Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 1024: Chương 1024: Lại tới sông Tần Hoài (P1)




Từ cửa ngách ở phía đông Vị Ương cung đi ra, chính là sông Tần Hoài rồi, cũng chẳng biết cái cửa nhỏ này được lưu lại từ bao giờ, có lẽ là con đường mà vị hoàng đế nào đó lén lút đi hẹn hò lưu lại, để tiện cho viện vào khu ăn chơi bên sông Tần Hoài, đã có niên đại lâu lắm rồi, cánh cửa nhỏ đã bị sập xệ trông không ra dạng gì nữa, bến tầu ở bên ngoài cánh cửa nhỏ đó cũng trở thành một đống đổ nát.

Bất quá không biết sau khi phải gián đoạn một thời gian bao nhiêu lâu, hôm nay nó lại nghênh tiếp một vị khách cấp bậc hoàng đế, người đó, chính là Dương Túc Phong.

Đổ Thiên Kỳ đã chuẩn bị sẵn thuyền mui che và đợi Dương Túc Phong ở bên cửa rồi, hắn vốn xuất thân là thủy thủ, bơi lội cực kỳ giỏi, đầu tiên hắn muốn tham gia vào hải quân quân Lam Vũ, kết quả chẳng biết thần xui quỷ khiến thế nào mà tới bộ đội cảnh vệ, chuyến công tác cách mạng này tất nhiên là phải do hắn chấp hành là thỏa đáng nhất.

Trong toàn bộ doanh cảnh vệ của Vị Ương cung, chỉ có một mình Đỗ Thiên Kỳ biết Dương Túc Phong hiện giờ đang thong thả dạo chơi ở trên dòng Tần Hoài, bất quá đối với việc Dương Túc Phong muốn đi tới đâu, thì hắn không hề biết chút nào.

Chiếc thuyền mui che nho nhỏ chậm rãi bơi trên sông Tần Hoài, tựa hồ như không có một mục đích nào cả, Đỗ Thiên Kỳ không nhận được chỉ thị nào, cho nên đưa con thuyền đi vào chỗ không có nhiều thuyền bè lắm rồi cứ nhàn nhã thong dung, ung dung đung đua.

Bên trong dòng Tần Hoài chẳng có thuyền bè nào khác ngoài những chiếc thuyền hoa tịch mịch kia đang chầm chậm trôi theo dòng nước.

Khoảng thời gian này, cao tầng của đế quốc Lam Vũ đều đang mở đủ các loại hội nghị, quan viên cao cấp tiến vào kinh đô Ni Lạc Thần nhiều vô cùng, ban ngành an ninh của quân Lam Vũ cũng mai phục ở bên sông Tần Hoài không ít nhân viên mặc thường phục, xem xem có quan viên cao cấp nào anh dũng xung phong đi chơi gái hay không.

Kết quả không biết ở khâu nào làm lộ tin tức, mọi người đều biết trong khoảng thời gian này bên sông Tần Hoài là mảnh đất tai họa, cho nên toàn bộ đều lặng lẽ tránh đi, một truyền mười, mười truyền trăm những thương nhân rất có hứng thú với sông Tần Hoài cũng hiểu lầm, cho rằng quân Lam Vũ muốn trọng điểm chỉnh đốn khu đèn đỏ bên sông Tần Hoài, nên cũng không dám tới nữa, làm việc làm ăn ở bên sông Tần Hoài mỗi ngày một vắng vẻ.

Sông Tần Hoài vãn cứ mưa phùn lất phất, mang theo một vẻ buông thương mang mát, mưa phùn rơi xuống mặt nước, hình thành lên một lớp sương mờ mong manh, từ xa xa nhìn lại có một cảm giác tình thơ ý họa.

Đủ các loại thuyền nhỏ và thuyền hoa qua lại trên sông Tần Hoài, để lại đằng sau đuôi thuyền những vệt nược thật dài, hồi lâu không thấy tan đi, từng vòng từng vòng sắn gợn lăn tăn trong màn mưa phù lờ mờ, tựa hồ biến mất đặc biệt nhanh, thoáng một cái là đã không thấy đâu nữa rồi.

Ở bên trong khoang thuyền, trước mặt Dương Túc Phong đặt một cốc nước nóng đang bốc khói lợn lờ, bản thân y thì dựa vào một bên khoang thuyền, đầu nghiêng sang một bên, thoải mái duối thẳng hai chân ra, thích thù nhìn ngắm cảnh sắc ở xung quanh.

Thỉnh thoảng có vài hạt mưa bị gió nhẹ thổi hắt vào, phất lên khuôn mặt Dương Túc Phong, làm cho y cảm thấy có chút mát lạnh làm tâm thần khoan khoái, so với phòng hội nghị đầy bực bội ồn ào, thì loại hưởng thụ này quả thực là quá thoái mái.

Cung Tử Yên, Phương Phỉ Thanh Sương, U Nhược Tử La còn có cả Uc Thủy Lan Nhược cũng đều ở bên trên thuyền, nhưng các nàng đều ai bận việc người nấy, bỏ mặc Dương Túc Phong, dù sao thì y cũng biết tự chiếu cố cho bản thân, mà y cũng không muốn người khác tới làm phiền y.

Phương Phỉ Thanh Sương và U Nhược Tử La hai người ngồi trong khoang thuyền nhắm mắt dưỡng thần, mỗi người tự tu luyện võ công của mình, Dương Túc Phong từ sau khi học được bí quyết nam nữ song tu của Hương Tuyết Hải các nàng cũng được hưởng lợi không ít, thương thể của U Nhược Tử La đã lành hẳn, hơn nữa nội lực còn có dấu hiệu tiến bộ, sương giá ngưng kết trên mặt tựa hồ cũng dần dần tan chảy, trở nên càng quyến rũ mê người.

Hai người Úc Thủy Lan Nhược và Cung Tử Yên ngồi ở bên ngoài khoang thuyền tán gẫu, Dương Túc Phong chẳng cần cố ý lăng nghe cũng biết Úc Thủy Lan Nhược đang nghe ngóng chuyện liên quan tới hôn lễ của mình.

Hai cô nàng tinh quái này nói chuyện với nhau kiểu gì mà cứ lúc một câu lát được câu, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng cười như chuông bạc, thế này chẳng phải bày rõ ra là có ý muốn quyến rũ thống soái tối cao sao!

Úc Thủy Lan Nhược là do Dương Túc Phong chủ động gọi tới, còn về phần y gọi nàng tới làm gì thì chỉ có một mình y mới biết.

Bạch Ngọc Lâu lỡ mồm tiết lộ ra bí mật của Hải Thiên Phật Quốc, làm trong lòng Dương Túc Phong sớm đã nảy ra mưu đồ với Úc Thủy Lan Nhược và sư phụ của nàng, một tuyệt sắc mỹ nhân nữ vậy mà để trong phòng của Điệp Tư Thi đúng là uổng phí của trời, phải đặt ở trước mặt mình để bổ mắt mới phải lẽ!

Quả nhiên cứ thi thoảng Dương Túc Phong lại cảm thấy Úc Thủy Lan Nhược tò mò len lén liếc nhìn đi, sau đó rồi lại lén quay đâu đi, không biết là đang suy nghĩ cái gì.

Bất quá có lẽ Dương Túc Phong có thể đoán ra được một chút, đó là Úc Thủy Lan Nhược khẳng định là đang suy tính xem bản thân phải trả giá như thế nào, mới có được bản hợp đồng bảo hiểm hoàng đế đối với bản thân nàng mà nói liên quan tới sự sống còn, có nhóm Cung Tử Yên ở đây, nếu như mà nàng muốn làm cứng, thì tựa hồ không có khả năng rồi, nàng chỉ có nước mềm xuống thôi, nhưng mềm xuống thì cần phải trả giá.

Vào lúc này đây tâm tình của Úc Thủy Lan Nhược đúng là rất phức tạp, trái tim cứ đập thấp thỏm không yên, nàng là nữ đệ tử xuất sắc nhất của Hải Thiên Phật Quốc, còn là người kế thừa ngôi vị chưởng môn nhân đời tiếp theo, nhưng cái bản hợp đồng bảo hiểm mà nàng vốn đã cho rằng là nắm chắc tới chín phần mười lại không ngờ xảy ra điều ngoài dự liệu.

Dương Túc Phong, cái con người này nàng không làm sao nắm bắt rõ ràng được, hôm nay y gọi càng tới mà cũng không nói gì sao, kết quả bản thân liền ngoan ngoãn tới luôn, cứ như bản thân là nữ nhân của y vậy, nghe lời vô cùng, chỉ nghĩ thôi là cảm thấy bực bội rồi, nhưng, nàng có thể không tới sao?

Đáng chết nhất là từ đầu tới cuối, Dương Túc Phong đều chẳng nói gì cả, chỉ cứ lặng lẽ thưởng thức cảnh sắc của sông Tần Hoài, làm nàng không cách nào nhận ra được trong lòng y rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì, tự nhiên cũng không kiếm được cơ hội để mở đầu.

Cung Tử Yên kỳ thực cũng là đồ phổi bò, chẳng có chút tư tưởng riêng gì cả, hơn nữa đã nhào thẳng vào lòng Dương Túc Phong, trái tim cũng đã bị Dương Túc Phong bắt làm tù binh từ sâu rồi, chỉ thể hiện ra tư thái của một cô gái nhỏ hạnh phúc.

Úc Thủy Lan Nhược trong lòng có đầy đủ lý do để coi thường cô nữ đệ tử Nghi Hoa cung đọa lạc này, càm thấy Cung Tử Yên gửi thân cho loại người như thế này thực sự là quá đáng tiếc, nhưng có đôi khi suy nghĩ lại theo chiều khác, chẳng lẽ bản thân sống hạnh phúc được hơn Cung Tử Yên sao?

Kỳ thực Úc Thủy Lan Nhược nghi oan cho Dương Túc Phong rồi, y chẳng phải là cố ý lạnh nhạt Úc Thủy Lan Nhược, mà bản thân không có tâm tư xử lý quan hệ với nàng.

Sau khi hội nghị kinh tế kết thúc Dương Túc Phong cảm thấy trong đầu cứ như bị nhét đầy đủ các loại quy định và con số, đến ngủ cũng nằm mơ tới tình cảnh tranh cãi kịch liệt ở trên cuộc hội nghị.

Người khác thỉ đều nói trị quốc cứ như xào tái món ăn tươi, hiện giờ y cũng có cái cảm giác như thế, thận trọng tỉ mỉ thì cũng đành đi, cuối cùng còn làm cho sức cùng lực kiệt, toàn thân mệt mỏi, nếu những vấn đề về mặt kinh tế kia cũng có thể dùng lưỡi lê để giải quyết thì tốt rồi, đáng tiếc rằng đó là chuyện không thể nào, thủ đoạn quân sự không thể giải quyết tất cả vấn đề nhất là vấn đề nội bộ.

Nghĩ tới việc tiếp theo còn có cái hội nghị cải cách quân sự, liên quan tới càng nhiều phương diện hơn nữa, là Dương Túc Phong đã cảm thấy đau đầu lắm rồi, quyết định rút mình ra giữa khoảng thời gian hai cuộc hội nghị tới sông Tần Hoài buông lỏng một chút, đó chính là mục đích căn bản nhất mà hôm nay y đi tới nơi này.

Đương nhiên, chuyện thả lỏng này không phải là đi chơi gái, y không có cái sở thích đó, cũng chẳng có cái nhu cầu đó, cảnh sắc bên sông Tần Hoài rất đẹp, mưa phùn mờ mờ, thuyện nhẹ lay động, không còn cảnh sắc nào tuyệt diệu hơn thế nữa rồi.

“Í” đột nhiên, Dương Túc Phong nghe thấy Cung Tử Yên nhỏ giọng kinh ngạc phát ra một tiếng kêu, bất quá tiếng kêu đó mau chóng lại biến mất.

Phương Phỉ Thanh Sương không hề mở mắt ra nhưng tò hò hỏi:

- Nhìn thấy cái gì thế?

Cung Tử Yên thuận miệng nói:

- Không có gì cả.

U Nhược Tử La cũng tò mò mở mắt ra, chuyện có thể làm cho Cung Tử Yên cảm thấy kinh ngạc đương nhiên không phải là chuyện đơn giản được.

Úc Thủy Lan Nhược giọng văng vẳng truyền tới:

- Là Nam Cung Hiểu Điệp và Mộ Dung Trúc Vận, bọn họ gần như ngày nào cũng tới Lục Dung tử để dâng hương.

U Nhược Tử La lúc này mới à một tiếng, rồi nhắm mặt trở lại, không để ý tới nữa.

Dương Túc Phong cũng ồ một tiếng, rồi tùy tiện gật đầu, cũng chẳng dể ý chút nào.

Sứ giả của nước Long Kinh và nước Ngọc Kinh còn chưa rời khỏi kinh đô Ni Lạc Thần, Dương Túc Phong biết bọn họ còn đang cùng đám người Mễ Nặc Tư Lương Cách tiến hành cuộc thảo luận cuối cùng, muốn đạt thành hiệp nghị chiến lược với quân Lam Vũ, cùng nhau đối kháng với nước Yến Kinh, bởi vì nguyên nhân nào đó mà Dương Túc Phong còn chưa đưa ra kết quả cuối cùng.

Bất quá Nam Cung Hiểu Điệp và Mộ Dung Trúc Vận thường tới bên sông Tần hoài thì Dương Túc Phong không biết, bọn họ là hai nữ nhân, ngày nào cũng chạy tới sông Tần Hoài để làm cái gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.