Nếu khu kinh tế Mỹ Ni Tư thật sự phát triển nhanh chóng như vậy, hắn thật sự muốn cám ơn trời đất, nhưng đáng tiếc là khó có khả năng xảy ra. Nền tảng kinh tế của Mỹ Ni Tư quá mỏng manh không vững chãi,mà khu La Ni Tây Á cũng chỉ có Cách Lai Mỹ là có nền kinh tế tương đối tốt. Về phần khu Lỗ Ni Lợi Á và một số địa phương chiếm lĩnh được sau này thì lại càng không cần phải nói, hiện tại, quân Lam Vũ còn đang phải liều mạng ném tiền vào đầu tư giống như khu vực vương quốc Ương Già và khu vực Lâu Lan, đều chỉ có đầu tư mà chưa có lời lãi, mà cho dù có thu được cái gì thì chẳng qua cũng mới chỉ là các lại quặng thô mà thôi.
Mặc dù mỗi năm đều có thống kê số liệu đầy đủ cho thấy, mức tăng trưởng kinh tế dưới sự khống chế của quân Lam Vũ đều có tốc độ kinh người, thậm chí đạt tới giới hạn con số thiên văn, nhưng thực ra chỉ là do số liệu ban đầu quá nhỏ mà thôi. Trước khi Dương Túc Phong đến khu vực Mỹ Ni Tư, quả thực khu kinh tế Mỹ Ni Tư có thể nói là trống rỗng, dù tăng trưởng nhanh đến đâu đi nữa nhưng khoảng cách với Y Lan đại lục vẫn có sự chênh lệch quá lớn.
Tiêu Phương Tạ cẩn thận nói: “Trước mắt chưa có, nhưng chỉ cần khoảng hai ba năm thôi là sẽ bão hòa. Không phải bởi vì hiệu suất sản xuất của chúng ta cao, năng suất sản xuất quá lớn, mà bởi vì thị trường của chúng ta quá nhỏ, tiêu thụ không hết được. Chúng ta căn cứ vào tốc độ phát triển kinh tế trước mắt, có thể suy đoán số lượng thương phẩm sản xuất được và số lượng hàng hóa mà thị trường tiêu thụ trong năm 1733, lúc đó phần lớn thương phẩm có thể phải rơi vào tình trạng nghiêm trọng là cung lớn hơn cầu.
Dương Túc Phong cầm lấy xem sơ qua một chút, mặc dù không nhíu mày, nhưng những con số hiện trên mặt làm hắn không khỏi chú ý. Tiêu Phương Tạ còn nói một câu làm lòng hắn quoặn đau, nguyên nhân làm cho thị trường bão hòa không phải bởi vì sản xuất quá thừa, mà là thị trường tiêu thụ quá nhỏ. Đương nhiên Dương Túc Phong hiểu được ẩn ý của Tiêu Phương Tạ. Có dân cư thì mới có thị trường, nhưng dân cư Y Vân đại lục có lẽ không bằng một phần mười Y Lan đại lục, dân cư ít như vậy tất nhiên không thể tiêu thụ sản phẩm nhiều như thế.
Huống chi, Y Vân đại lục vốn nghèo nàn lạc hậu, dân cư không có khả năng mua sắm. Cho nên, chỉ có quân Lam Vũ càng chiếm được nhiều địa bàn, càng nhiều dân cư mới có thể mở rộng thị trường mới có thể thỏa mãn tốc độ phát triển kinh tế. Nói trắng ra, đó là quân Lam Vũ phải tiếp tục tiến công, càng không ngừng tiến công, không thể dừng lại, nếu không sẽ ảnh hưởng tiêu cực đến nền kinh tế .
Cổ Địch Sâm cân nhắc hồi lâu nói: “Việc sản xuất thương phẩm có quy luật phát triển của nó, đương lúc số lượng sản phẩm trong thị trường tăng lên, thì lúc đó giá cả sẽ tự động giảm xuống mà giá cả giảm xuống thì tự nhiên sẽ có một bộ phận nhà máy chuyển hướng sản xuất. đến lúc đó các nhà máy sẽ có thể tự mình điều chỉnh, chúng ta cũng không cần phải lo lắng quá mức…”
Dương Túc Phong cười buồn bã, lầm bầm lầu bầu nói: “Vấn đề là không phải tất cả sản phẩm của chúng ta đều thừa quá nhiều, chúng ta không thể chống chọi trước nguy cơ kinh tế như vậy. nhìn vào sự phát triển của nền kinh tế chúng ta,vẫn cần phải tăng cường sự điều chỉnh can thiệp, tăng cường hướng dẫn lãnh đạo. đương nhiên, Lão Tiêu à, ta hiểu ý của ngươi, nhưng biện pháp căn bản để giải quyết vấn đề là cần phải mở rộng thị trường. Tốt nhất là chiếm luôn đế quốc Đường Xuyên có phải không?”
Tiêu Phương Tạ cung kính nói: “Cho dù chỉ cần vài thành phố ven biển thôi cũng tốt lắm rồi.”
Đột nhiên Dương Túc Phong thích thú nở nụ cười, như cảm thấy hài lòng nói: “Ta vẫn lo lắng thực lực kinh tế sẽ ì ạch theo sau hành động quân sự, không ngờ rằng bây giờ thực lực kinh tế là thúc đẩy quân sự hành động. Haha, đây cũng là chuyện tốt. May là chúng ta vẫn còn thời gian một năm nữa, khẳng định chúng ta có thể chiếm đoạt được một phần thị trường tương đối hứa hẹn. Mẹ kiếp, Lão Cổ, bây giờ thì ngươi không phản đối ta đi Ni Lạc Thần Kinh nữa chứ.”
Cổ Địch Sâm lạnh lẽo nói: “Người mang theo năm vạn người hộ tống thì ta sẽ không phản đối.”
Dương Túc Phong buột miệng cười, nhìn lên bầu trời đầy nắng rồi duỗi người như trút được gánh nặng nói: “Xem ra phương châm trồng trọt trước đây của chúng ta có hiệu quả rồi, ha ha, ha ha, ta thật sự muốn cười thật to cho thỏa thích, một khu vực nghèo rớt mồng tơi như thế này lại được ta phát triển sản xuất đến nỗi không có chỗ bán, ta có quyền kiêu ngạo một chút phải không?”
Cổ Địch Sâm cười cười nói: “Đương nhiên là đêm nay ngài cũng có thể mời bọn ta ăn một bữa cơm ăn mừng cũng được. có điều, nói đi nói lại, thì cũng may là do ngân sách thu vào của chúng cũng không ít, nếu không phải là có chút thành tích, thì e rằng đã bị quân đội các ngài bóp chết chúng ta rồi. ngài không phải là không biết, Vũ Phi Phàm cũng ba bà vợ của ngài, mỗi lần dự toán tài chính, chỉ cần trừng mắt thôi là cũng đủ giết chết bọn ta rồi, thật là khiến người ta sợ chết khiếp đi được!”
Dương Túc Phong gật đầu đầy vẻ đồng cảm, sau đó lại cười hắc hắc đầy sảng khoái.
Mấy năm gần đây, các khu vực dưới sự khống chế của quân Lam Vũ phát triển vô cùng nhanh, mỗi quý đều có khá nhiều hạng phục cơ sở hạ tầng xây dựng xong, cũng có nhiều nhà máy và công ty được thành lập, tuyến đường sắt càng ngày càng được mở rộng dài ra, ngoài khơi, thuyền buôn qua lại càng ngày càng nhiều, khu Mỹ Ni Tư vốn chỉ là mảnh đất hoang vu bây giờ khắp nơi nhà xưởng mọc lên như rừng, những ống khói nhà máy nhiều như nấm mọc sau mưa, khói đen khói trắng bay nghi ngút, mặc dù làm cho không khí bị ô nhiễm nặng nhưng vì tăng cường năng lực, Dương Túc Phong cũng đành nhắm mắt làm ngơ không thể để ý quá nhiều đến vậy.
Hết thảy những điều này, đều không thể tách rời với sự cố gắng của Dương Túc Phong đã đầu tư một số vốn cực lớn để kiến thiết cơ sở vật chất ban đầu, không chỉ riêng tại Y Vân đại lục thôi mà ngay cả Y Lan đại lục cũng không có người điên cuồng dốc hết sức lực vào việc xây dựng cơ sở hạ tầng cũng như thiết bị phương tiện ban đầu như hắn. lúc còn ở thế giới trước kia, lâu lâu chơi điện tử, Dương Túc Phong thuộc phái trồng trọt điển hình, dạng bị động phản kích, thích chuyên tâm cho việc xây dựng nhà cửa.
Chỉ có xây dựng vững chắc rồi mới có thể phát động tấn công đại quy mô. Khi hắn tới thế giới này, loại tính cách này không khỏi ảnh hưởng tới những quyết sách mà hắn đưa ra.
Xem ra rất nhiều người hoàn toàn tin rằng quân Lam Vũ có thể mở rộng lực lượng hơn rất nhiều chỉ trong một thời gian ngắn, chỉ cần thực hiện phương châm đánh nhanh thắng nhanh, đánh trận nào thắng trận nấy là chỉ cần một thời gian ngắn thôi là rất có thể chiếm được cả đại lục Y Vân. Trên thực tế Dương Túc Phong cũng từng suy nghĩ về vấn đề đó, nhưng cuối cùng vẫn bỏ cuộc. Bởi vì hắn biết làm như vậy thì quân Lam Vũ thống trị sẽ không lâu dài, thậm chí khó có thể chống đỡ duy trì đến lúc đặt vững chân lên đại lục Y Lan, không có hậu thuẫn kiên cố, thì dao kiếm có bén đến đâu cũng chỉ là vô dụng. Bởi vì khi tấn công cũng phải biết mềm dẻo linh hoạt, huống hồ hắn lại là một kẻ vốn có xuất thân bần hàn, nghèo khổ, hắn không muốn thấy người dân dưới sự thống trị của mình cũng phải chịu cảnh khố rách áo ôm, thuở còn thơ dại, hắn đã từng phải nếm mùi nghèo hèn đến độ trong nhà mỗi người chỉ có hai cái quần để thay đổi, bữa nào mưa thì xem như phải mặc quần ướt, nên dù thế nào đi chăng nữa hắn cũng không thể để bi kịch đó tái diễn một lần nữa.
Tất cả các nguồn ngân sách mà quân Lam Vũ thu về được bằng tất cả cách thức, biện pháp gì đều được Dương Túc Phong đầu tư vào việc xây dựng hạ tầng cơ sở.
Vào thời điểm cường thịnh nhất, phủ đại đô đốc Y Vân khởi công xây dựng chỉ có mười một tuyến đường ray xe lửa, những lộ tuyến này toàn bộ đều là những cái túi đựng tiền không đáy, nuốt trọn phần lớn số tiền bạc của cải do A Phương Tác vất vả cướp được từ bọn hải tặc Sở La Môn. Nhưng số tiền đầu tư vào đây xong, quả thực đã đem đến một ảnh hưởng hết sức lớn lao đến sự nghiệp phát triển kinh tế của quân Lam Vũ, đẩy mạnh tốc độ phát triển kinh tế ở khu Mỹ Ni Tư nhảy vọt, toàn bộ Mỹ Ni Tư nhanh chóng trở nên cường thịnh phát đạt hẳn lên.
Đương nhiên để dồn hết tiền bạc của cải vào việc xây dựng cơ sở phía sau quả thực không phải là chuyện dễ dàng. Dương Túc Phong phải gánh chịu một áp lực rất lớn.
Lúc dự toán tài chính ngân sách hàng năm đều là lúc quan hệ giữa quân đội và bộ phận phi quân đội trở nên vô cùng căng thẳng. Nếu không có Dương Túc Phong ở đây, rất có thể hai bên nảy sinh mâu thuẫn đến mức phải thượng cẳng chân hạ cẳng tay cũng là chuyện bình thường. Dựa theo sách lược trước sau như một của Dương Túc Phong, trên cơ bản dự toán tài chính sẽ có tỷ lệ ba – bảy, quân phí chiếm ba mươi phần trăm, các chi tiêu khác chiếm bảy mươi phần trăm. Nếu như trong thời bình thì quân phí như vậy cũng tạm xem như đã đủ, thậm chí còn dư dả. Nhưng bây giờ chính là thời kỳ chiến tranh khẩn trương nhất. Cho nên các tướng lĩnh quân đội luôn cảm thấy quân phí như trên là không đủ. Bề ngoài Vũ Phi Phàm nhìn thật nho nhã, nhã nhặn nhưng lúc tranh giành quân phí, thì so với con bọ ngựa trong truyền thuyết dùng gươm chém đứt kẻ thù giành ăn còn kinh khủng hơn nhiều, hơn nữa thêm vào đó là sự uy hiếp của kẻ không sợ trời không sợ đất là Phất Lai Triệt ở bên cạnh, bọn Cổ Địch Sâm quả thực là phải kiêng nể, những tướng lãnh cao cấp trong quân đội như bọn họ thực sự không thể giỡn mặt được, chỉ có Dương Túc Phong tự mình ra mặt thì mới có thể ngăn chặn được bọn họ mà thôi.
Hiện tại, kinh tế đang phát triển nên đã đến lúc có thể đẩy mạnh hành động quân sự, Dương Túc Phong thực sự lấy làm vui mừng. Trải qua ba bốn năm xây dựng gian nan khổ cực, quân Lam Vũ đã hoàn thiện được việc xây dựng cơ sở hạ tầng sản xuất cho những khu vực mà mình đang kiểm soát, tiếp theo đó nguồn vốn đầu tư cần thiết đã có thể giảm xuống từ từ, song, sự phát triển kinh tế vẫn chưa làm cho Dương Túc Phong được hoàn toàn thảnh thơi, sống thanh thản, vì ngay lập tức vấn đề tìm kiếm thị trường đã phơi bày ra trước mắt rồi.
Cổ Địch Sâm nói: “Lão Tiêu, trước tiên ngươi hãy báo cáo tình hình cụ thể đi.”
Tiêu Phương Tạ gật đầu, ngẩng đầu nhìn Dương Túc Phong báo cáo ngắn gọn tình trạng kinh tế trước mắt của quân Lam Vũ.
Nói tóm lại, trong mấy năm vừa qua, quân Lam Vũ đều dốc sức tập trung vào việc xây dựng cơ sở vật chất trang thiết bị cho sản xuất, dốc hết sức để phát triển con đường bằng phẳng tạo điều kiện cho việc phát triển kinh tế vượt trội. cho mãi tới nay, đường sắt, năng lượng, giao thông và thông tin đều là những ngành mà quân Lam Vũ chú trọng kiến thiết, số vốn mà quân Lam Vũ đầu tư vô những ngành kể trên có thể khiến người ta phải trợn tròn mắt kinh ngạc, nhưng quả thực thành tích đạt được cũng hết sức khả quan.