Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 950: Chương 950: Chế độ thống trị độc tài (P2)




Trước mắt, khu La Ni Tây Á đã có vài tuyến đường sắt đã được hoàn thành, xây dựng đầy đủ tuyến đường ray phía Tây kéo dài đến cảng Thước Luân, phía Đông kéo dài đến thủ đô Mông Địa Tạp La của Lỗ Ni Lợi Á, nay đều đã có các tuyến đường sắt nối liền. Hàng hóa có thể trực tiếp vận chuyển bằng đường sắt với số lượng lớn phân bố đi khắp các thị trường, hoặc là chuyển đến các bến tàu, đồng thời các nguyên vật liệu cũng được tự do vận chuyển khắp nơi thông qua đường sắt, rất mau chóng chuyển tới các phân xưởng nhà máy, khiến thuận tiện hơn rất nhiều trong việc phát triển công nghiệp mạnh mẽ.

Căn cứ vào lời của bộ trưởng Y Lợi Á Đặc nói, khoảng hai ba năm tới quân Lam Vũ sẽ tu sửa càng nhiều tuyến đường sắt, nối liền các thành thị lớn và các khu công nghiệp, các hầm mỏ khoáng sản lại. Hiện tại, đang tập trung tu sửa tuyến đường sắt từ Lỗ Ni Lợi Á đến thành Tinh Tuyệt ở trung tâm khu vực Lâu Lan, sau khi tuyến đường sắt này được xây dựng xong sẽ giúp cho sức khống chế của quân Lam Vũ đối với đại lục Y Vân trở nên mạnh mẽ hơn thậm chí, gián tiếp ảnh hưởng đến vận mệnh chính trị của liên minh Nhã Ca và hoàng triều Âm Nguyệt. Sau khi tuyến đường sắt này hoàn thành theo dự kiến, không cần phải nói, bộ đội dã chiến quân Lam Vũ có thể trực tiếp ngồi xe lửa để tiến vào thành Tinh Tuyệt, sau đó tiến vào hoàng triều Âm Nguyệt, khống chế hoàn toàn thế cục nơi đó.

Trong phần lớn thời gian trước đây, than đá là nguồn năng lượng chủ yếu, cho dù máy chạy bằng hơi nước hay máy phát điện bằng lửa đều phải sử dụng than đá Bởi vì nhu cầu phát triển kinh tế và quân sự nên Dương Túc Phong bắt đầu dõi theo tìm kiếm dầu mỏ. Trong đống đổ nát của vương quốc Cơ Địch Nỗ, quân Lam Vũ đã nhờ chuyên gia thăm dò nên dễ dàng phát hiện có dầu mỏ. Mặc dù không thể kiểm tra trữ lượng bao nhiêu nhưng đoán chừng cũng đủ cho quân Lam Vũ dùng trong hơn mười tám năm.

Dầu mỏ chính thức trở thành hạng mục để chuyên gia kỹ thuật của quân Lam Vũ nghiên cứu. Đáng tiếc, Dương Túc Phong không biết nhiều lắm vấn đề dầu mỏ nên không giúp được gì, chỉ có thể miêu tả sơ qua một chút về viễn cảnh vận dùng dầu mỏ trong tương lai cho bọn họ, kết quả làm cho một đám chuyên gia đó phải đau đầu váng óc, cảm thấy Dương Túc Phong nói quá sự thực, bọn họ khó mà tin được thứ chất lỏng sền sệt màu đen gọi là dầu mỏ này lại có thể phát huy tác dụng lớn như vậy, Dương Túc Phong chỉ biết khổ sở cười cười.

Trước mắt, điện là nguồn năng lực trọng điểm mà quân Lam Vũ cần phải phát triển.

Từ sau khi điện được phát minh ra ở Cách Lai Mỹ dưới sự hướng dẫn của Dương Túc Phong đã phát triển nhảy vọt. Kỹ thuật ứng dụng điện cũng được Dương Túc Phong phá vỡ đi những định kiến về quan niệm thượng đế nắm quyền cân bằng chế định, hắn đối với sự phát triển và ứng dụng điện vô cùng quen thuộc, dưới sự trợ giúp của hắn, phần lớn các khu vực đã xây dựng được đầy đủ các nhà máy phát điện cũng như nhà máy thủy điện, các ứng dụng điện ngày càng trở nên phổ biến. tuy nhiên, tình hình trước mắt cho thấy, điện lực vẫn chưa thể áp dụng phổ biến vào trong cuộc sống hàng ngày của các cư dân. Các nhà máy khổng lồ và các khu công nghiệp lớn đều ráo riết yêu cầu có điện làm nguồn năng lượng. Trong tương lai hai, ba năm nữa những nhà máy phát điện hiện có không thể thỏa mãn nhu cầu quân Lam Vũ.

Vô tuyến điện báo bắt đầu được áp dụng vào trong cuộc sống người dân, bưu cục ở các nơi đều bắt đầu công việc bưu chính viễn thông, song, do yêu cầu giữ bí mật nên vẫn hạn chế sử dụng vô tuyến điện báo, giá cả cũng khá cao, chỉ có một số người có thể sử dụng được, ngược lại, điện thoại lại được sử dụng nhiều trong đời sống, phát huy hữu ích bởi vì quân Lam Vũ không có nhiều nguồn vốn để nghiên cứu kỹ thuật của điện thoại, phải nhờ vào vốn của tư bản tư nhân.

Nhưng quân Lam Vũ đối với kỹ thuật cơ bản của điện thoại vẫn bảo lưu trong vòng bí mật, đôi khi Dương Túc Phong lúc ở một mình lại cảm khái, nếu không phải bởi vì liên hệ đến chiến tranh, thì tất cả những phát minh tiên tiến mà hắn biết hắn sẽ cho đang tải toàn bộ lên mặt báo của Nhật báo Lam Vũ, phát động toàn bộ nhân viên khoa học trên thế giới tiến hành nghiên cứu, nhất định chỉ trong thời gian ngắn thôi là có thể thay đổi toàn bộ diện mạo thế giới, chỉ tiếc là bị chiến tranh hạn chế cực nhỏ.

Sau khi thả lỏng cho công nghiệp đóng tàu được tự do phát triển, các xưởng đóng tàu của quân Lam Vũ càng phát triển nhảy vọt, một số lượng lớn xưởng đóng tàu được xây dựng ở ven biển Á Đinh và biển Ni Tư, những người chủ thuyền buôn tổ chức nên những đội thuyền tư nhân thu được lợi nhuận lớn đều tự xây dựng xưởng tàu của riêng mình, hoặc là móc nối với những chủ tàu.Giữa các xưởng tàu cạnh tranh càng ngày càng trở nên kịch liệt, giá thành đóng tàu càng ngày càng thấp, mà tốc độ chế tạo tàu thì càng lúc càng nhanh, xúc tiến vận dụng hàng loạt kỹ thuật mới để làm ra đội thuyền có tính năng vượt trội hơn, ưu tú hơn.

Căn cứ vào thống kê chưa hoàn chỉnh của cục hàng hải, số lượng tàu buôn khổng lồ có tải trọng hơn một ngàn tấn đăng ký ở cục hàng hải cũng đã đạt tới hơn ba nghìn ba trăm chiếc tàu. Trong đó, số tàu viễn dương siêu khổng lồ có tải trọng vượt qua ba nghìn tấn có đến hơn năm trăm chiếc, số tàu viễn dương siêu khổng lồ này chủ yếu vận hành đến vùng nam bộ đại lục Y Vân và Mỹ Ni Tư và Y Lan đại lục, cũng có một số vận hành giữa khu vực Mỹ Ni Tư và đại lục Y Lan, trở thành lực lượng nòng cốt vận chuyển hàng hải.

Quân Lam Vũ trước sau như một ra sức kích thích việc phát minh kỹ thuật mới, cục bản quyền chế định các biện pháp càng thêm khó khăn tỉ mỉ, đồng thời, không ngừng cố gắng chuyển hóa kỹ thuật lý thuyết vào áp dụng thực tế sản xuất đòi hỏi nỗ lực không ngừng. Cục bản quyền ngoại trừ bảo vệ các phát minh kỹ thuật ra, còn trở thành nơi chuyển nhượng phát minh kỹ thuật, phần lớn phát minh kỹ thuật nhờ vào tác dụng của cục bản quyền mà được áp dụng vào thực tế sản xuất, nâng cao năng xuất sản xuất và trình độ sản xuất, đồng thời cũng kích thích càng nhiều các nhà nghiên cứu khoa học tiến hành nghiên cứu phát minh có tính sáng tạo.

Tiêu Phương Tạ giao cho Dương Túc Phong một tờ bản đồ khu vực kinh tế mới tinh, mặt trên liệt kê các khu vực trọng điểm, còn có các hạng mục chiếm ưu thế ở mỗi vùng và vị trí các nguồn năng lượng cùng khoáng sản, vân vân…toàn bộ đều liệt kê rõ ràng. Nhìn thấy sự phân bố khu vực kinh tế có trật tự như thế, Dương Túc Phong cảm thấy rất hài lòng.

Dưới sự nâng đỡ có ý thức của quân Lam Vũ, các khu vực kinh tế do phủ đại đô đốc Y Vân quản chế quả thực phát triển rất nhanh, mỗi ngày đều có rất nhiều phân xưởng cùng những công ty mới xuất hiện, không phải xuất hiện nhiều như ong vỡ tổ, mà xuất hiện dưới sự hướng dẫn có ý thức của phủ đại đô đốc Y Vân. Ví dụ như khu Cách Lai Mỹ chủ yếu là phát triển các ngành mới, ở khu Tô Khắc La chủ yếu phát triển ngành sản xuất liên quan đến cây bông, ở vương quốc Tháp Lâm thì lợi dụng nguồn thủy điện từ sông Đà Đà để phát triển công nghiệp nặng, ở Đường Xuyên đạo chủ yếu là trồng trọt và chăn nuôi. Còn ở khu Ương vương quốc chủ yếu phát triển khai thác và chế biến khoáng sản, đại loại mọi việc là như vậy, cố ý mở ra từng khu kinh tế riêng biệt. Tránh cho việc khôi phục xây dựng mang đến hậu quả không tốt.

Trải qua hai ba năm trời cố gắng, quân Lam Vũ về sơ bộ đã hình thành kết cấu kinh tế lấy vương quốc Cách Lai Mỹ làm trung tâm, lấy Tử Xuyên đạo làm nhân tố thúc đẩy, các nhà xưởng chủ yếu đều tập trung ở ven biển để thuận tiện trong vấn đề vận chuyển. Còn tài nguyên khoáng sản thì thông qua đường sắt vận chuyển đến khu vực ven biển. Theo quân Lam Vũ từ từ sẽ đem chiến lược trọng tâm chuyển hướng đến đại lục Y Lan, phủ đại đô đốc Y Vân cũng có mục đích tăng cường xây dựng knh tế ở khu vực ven biển Linh Đình, hầu hết công nghiệp quân sự cũng bắt đầu chuyển qua khu vực ven bờ biển Linh Đình trước.

Bởi vì phân bố khu vực kinh tế, rất nhiều khu vực đã xuất hiện thị trấn trung tâm, những thị trấn này đều có trung tâm kỹ thuật công nghiệp, có thể sáng tạo giá trị cực lớn, có địa vị kinh tế vững vàng không thể thay thế. Ví dụ như phủ Bích Giang của Tử Xuyên đạo, chính là một thủ đô đồ sứ mới, nơi đó trở thành khu chuyên sản xuất đồ sứ, việc sản xuất đồ sứ và tiêu thụ không ai bằng.Tương tự như vậy, phủ Cao Dương ở Trinh Xuyên đạo cũng nổi tiếng về ngành dệt và có nhiều xí nghiệp dệt. Những thị trấn trung tâm hoặc là phủ trung tâm như vậy ít nhất cũng có hơn ba mươi cái. Tổng giá trị công nghiệp của những nơi này cộng lại chiếm sáu mươi phần trăm tổng giá trị công nghiệp của quân Lam Vũ, xác lập nên địa vị kinh kế vững mạnh trong nền kinh tế quân Lam Vũ.

Ở một số khu vực còn thể hiện rõ ràng sự phân bố kết cấu sản nghiệp. Vì dụ như ven bờ hai con sông Hương Diệp và Hương Thảo, đều trở thành nơi tập trung chế biến lương thực và gia súc gia cầm, hai con sông Hương Diệp và Hương Thảo ngày xưa trong veo mơ màng chảy lặng lờ qua một vùng yên tĩnh thanh bình, ngày nay trở nên ầm ĩ mãi không thôi, nước sông cũng bắt đầu bốc lên mùi hôi thối khó ngửi. Đi hết Cáp Lạp Lôi, các xưởng mộc và nhà máy cưa điện đều luôn luôn phát ra những tiếng động ầm ĩ, bởi vì nơi này chính là xưởng sản xuất gỗ lớn nhất của quân Lam Vũ.

Hiệp hội sản xuất cùng hiệp hội mậu dịch đã bắt đầu xuất hiện hàng loạt, các ngành nghề công nông thương nghiệp, các nhà máy, các công ty xí nghiệp đều bắt đầu tự động tập hợp liên kết lại, cùng nhau bàn bạc quyết sách chia sẻ thị trường, cùng nhau hoàn thiện việc quản lý thị trường, để làm giảm chi phí, giảm bớt sai lầm để có thể giành lấy lợi nhuận lớn nhất, một vài hiệp hội ngành nghề sản xuất tương đối lớn là hiệp hội hàng hải và hiệp hội gỗ.

Những người trước khống chế được hơn một phần ba ngành vận chuyển hàng hải của quân Lam Vũ, những người đại gia sau này thì khống chế hơn phân nửa ngành sản xuất gỗ của quân Lam Vũ, trên mặt báo đã lác đác xuất hiện từ ngữ mới tinh là “lũng đoạn”, nhưng hàm nghĩa của nó ngoại trừ Dương Túc Phong ra, thì không còn kẻ nào có thể chính thức giải thích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.