Tô Phỉ Mã Vận lúc này mới hạ lệnh cho bộ đội dựa theo vị trí cảnh giới ban đầu lần lượt lui đi. Nhưng tất cả mọi người đều sẵn sàng đón địch, sợ Phương Phỉ Thanh Sương còn sẽ chơi trò hồi mã thương. Mấy nữ nhân có mặt đều biết hết sức rõ ràng chuyện của Dương Túc Phong và Phương Phỉ Thanh Sương, không ai dám lơ là cảnh giác, dưới cơn thịnh nộ, Dương Túc Phong bất chấp tất cả vũ nhục Phương Phỉ Thanh Sương, với cá tính của Phương Phỉ Thanh Sương sao có thể cam tâm tình nguyện chịu đựng vũ nhục, cho nên hiện giờ nàng đã đánh tới cửa rồi.
“Quá nửa là cô ta muốn giết y, sau đó tự sát.” Đây gần là cách nghĩ không hẹn mà giống nhau trong lòng mỗi nữ nhân.
Thế giới mà các nàng sinh sống, mặc dù sinh mạng và trinh tiết của nữ tử bình thường không liên hệ với nhau. Nhưng dù sao danh tiết của nữ nhân vẫn rất quan trọng, nhất là những nữ tử tiếp nhận quan niệm truyền thống của Đường tộc, đều rất để ý tới trinh tiết và thanh bạch. Nhất là dạng nữ tử như Phương Phỉ Thanh Sương, thân là thánh nữ của Ma Ni giáo, sớm đã có quan niệm đạo đức và thói quen tư duy riêng của mình, nàng sao có thể tiếp thụ được những việc đã xảy ra trong căn phòng gỗ ở Mạt Long?
“Đều là chàng gây họa.” Rất nhiều nữ nhân muốn nói với Dương Túc Phong như vậy, nhưng nhìn thấy thần sắc u ám biến đổi không ngừng của y, lời ra tới miệng rồi lại nuốt trở về. Theo uy thế tăng trưởng từng ngày của quân Lam Vũ, trước mặt người ngoài, các nàng không dám tùy tiện có hành động tình tứ. Bất quá mặc dù là thế, sự tình của Phương Phỉ Thanh Sương nếu như để Điệp Tư Thi biết được rồi, vậy báo chí đế quốc chắn chắn lại có một hồi mỉa mai châm chích. Về phần Dương Túc Phong lại có thêm tội danh gì nữa, thì chẳng ai có thể biết được.
Đám Tô Phỉ Mã Vận nhìn thấy mấy vị lão tăng và Trí Tín đại sư đi tới, muốn bắt hết bọn họ trở về thẩm vấn, nhưng bị Dương Túc Phong ngăn lại. Y cho rằng chùa Năng Nhân không cần thiết phải tham gia ám sát mình, người lại thuần túy từ góc độ lợi ích xuất phát, chùa Năng Nhân còn phải nghĩ đủ mọi cách để đảm bảo an toàn cho mình, chỉ có mình bình yên vô sự chiếm được Lỗ Ni Lợi Á, Phật giáo mà bọn họ sùng bái mới có cơ hội phát triển lớn mạnh. Huống chi, người của chùa Năng Nhân có ngu ngốc hơn, cũng không gây khó dễ cho mình ngay trên đất của bản thân.
Dương Túc Phong hơi bình phục lại tâm tình, tới sương phòng bên cạnh đổi một bộ y phục sạch sẽ đi ra, Trí Tín đại sư đã chờ ở cửa.
Trí Tín đại sư chẳng hề để ý tới người bên cạnh Dương Túc Phong chẳng phân biệt phải trái đúng sai, cũng chẳng để ý đám Tô Phỉ Mã Vận như hổ đói nhìn mồi. Mà ánh mắt tập trung lên người Dương Túc Phong, sắc mặt nghiêm túc: “Dương thí chủ, thí chủ có khúc mắc gì với đế quốc Tinh Hà hay không?”
Dương Túc Phong có chút ngạc nhiên, lập tức dứt khoát đáp: “Không có.”
Đế quốc Tinh Hà xa tít tận đại lục Y Lan, sao mình có thể có khúc mắc với bọn họ.
Sắc mặt của Trí Tín đại sư càng lúc càng nghiêm nghị, ánh mắt vẫn sáng rực nhìn chăm chú vào Dương Túc Phong, thâm trầm nói: “Nhưng, chiếc phi tiêu xoay vòng này chỉ có đệ tử của Thánh Điện đế quốc Tinh Hà mới biết sử dụng… hơn nữa, theo lão nạp biết, loại phi tiêu xoay vòng hình chữ vạn này chỉ có nhân vật hạch tâm của Thánh Điện mới sử dụng được. Uy lực của nó đúng là rất lớn, biến ảo khó lường, nhưng không có võ công cao thâm làm gốc rễ, thì căn bản không thể sử dụng được, mà bí quyết sử dụng phi tiêu xoay vòng hình chữ vạn này cũng chỉ có người trong Thánh Điện mới hiểu, những người khác tuyệt đối không thể học theo được. Còn mong Dương thí chủ xuy xét kỹ hơn, xem xem bản thân có phải đã từng qua lại gì với người trong thánh điện hay không.”
Dương Túc Phong đột nhiên nhớ ra gì đó, cảnh diễn ra ngày đó bên sông Thanh Long ở phủ Đan Phượng ngày đó tựa hồ hiện lên trước mắt, người thiếu niên nữ giả nam trang toàn thân áo xanh cùng Phương Phỉ Thanh Sương tình thâm ý thiết, quan hệ gần gủi, lập tức cười khổ: “Đại sư, tôi nhớ ra rồi, tôi đúng là có cùng người của Thánh Điện đế quốc Tinh Hà có qua lại, nhưng là một bằng hữu trong Thánh Điện của Phương Phỉ Thanh Sương, lần này có khả năng là nàng theo Phương Phỉ Thanh Sương tới. Nữ nhân này, nghe nói tên là Nga Nhi Tuyết Liễu…”
Trí Tín đại sư giật mình sợ hãi, vẻ mặt phức tạp, thật lâu sau mới không thể tin nổi lẩm bẩm nói: “Chính là Nga Nhi Tuyết Liễu, quan môn đệ tử của Tân Đế Lôi Lạp… Dương thí sao sao lại có quan hệ với cô ta? Chuyện này… Ôi, sợ rằng là Dương thí chú có chút rắc rồi rồi, Thánh Điện của đế quốc Tinh Hà hành vi cực đoan, theo đuổi nguyên tác có thù tất báo, hình thành trào lưu chính thống, lần này bọn họ hành thích thí chủ không thành công, sợ là…”
Có một số lời ông không nói ra, nhưng người có mặt đều hiểu, đó là người của Thánh Điện không đạt được mục đích tuyệt đối sẽ không ngừng lại.
Dương Túc Phong bất đắc dĩ lắc đầu, cười khổ nói: “Tôi.. cho dù tôi không đi trêu chọc bọn họ, bọn họ cũng sẽ tới chọc vào tôi. Dù sao tôi cũng đã quen rồi, sinh tử tồn vong cũng chẳng có gì mà đáng sợ, tôi đã trải qua rồi, cũng không quá để ý nữa. Nhưng nghe lời đại sư nói, tựa hồ có hiểu biết rất sâu về Thánh Điện đế quốc Tinh Hà, chẳng lẽ khi đại sư còn trẻ từng tới Thánh Điện đế quốc Tinh Hà?”
Trí Tín đại sư chậm rãi nói: “Người trong Thánh Điện mặc dù hành vi cực đoan, nhưng võ công đúng là không tệ. Khi lão nạp còn trẻ, cũng từng tuổi trẻ khí thịnh, coi rẻ Phật pháp, lang bạt khắp nơi, kết quả là chịu thiệt lớn bởi người trong Thánh Điện, sau này mới hiểu, võ công dĩ nhiên là quan trọng, nhưng cảnh giới của con người càng quan trọng hơn. Sau chuyện này, liền chuyên tâm vào phật pháp, mới có hoàn cảnh ngày hôm nay. Dương thí chủ, thí chủ một lòng muốn thiên hạ giàu có, nhưng tâm cảnh của thí chủ, chưa chắc đã được bình hòa như lão nạp hiện giờ…”
Dương Túc Phong lơ đễnh lắc đầu, bình thản nói: “Đại sư, tôi thật lòng thật ý đa tạ đại sư dạy bảo. Nhưng đại sư muốn tôi nghiên cứu phật pháp, rèn luyện tâm cảnh thì tôi không làm được. Không phải là tôi coi thường sự vĩ đại của Như Lai Phật Tổ, cũng không phải tôi khinh rẻ trí tuệ của đại sư, mà là tình cảnh của tôi hiện giờ không cho phép tôi tôn thờ Phật pháp. Ngày nay thời loạn, cách giữ mình tốt nhất là vũ lực, cái chuyện người là dao thớt ta thịt cá, bảo tôi vươn cổ ra đợi chết tôi sẽ không làm. Nếu như tối không phấn đấu phản kháng, chẳng những tính mạng của tôi khó giữ, dù là người bên cạnh tôi cũng phải gặp tai ương. Tình thế chính trị như hiện nay không phải là đám phán và nhường nhịn là có thể giải quyết, chỉ có máu và lửa mới có thể tạo ra thế giới hoàn toàn mới. Đại sư, lời tôi nói vô cùng thẳng thắn, nếu như có chỗ nào đắc tội, xin đại sư thứ lỗi. Nơi này là đất thanh tịnh của cửa Phật, chúng tôi toàn thân trên dưới đều mang sát khí, đúng là không hợp tới chỗ này lắm.”
Trí tín đại sư thở dài nói: “Thôi vậy, ở trong loạn thế, không có gì gọi là đúng sai. Thí chủ trí tại thiên hạ, là chuyện xấu cũng là chuyện tốt. Bất quá xin thứ cho lão nạp bất tài, với ý kiến của lão nạp, thích khách nữ thí chủ còn lại tựa hồ có quan hệ mật thiết với Dương thí chủ. Hơn nữa vị thí chủ này từng nấn ná ở bổn tự một đoạn thời gian. Có liên hệ mật thiết với bổn tự…”
Dương Túc Phong tức thì sắc mặc hơi biến đổi, thâm trầm nói: “Phương Phỉ Thanh Sương tới chùa Năng Nhân của các vị ư?”
Trí Tín đại sư ánh mắt trong vắt mà thâm trầm, chậm rãi nói: “Đã hơn một tháng rồi. Lão nạp cùng có một chút hoang mang khi có khách nhân như thế, chính là nữ thí chủ tên là Phương Phỉ Thanh Sương như Dương thí chủ nói. Nhưng khi đó lão nạp và đông đảo các vị sư huynh đệ đều không biết thân phận thực sự của nàng, chỉ cảm thấy nàng thực sự đáng thương, vì thế thu giữ nàng ở lại bổn tự mấy ngày. Không ngờ rằng, chuyện này thì ra có quan hệ thật lớn với Dương thí chủ.”
Dương Túc Phong nửa tin nửa ngờ hỏi: “Thực sự là thế sao? Cô ấy tới nơi này ư? Sao cô ấy có thể tới nơi này?”
Phương Phỉ Thanh Sương không ngờ lại chẳng lập tức trở về nơi ở của mình, chẳng lẽ là thực sự không dám trở về Ma Ni giáo nữa? Hay là còn vì nguyên nhân khác? Sau cái ngày ở đảo Sùng Minh đó, liền không còn có tin tức của Phương Phỉ Thanh Sương nữa, có người còn cho rằng nàng bị lăng nhục như thế quá nửa là đã chọn một nơi không có bóng người lặng lẽ tự sát rồi. Với thân phận của nàng, một khi chuyện ở Mạt Long truyền đi, quả thực là sống không bằng chết.
Trí Tín đại sư không nhanh không chậm nói: “Đúng thế, khi đó mưa xa gió giật, không có ai nghỉ trọ, chỉ có vị nữ thí chủ này. Lúc đó nàng bị thương không nhẹ, sắc mặt nhợt nhạt vô cùng, con mắt không chút ánh sáng, hơn nữa tựa hồ trên đường cũng trải qua nhiều lần chiến đấu, thương thế ngầy càng nghiêm trọng… bọn lão nạp cứu lấy nàng, liền sau đó phát giác ra chỗ không tầm thường của nàng, vì thế vẫn luôn giữ nàng ở lại, cẩn thận chữa trị cho nàng…”
Dương Túc Phong có chút mù mờ hỏi: “Cô ấy có chỗ nào đặc biệt?”
Trí Tín đại sư nói: “Nội công của vị nữ thí chủ này, là Phật môn chính tông của chúng tôi, nhưng ngoại công lại hoàn toàn là con đường âm hiểm ác độc, mỗi chiêu đều là chiêu thức độc ác dồn người ta vào chỗ chết. Cho nên chúng tôi vô cùng ngạc nhiên, không hiểu vì sao võ công nội ngoại của nàng lại trái ngược lớn như thế…”