Y muốn nói là mặt trời mọc ở đằng tây rồi, nhưng cuối cùng nghĩ lại, vẫn không nói ra. Đối với võ công, y tự biết mình hiểu không nhiều, cho nên không tùy tiện mở miệng nói bừa. Vị Trí Tín đại sư này không phải là hạng tầm thường, trong Phật môn chỉ ở dưới Thần Tú đại sư, lời của ông ta nói, dứt khoát không hề sai.
Trí Tín đại sư gật đầu, tiếp tục thâm trầm nói: “Càng ngạc nhiên hơn nữa là, qua kiểm tra của chúng tôi, thương thế của vị nữ thí chủ này, chính là tới từ Hương Tuyết Hải và Nghi Hoa cung. Hương Tuyết Hải thế lực suy thoái, mười mấy năm nay cũng chưa từng nghe nói có đệ tử thân truyền, chỉ có chưởng môn nhân U Nhược Tử La của họ là còn ở trên nhân thế, vì thế vết thương của nàng tất nhiên là tới từ chính U Nhược Tử La gây ra. U Nhược Tử La là cao nhân một đời, nếu nhân vật nàng tự mình ra tay đối phó, thì tất nhiên không hề đơn giản. Huống chi, cùng lúc U Nhược Tử La ra tay, còn có cao thủ của Nghi Hoa cung đồng thời xuất thủ. Vị cao thủ của Nghi Hoa cung này hiển nhiên cũng không phải là nhân vật đơn giản, tất nhiên là đệ tử đẳng cấp cao nhất của Nghi Hoa cung. Loại đệ tử này với suy đoán của lão nạp, không thể vượt quá bốn người, như hạng Tiêu Tử Phong, Cung Tử Yên. Vị nữ thí chủ này đáng để hai vị đại cao thủ Nghi Hoa cung và Hương Tuyết Hải liên thủ công kích tất nhiên là có bối cảnh không thể nói ra, hơn nữa nàng còn may mắn sống được dưới sự công kích của hai đại cao thủ, cũng là một kỳ tích lớn…”
Trí Tín đại sư chầm chậm nói ra, cứ như là tận mặt nhìn thấy chuyện ở Mạt Long ngày hôm đó, làm người ta bội phục.
Dương Túc Phong khẽ hầm hừ, không nói gì.
Mặc dù Phương Phỉ Thanh Sương đã bị thương, nhưng Cung Tử Yên và U Nhược Tử La có thể vẫn không chịu buông tha cho nàng, vì thế cứ luôn dây dưa, khả năng trên đường còn xảy ra nhiều lần kịch chiến. Bất quá Phương Phỉ Thanh Sương dù sao cũng không phải người thường, vẫn kiên trì đươc tới chỗ này, cũng có lẽ là lo lắng Cung Tử Yên và U Nhược Tử La ở địa khu Mỹ Ni Tư đợi nàng tự chui đầu vào lưới, cho nên nàng dứt khóa trốn tới Lỗ Ni Lợi Á.
Không ngờ là Dương Túc Phong cũng tới Lỗ Ni Lợi Á, hai oan gia thế là gặp phải nhau.
Trí Tín đại sư hơi liếc nhìn thần tình của Dương Túc Phong, khẽ thở dài một tiếng, chậm rãi nói: “Dựa vào nguyên tắc mở lòng tư bi, mấy vị đại sư trong chùa dùng thuốc trị bệnh cho nàng, nhưng phát hiện nàng đã có thai trong người… đây mới là chỗ quái dị nhất. Dựa theo lý mà nói, vị nữ thí chủ này thân mang trọng thương, lại có thai, vốn phải khôi phục cực kỳ chậm chạp, nhưng trên thực tế lại nằm ngoài dự liệu của hcúng tôi. Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, nàng đã cơ bản khôi phục được quá nửa công lực. Làm chúng tôi kinh ngạc không thôi…”
Trong không khí tựa hồ như có thứ gì đó khẽ chấn động.
Ánh mắt của mấy cô gái lập tức mẫn cảm chiếu vào Dương Túc Phong.
Nhưng tựa hồ trong giây lát còn chưa kịp phản ứng lại, Dương Túc Phong vẫn còn mù mờ lẩm bẩm nói: “Có lẽ là nàng ta Phật học tinh thâm mà thôi… Hả? Đại sư nói cái gì? Cô, cô, cô ấy…”
Bời vì quá mức kích động, Dương Túc Phong thần sắc khác thường, trong mắt thoáng nổi lên tơ máu.
Tiết Tư Khỉ ghé sát vào bên tai y, chanh chua sắc bén nói: “Trí Tin đại sư nói, Phương Phỉ Thanh Sương đã có thai rồi.”
Một luồng máu nóng túc thì sộc lên đầu Dương Túc Phong, làm y chớp mắt cơ hồ hoa mày chóng mặt, thiếu chút nữa không thể đứng vững nổi.
Phương Phỉ Thanh Sương không ngờ lại có thai rồi!
Y cảm thấy cứ như là trên trời có một luồng sét đánh tới, sau đó có một miếng bánh thật thật là to đập lên người y, gần như đập cho y ngất đi. Ở trước mắt y, rất nhiều những ngôi sao nhỏ màu đỏ, màu hồng, màu bạc, màu trắng, màu lục đang lấp lánh.
Trí Tín đại sư hiển nhiên chú ý tới thần sắc biến hóa dữ dội của Dương Túc Phong, nhưng không hề vì thế mà dừng lại, tiếp tục chậm rãi nói: “Do ảnh hưởng của bị thương và có thai, tính khí của vị nữ thí chủ này hết sức nóng nảy, động một chút là ra tay uy hiếp, đánh mắng người khác, võ công nàng lại cao, chùa của lão nạp có không ít đệ tử hậu bối đều bị nàng đánh mắng tận tình, ai ai cũng đều sợ hãi, chúng tôi thực sự không thể nào nhẫn nhịn được, mới đành mời nàng rời đi… không ngờ nàng và Dương thí chủ chuyện xưa chưa dứt, lại gặp nhau ở nơi này. Nhưng nàng đích xác là mang ý giết Dương thí chủ, ra tay tuyệt đối không lưu tình, Dương thí chủ vẫn phải thêm cẩn thận.”
Không biết là Dương Túc Phong đang nghĩ cái gì, thủy chung không lên tiếng.
Trong lòng của y quanh đi quẩn lại cũng chỉ có một ý nghĩ, đó chính là Phương Phỉ Thanh Sương có thai rồi.
Phương Phỉ Thanh Sương có thai rồi.
Từ tháng bảy sau khi cùng nàng có tiếp xúc thân mật ở Mạt Long, hiện giờ vừa vặn là qua hai tháng thời gian, chính là lúc thân thể phản ứng mạnh mẽ nhất. Nữ nhân bình thường khi vừa mới hoài thai vẻ mặt đều biến đổi nhiều, làm người ta không thể thích ứng, huống chi là dạng nữ nhân cao ngạo như Phương Phỉ Thanh Sương? Tư vị từ thiên đường thoáng cái ngã xuống địa ngục, không phải là ai cũng có thể chịu đựng được.
Nhìn thật kỹ thần sắc của Dương Túc Phong, Trí Tín đại sư chầm chậm nói: “Với võ công của vị nữ thí chủ này, nhân số cũng không có tác dụng gì. Nếu như Dương thí chủ có khả năng, vẫn nên tu luyện để giữ thân… vị nữ thí chủ này võ công dĩ nhiên là kinh hãi thế tục. Nhưng vẫn không phải là cảnh giới cao nhất, cái gọi là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên. Dương thí chủ sau này có thể còn có đối thủ lợi hại hơn…”
Dương Túc Phong hồi phục lại tinh thần, cảm thấy Trí Tín đại sư thực lòng quan tâm tới mình, bất kể là xuất phát từ mục địch phát triển Phật giáo, hay là thích cách làm người của y, phần quan tâm này đều ấm áp như nhau, vì thế cung kính khom người nói: “Đại sư nói rất đúng, nhưng... tôi không thể tu luyện võ công…”
Không ngờ Trí Tín đại sư hiểu lầm ý của y, nhíu mày nói: “Dương thí chủ tựa hồ có thành kiến với võ công? Thí chủ phải biết là võ công không hề phân thiện ác, cũng giống như dao thái rau trong nhà bách tính bình dân, chỉ xem người ta sử dụng như thế nào mà thôi. Kẻ ác dùng làm chuyện xấu, người thiện thì dùng nó để bảo vệ chính nghĩa, Dương thí chủ dùng để bảo vệ bản thân, đó là chuyện quá sức bình thường.”
Dương Túc Phong lắc đầu, cười khổ nói: “Không phải thế, đại sư hiểu lầm rồi, không phải tôi không muốn, mà là thân thể của tôi không thể tu luyện võ công…”
Trí Tín đại sư có chút không tin nói: “Thí chủ đưa tay ra nào…”
Dương Túc Phong duỗi tay ra.
Trí Tín đại sư cẩn thận xem xét mạch tượng của Dương Túc Phong, quả nhiên vẻ kinh ngạc trên mặt càng lúc càng nghiêm trọng, thần sắc cùng mỗi lúc một nghiêm túc.
Dương Túc Phong bình thản nói: “Đại sư, tôi không lừa đại sư chứ?”
Trí Tín đại sư nặng nề gật đầu, thần sắc nghiêm túc nói: “Với bảy mươi bốn năm trải sự đời của lão nạp, còn chưa thấy được mạch tượng kỳ quái như thế… các vị sư đệ, mọi người hãy ra cùng ta vọng văn vấn thiết.” (nghiên cứu)
Từ trong hậu đường đi ra mấy vị lão tăng cũng mi trắng phơ phơ, bọn họ ngồi khoanh chân bên cạnh Dương Túc Phong, cùng đem ngón tay khô gầy của mình đặt trên mạch của Dương túc Phong, tỉ mỉ thăm dò, trầm mặc không nói.
Trong đại điện, chỉ có đàn hương lượn lờ, còn cả tiếng hô hấp khe khẽ của mọi người.
Hồi lâu sau, một vị lão tăng mới chậm rãi nói: “Dương thí chủ, thí chủ không phải là người của thế giới này.”
Dương Túc Phong giật bắn mình, chẳng lẽ đối phương lại có thể thần thông quảng đại như thế, không ngờ còn nhìn ra mình là người từ một thế giới khác xuyên việt tới.
Nhưng Dương Túc Phong còn chưa kịp nói gì, thì nghe thấy một vị lão tăng khác nghiêm túc nói: “Lão Tam, ngươi cứ thích ăn nói lung tung. Vị thí chủ đây không phải là người thế giới này, chẳng lẽ là âm hồn hay sao? Ngươi đã thấy quỷ hồn xuất hiện ở ban ngày chưa?”
Vị lão tăng kia không tán đồng nói: “Dù sao thì vị thí chủ này cũng không phải là người bình thường, người bình thương không thể có loại mạch tượng như thế… Dương thí chủ, thí chủ có thể thẳng thắn nói ra, rốt cuộc thí chủ tới từ phương nào hay không? Trên trời hay là dưới đất vậy?”
Dương Túc Phong cười khổ nói: “Tôi cũng không biết mình tới từ phương nào…”
Giọng nói bén nhọn của Tiết Tư Khỉ vang lên, bất mãn nói: “Này, tôi nói mấy ông hòa thượng kia, các ông rốt cuộc là nói năng bậy bạ cái gì đó? Chàng không phải là người của thế giới này thì còn là người của thế giới nào? Tôi thấy các ông tụng kinh tới mức hồ đồ rồi, hiện giờ mặt trời còn chiếu lên người chàng, thực sự là quỷ hồn không sợ ánh mặt trời hay sao?”
Quả nhiên ánh mắt trời buổi chiều xuyên qua cửa chiếu vào, chiếu rọi lên người Dương Túc Phong, làm người hắn ánh vàng rực rỡ, bóng lưng kéo rất rất dài, kéo tới tận trên bức vách bên kia của đại điện.
Vị lão tăng kia rơi vào trâm tư, hàng mi trắng gục sâu xuống, hiển nhiên là cảm thấy cách nghĩ của mình quá ấu trĩ.
Trí Tín đại sư cũng thấy tình cảnh có chút bối rối, ông ta biết tính cách của vị sư đệ này của mình, xưa nay thích nghĩ lung tung, mơ mộng bay bổng. Nhưng lúc này nói ra lời như vậy, vẫn làm người ta cảm thấy đất Phật không đủ trang nghiêm đứng đắn.