Hai mươi năm trước Hà Chính Cương đã kiên quyết chủ trương hải quân đế quốc phải động thủ trước, pháo kích bờ biển và cửa cảng của nước Mã Toa, đem hải quân nước Mã Toa khi đó còn rất yếu ớt bóp chết ngay từ trong chứng nước, điều này so với chính sách cướp bóc hiện nay quân Lam Vũ đang thực hành không hề khác nhau, nhưng triều đình đế quốc Đường Xuyên lại cứ lần lữa cố kỵ, hơn nữa cho rằng bản thân là thiên triều thượng quốc, không hề để hải quân nước Mã Toa vào trong tầm mắt, vì thế tùy tiện lấy một cái tội danh phần tử hiếu chiến đặt lên người Hà Chính Cương, bắt ông ta phải thôi dạy.
Nhưng lý luận hiếu chiến của Hà Chính Cương lại được tuyệt đại đa số những quan quân hải quân trung và hạ cấp ủng hộ, cuối cùng do áp lực quá lớn, ông ta lại được cho dạy học trở lại.
Hà Chính Cương tiếp tục cổ động cho lý luận tiên phát chế nhân của mình, nhưng chỉ tiếc rằng, quyền lực lại năm trong tay các quan quân cao cấp, nên hải quân đế quốc Đường Xuyên thủy chung không ra trước, nếu như đế quốc Đường Xuyên nghe theo Hà Chính Cương, bóp chết hải quân nước Mã Toa, thì đã không gặp phải kết cục như ngày hôm nay.
Mặc dù cổ hủ không hợp với thời cuộc, tư tưởng lại cực đoan , thế nhưng không một ai có thể phủ nhận được Hà Chính Cương là một người rất có tầm nhìn.
Sau khi quân Lam Vũ quật khởi, ánh mắt của ông ta liền chiếu thẳng vào hải quân quân Lam Vũ, từa hồ từ trong hải quân quân Lam Vũ tìm được hải quân lý tưởng trong mộng ước của mình.
Cho dù là ở bên trong lao ngục, Hà Chính Cương cũng tìm đủ trăm phương nghìn kế từ chợ đen kiếm cho được cuốn ( hải quyền luận) do quân Lam Vũ xuất bản, đồn thời từ đó tiến hành nghiên cứu tỉ mỉ, còn viết ra một bản sửa đổi chi tiết, không hề kiêng dè đưa ra cái nhìn của bản thân với một số quan điểm ở bên trong đó.
Bời vì lúc ở tiền thế, Dương Túc Phong cũng chỉ nhìn qua cuốn sách này được vài lần, biết được nội dung cơ bản ở bên trong đó, nhưng ở những chỗ chi tiết thì đương nhiên không thể viết được rõ ràng toàn bộ, cho nên không thể hoàn toàn dựa vào nguyên bản mà viết ra được. Hơn nữa còn phải căn cứ vào thực tế của thế giới này mà tiến hành tu sửa cho thích hợp, nên tất nhiên là tồn tại không ít chỗ hở.
Bởi thế hai quyển sách ( chiến tranh luận) và ( hải quyền luận ) sau khi được phát hành xuất bản, cũng đang được hoàn thiện trong quá trình tranh luận và kiến nghị không ngừng.
Quân Lam Vũ chiếm lĩnh được Kim Xuyên đạo, liền đem Hà Chính Cưong và những phạm nhân khác ở trong lao ngục giải cứu ra.
Bản tu sửa liên quan tới ( chiến tranh luận) và ( hải quyền luận) của Hà Chính Cương vừa khéo được Vũ Phi Phàm xem được, cảm thấy rất có giá trị, vì thế mau chóng chuyển tới tay Dương Túc Phong.
Dương Túc Phong sau khi xem xong cũng cảm thấy tương đối được, sau khi suy nghĩ qua một lúc liền quyết định mời Hà Chính Cương tới đảm nhận và phục trách trường học quan quân hải quân quân Lam Vũ.
Hà Chính Cương không ham mê danh lợi, cổ hủ mà lại không hợp thời thế, nhưng đúng là rất nhiệt tình trong việc đào tạo nên một đơn vị hải quân tư tưởng cấp tiến, mà hiện giờ quân Lam vũ cần cũng chính là loại tư tưởng này, tư tưởng cấp tiến chủ động xuất kích.
Hải quân nước Mã Toa ẩn nấp ở một phía bên kia của đại lục Y Lan, hải quân của quân Lam Vũ cũng muốn nghĩ biện pháp để truy kích, cho dù là có phải đuổi tới chân trời góc bể cũng phải tiêu diệt hết toàn bộ kẻ địch mới thôi.
Song điều Dương Túc Phong lo lắng nhất, chính là hải quân thỏa mãn với thắng lợi hiện có, thiếu đi quyết tâm tiến thủ.
- Ở nơi này vốn dùng để làm gì vậy?
Dương Túc Phong đột nhiên lấy làm lạ hỏi, ở trên quảng trường duyệt binh rộng phía trước mặt, tựa hồ đáng lẽ ra phải có một bức tượng cực lớn, nhưng hiện giờ lại chỉ có phần đế của bức tượng, nhân vật ở bên trên đó thì không biết đã bị mang đi đằng nào rồi.
Vũ Phi Phàm và Hà Chính Cương đi theo tới, Hà Chính Cương giải thích :
- Nơi này vốn là đặt bức tượng của nguyên soái Đường Lãng, nhưng sau này chẳng biết là bời vì nguyên nhân gì đã bị chuyển đi, lúc đó chỉ nghe nói là bức tượng làm không được đẹp, nên sẽ thay bằng một bức tượng làm đẹp hơn. Nhưng cái bức tượng đẹp hơn đó cho tới tận bây giờ cũng chưa thấy được làm ra.
Nhìn thấy dáng vẻ trầm tư của Dương Túc Phong, Hà Chính Cương hơi khưng lại một chút, nhìn thật kỹ Dương Túc Phong, thốt lên với chút ngạc nhiên:
- Thật kỳ quái, bực tượng của Đường Lãng có hơi chút giống với ngài, ánh mắt của hải người rất là giống nhau …
Dương Túc Phong tự nhiên trong lòng hiểu rõ nguyên nhân vì sao, nhưng bề ngoài lại không hề để lộ ra chút nào, thờ ơ nói:
- Thế sao?
Mặc dù tự truyện của nguyên soái Đường Lãng đã được y phê chuẩn phát hành, nhưng bản sách chân chính còn phải đợi vài ngày nữa mới được chính thức bán lên thị trường ở quy mô lớn.
Quan hệ giữa Dương Túc Phong và Đường Lãng hiện giờ chỉ có quan quân cấp trung và cấp cao của quân Lam Vũ mới biết, Hà Chính Cưong còn chưa được liệt vào hàng ngũ biết được điều này.
Vũ Phi Phàm khéo léo đem đề tài này xóa đi, dẫn đường bọn họ đi tới khu giảng dạy của trường học quan quân hải quân quân Lam Vũ.
Ở phía trước khu giảng dạy là căn phòng trưng bày, ở đó có rất nhiều thắng lợi hải quân đế quốc Đường Xuyên giành được, có một số còn có cả tranh vẽ, ví như bức tranh Đường Lãng tiễu trừ hải tặc.
Những cuộc chiến đấu này đều là những niềm tự hào của hải quân đế quốc Đường Xuyên. Nhưng tiếc rằng, từ sau năm 1727 thiên nguyên, hải quân đế quốc Đường Xuyên đã không còn công tích nào đáng tuyên dương nữa rồi.
Dương Túc Phong nói với chút vẻ suy nghĩ :
- Chúng ta còn có rất nhiều không gian để tiến bộ.
Vũ Phi Phàm thận trọng gật đầu, tỏ ý đã hiểu lời của Dương Túc Phong.
Hạm đội thần bí mà Phất Lai Triệt phát hiện ra ở hải vực Solomon, rốt cuộc đã chứng minh được rằng chính là hạm đội hải quân của đế quốc Ngả Phỉ Ni.
Mặc dù cuối cùng hai bên không phát sinh chiến đấu, nhưng tốc độ đi biển của thuyền buồm đối phương đã đủ để làm cho hải quân quân Lam Vũ hiếu kỳ.
Ban ngành kỹ thuật hải quân đã phân tích rất nhiều lần, nhưng đều không phán đoán được chiến đấu hạm của hải quân Ngả Phỉ Ni đã sử dụng loại kết cấu gì để có thể đạt được tốc độ cao tới như thế.
Khi đó hạm đội Khắc Lý Khắc Lan và hạm đội Tô Chẩm Thư của quân Lam Vũ đã hợp vây hạm đội hải quân đế quốc Ngả Phỉ Ni, nhưng cuối cùng vẫn để cho bọn chúng rút lui được về phía đông nam.
Cuộc chạm trán tình cờ nho nhỏ này, đã làm cho hải quân quân Lam Vũ nhận ra rằng, thì ra ngoài hải quân nước Mã Toa ra, bản thân ít nhất còn có một đối thủ nữa, mà thực lực của đối thủ này còn chưa được tìm hiểu rõ ràng.
Từ nay trở đi, quân Lam Vũ ngoại trừ chú ý sát sao vào hải quân nước Mã Toa, còn phải theo dõi hải quân đế quốc Ngả Phỉ Ni.
Hạm đội Khắc Lý Khắc Lan hiện giờ đã vượt qua hải vực Solomon, tiến thẳng tới đế quốc Ngả Phỉ Ni, lấy tiếng là viếng thăm để tìm hiểu tình hình của đế quốc Ngả Phỉ Ni …
Ở trong khu giảng dạy có rất nhiều phòng học, những quan quân hải quân quân Lam Vũ trẻ tuổi chính đang lên lớp.
Đứng lớp dạy bọn họ đa phần đều là những lão sư của trường đại học hải quân đế quốc khia xưa.
Sau khi quân Lam Vũ chính thức đổ bộ lên đại lục Y Lan, ở trên phương diện chiêu mộ nhân tài đã bở ra rất nhiều công sức.
Nếu đã không phải đi tới đại lục Y Vân xa xôi, thì rất nhiều những giáo viên của trường đại học hải quân đế quốc cũng chấp nhận thay đổi đường lối, bồi dưởng quan quân hải quân cho quân Lam Vũ.
Hà Chính Cương dẫn lối, đưa bọn Dương Túc Phong lặng lẽ tiến vào bên trong phòng dạy học mà không khơi lên sự kinh động quá lớn, chỉ có giáo quan mới phát hiện ra.
Hà Chính Cương ra hiệu cho giáo quan tiếp tục dạy học, đồng thời bảo các học viên không được quay đầu lại lại, chuyên tâm nghe bài.
Dương Túc Phong rất quan tâm xem sét những quan quân hải quân tương lai của quân Lam Vũ này, cẩn thận tìm hiểu những thông tin về bọn họ.
Học viên của trường học quan quân hải quân quân Lam Vũ, đại bộ phận đều là các thủy thủ có tiền đồ được rút ra từ các hạm đội đưa đi bồi dưỡng, còn một số là những thanh niên được chiêu mộ trực tiếp từ các địa phương.
Trường học quan quân hải quân quân Lam Vũ vẫn dựa theo truyền thống, không thu bất kỳ một loại học phí nào, hơn nữa lại còn có trợ cấp. Đúng là đã thu hút được không ít những thanh niên có chí khí tới báo danh.
Những học viên này nhìn thấy Dương Túc Phong tới đây, đều tỏ ra vô cùng hưng phấn, mặc dù bị giới hạn bời kỷ luật vô cùng nghiêm khắc của lớp học, bọn họ không thể quay đầu lại nhìn, nhưng toàn thân đều cảm thấy sôi lên sùng sục.
Đám người Dương Túc Phong đứng đó nghe giảng một cách rất nghiêm túc.
Các giáo quan của hải quân đế quốc Đường Xuyên lúc trước chủ yếu là phụ trách truyền thụ tri thức lịch sử, cơ sở lý luận của hải quân, tri thức cơ bản về chiến đấu hạm ..v..v..
Những kiến thức này là thứ bọn họ am tường nhất, còn về phần lý luận tác chiến và thao tác cụ thể của Long Nha chiến hạm, thì chỉ có những giáo quan do chính quân Lam Vũ tự bồi dưỡng lên thì mới có thể đảm đương được.
Trong những giáo quan cũ này một bộ phận là nhân tài ưu tú, họ cũng đang nỗ lực chuyển biển sang phương diện mới.