu thụ và sản xuất, trong đó đả kích đối với hàng giả mạo rất nặng, ngay cả tiền phạt cũng miễn luôn, mà trực tiếp tăng lên tù giam có thời hạn từ ba năm trở lên, cao nhất thậm chí có thể phán tử hình.
Có một số đại biệu thấy Dương Túc Phong nghiến răng nghiến lợi căm hận như thế, tựa hồ không cần thiết, nhưng mà bọn họ nào đâu có biết được năm xưa ngài thống soái tối cao bị chịu ủy khuất thế nào, đó là món tiền ngài phải nhịn ăn nhịn mặc suốt nửa năm trời mới tích lũy được đó! Kết quả bõm một cái xuống nước thế là mất sạch!
Ngày mùng 10 tháng 10 năm 1731 mở hội nghị kinh tế của đế quốc Lam Vũ, tiến hành liên tục mười ngày, bởi vì quá hao tâm tổn trí, cho nên có một bộ phận đại biểu hình dung hội nghị lần này là hội nghị giảm báo, bởi vì đúng là có người đã gầy đi hẳn một vòng.
Rất nhiều người trong đó có cả Dương Túc Phong đều có chút cảm giác sức cùng lực kiệt, bởi vì đây vốn không phải là lĩnh vực sở trường của Dương Túc Phong, bất quá công sức vất vả bỏ ra cuối cùng cũng được báo đáp, hội nghị lần này đã cơ bản định ra phương thức vận hành kinh tế của đế quốc Lam Vũ sau này, tạo ra cơ sở vững chắc cho kinh tế đế quốc Lam Vũ cao tốc phát triển.
Những vị đại biểu gầy đi một vòng lần lượt rời khỏi kinh đô Ni Lạc Thần, trở về địa bản của mình dưỡng sức, nhưng Dương Túc Phong vẫn chưa được rảnh rỗi, còn có rất nhiều việc cải cách quân sự mà vắt hết óc, vậy mà vào lúc này, tên khốn kiếp Cổ Địch Sâm lại tiết lộ với báo chí chuyện hôn sự của y, kết quả làm cho cả kinh đô Ni Lạc Thần lại một lần nữa sôi lên sùng sục …