Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 872: Chương 872: Dương Túc Phong bộn bề công việc (P4)




Đem so sánh với cảng Kim Lăng, thì cảng Thanh Đảo hiển nhiên là tú lệ và yên bình hơn rất nhiều, nước biển xanh biêng biếc, bầu trời thăm thẳm, ánh mặt trời rực rỡ, gió biển tươi mát.

Trong làn nước biển trong xanh còn có thể nhìn thấy rõ hình ảnh phản chiếu của một mộ chiếc thuyền, bầu trời xanh thẳm không xen lẫn một chút tạp chất nào, như một tấm lụa do tiên nữ dày công dệt nên.

Trên bến tàu đâu đâu cũng thấy thuyền vận chuyện qua qua lại lại, nhân viên bốc vác không ngừng tháo rỡ vật tư trang bị. Mỗi một người công nhân đều hận mình không có bốn cái tay bốn cái chân để mỗi một lần có thể vận chuyển được nhiều hàng hóa hơn nữa.

Từ trên định ngọn tháp chuông cao tới bốn mươi mét đứng sừng sững ở chính giữa cảng Thanh Đỏa nhìn ra bên ngoài, có thể nhìn thấy ở trên mặt biển bao la ở ngoài bến tàu, còn có rất nhiều những chiếc thuyền vận chuyển đang xếp thành hàng cần phải tiến vào cửa cảng, chúng đều là những thương thuyền tới từ địa khu Mỹ Ni Tư, vận chuyển vô số hàng hóa, cần phải chuyển lên trên cảng Thanh Đảo, sau đó bán đi khắp mọi nơi trên đại lục Y Lan.

Còn trong những kho hàng đủ loại lớn nhỏ ở trên bến tàu của cảng Thanh Đảo, thì tích trữ các loại nguyên vật liệu như khoáng sản và gỗ, được thu gom ở trên lục địa Y Lan, còn cả lương thực, đang chờ đợi được vận chuyển trở về địa khu Mỹ Ni Tư.

Để thỏa mãn nhu cầu vận chuyển nhiều và liên tục, cục vận chuyển đường biển quân Lam Vũ đã thiết kế ra một phương thức vận chuyển theo dây chuyền, đó là trên mặt biển dài tới mầy nghìn dặm giữa Kim Xuyên đạo và địa khu Mỹ Ni Tư, trải đầy những con thuyền vận chuyển phụ trách vận chuyển hàng hóa.

Chúng được xếp thành thành hàng thành đội trên mặt biển dài mấy nghìn dặm, hình thành một dây chuyền không có một sự gián đoạn nào, mỗi ngày đều có lượng lớn nhân viên và vật tư được chuyển tới Kim Xuyên đạo từ địa khu Mỹ Ni Tư, đồng thời cũng có vô số tài nguyên được chuyển về địa khu Mỹ Ni Tư từ Kim xuyên đạo.

Chính loại tuyến vận chuyển dây chuyền này, đã tạo thành trang thái bận rộn cao độ hai tư trên hai tư ở khắp tất cả các cửa cảng của Kim Xuyên đạo.

Thế nhưng, ở phía tây bắc cảng Thanh Đảo nhộn nhịp, lại có một nơi vô cùng yên bình.

Nơi này có một cảng nước sâu tự nhiên tốt nhất của cảng Thanh Đảo, nhưng bên trong đó chỉ neo đầu bốn năm chiếc chiến đấu hạm dùng để học tập của hải quân, cùng với ba bốn chiếc Long Nha chiến hạm hoàn toàn mới.

Những chiếc chiến đấu hạm này đều do quân Lam Vũ thu hoạch được từ kẻ địch trong những cuộc chiến trước đây, hạm đội hải quân không dùng tới, vì thế liền giao cho trường học quan quân hải quân dùng cho việc giảng dạy, còn những chiếc Long Nha chiến hạm hoàn toàn mới kia, thì dùng làm để diễn tập đối kháng thực chiến.

Ở vùng đất tây bắc yên tĩnh của cảng Thanh Đảo này, có một loạt các công trình kiến trúc cổ điển. Những dãy tường màu trắng, những má ngói màu xanh nhạt, bao chùm một vùng đất rộng tới mấy mẫu.

Ở trong sự cổ điển này ẩn chứa một sự tôn nghiêm trang trọng, bên trên công trình kiến trúc cao nhất ở chính giữa khu vực đó, có một lá cờ sư thưu màu lám cực lớn đang bay phần phật trước giáo.

Phía trước là cờ sư thứu màu lam đó, là một quảng trưởng cực lớn, rộng tới mấy vạn mét vuông. Ở phía trước quảng trường đó, có một tấm bia cũng hết sức cao lớn. Hai bên tấm bia biển đó đều có binh sĩ của hải quân quân Lam Vũ cầm súng đứng nghiêm trang.

Ở chính giữa tấm bia đó, khắc chín chữ lớn màu xanh nước biển “ trường học quan quân hải quân quân Lam Vũ”.

Nơi này chính là trường học quan quân hải quân quân Lam Vũ.

Dương Túc Phong đứng nghiêm ở phía dưới tấm bia một lúc, dường như để cảm thụ không khí nghiêm trang ở nơi này, rồi mới thong thả đi vào bên trong vườn trường.

Binh sĩ hải quân đứng hai bên tấm bia đứng nhiêm hành lễ, Dương Túc Phong cũng nghiêm trang đáp lễ lại bọn họ, ngược lại Vũ Phi Phàm lại chẳng hề để ý, chỉ đơn giản phất tay qua cho xong chuyện.

Ở phía dưới tâm bia, có một tiểu đội học viên hải quân đang huấn luyện, phát hiện ra có người đi tới, đều tò mò đưa mắt nhìn tới, rồi lặp tức toàn bộ sững cả ra, sau đó người này đưa mắt nhìn người kia, đều nhận ra được ánh mắt khẳng định của đối phương, tới đúng một giây sau đó mới đồng loạt phản ứng lại, sau đó chỉnh tề đứng nghiêm nghị kính lễ, đồng thời kích động hô lên :

- Phong lĩnh!

Dương Túc Phong mỉm cười, đáp lễ lại bọn họ nhưng không nói gì cả.

Vũ Phi Phàm thì nghiêm túc nói với những học viên đó:

- Nhận ra là được rồi, đứng có chạy lung tung nói bừa.

Những học viên đó vừa kích động lại vừa kinh ngạc, rất nhiều người ánh mắt cứ bám sát lấy thân ảnh của Dương Túc Phong không chịu rời đi, nhưng Dương Túc Phong không chuyện trò quá nhiều với bọn họ, mà chỉ ngó đông nó tây, hết nhìn nơi này lại xem chỗ kia.

Nếu chẳng phải mọi người đều nhận ra y là ai, thì còn cho rằng y tới đây là để tìm người.

Nơi này chính là trường đại học hải quân cũ của đế quốc Đường Xuyên, nhưng từ sau khi hải quân đế quốc Đường Xuyên suy bại, khu trường này liền dần dần trở nên hoang vu. Về sau đó hải quân đế quốc Đường Xuyên gần như hoàn toàn bị tiêu diệt, ngôi trường đại học có tới hai trăm năm lịch sự này liền chính thức kết thúc thọ mạng c ủa mình.

Sau khi quân Lam Vũ chiếm lĩnh Kim Xuyên đạo, đương nhiên là không thể bỏ qua được vùng đất phong thủy cực tốt này, có rất nhiều quan quân cao cấp của hải quân Lam Vũ đã được tiếp nhận giáo dục ở trên mảnh đất này, ví như đám người Vũ Phi Phàm, Tô Chẩm Thư, Đặc Lan Khắc Tư, Dương Phàm ..v..v. bọn họ đều có cảm tình sâu nặng với đại học hải quân đế quốc, bời thế mau chóng chuyển trường học quan quân hải quân quân Lam Vũ từ địa khu Mỹ Ni Tư tới nơi này.

Trải qua bảy tháng trời nỗ lực, đã dần dần khôi phục lại được dáng vẻ khi xưa của trường đại hoạc hải quân.

Dưới sự tháp tùng của Vũ Phi Phàm tư lệnh viên hải quân quân Lam Vũ cùng Hà Chính Cương hiểu trưởng trường học quan quân hải quân quân Lam Vũ, Dương Túc Phong đích thân tới nơi này khảo sát, chính là muốn tận mắt nhìn thấy phong trào học tập và tinh thần trạng thái của các quan quân tương lai của quân Lam Vũ.

Lần thị sát này Dương Túc Phong hoàn toàn mặc thường phục vi hành, y mặc một bộ đồng phục tướng quân quân Lam Vũ không có quân hàm, cho nên bên trong trường học quan quân hải quân quân Lam Vũ, trừ hiệu trưởng Hà Chính Cương ra thì không còn một ai được biết là Dương Túc Phong tới nữa.

Vũ Phi Phàm mỉm cười ghé sát vào bên tai Hà Chính Cương nói:

- Hà lão sư, ông phải nói gì đi chứ! Dù thế nào thì cũng phải giới thiệu qua một chút tình hình nơi này!

Hà Chính Cương lắc đầu, vẫn không nói một lời nào, chỉ theo Dương Túc Phong đi loạn khắp mọi nơi.

Vũ Phi Phàm thì đã gấp lắm rồi, muốn tự mình đi làm hướng dẫn viên, tựa hồ lại thấy không được thỏa đáng lắm, vạn nhất Dương Túc Phong cho rằng hắn dùng những lời lẽ quan cách để ứng phó, thì sau khi trở về quá nửa là sẽ bị hiểu lầm.

Dương Túc Phong lần này đi tới đây là muốn được nhìn thấy sinh hoạt thực sự của những học viên ở nơi này, y không hi vọng thông qua miệng của người khác truyền nhận xét tới chỗ của mình, nhưng nếu để cho y đi lung tung khắp mọi nơi như thế này, tựa hồ cũng không đúng cho lắm!

Nhưng Hà Chính Cương lại không tán đồng, ông ta cho rằng cứ để mặc cho tự Dương Túc Phong xem xét thì tốt hơn.

Ở bên trong trận doanh của quân Lam Vũ, Hà Chính Cương là một người hoàn toàn không có chút tên tuổi nào, nhưng ở bên trong hải quân đế quốc Đường Xuyên, ông ta lại chiếm được sự tôn kính của rất nhiều người.

Hà Chính Cương có học thức phong phủ, bác học đa tài, bắt đầu từ năm hai mươi ba tuổi đã dạy học ở trong đại học hải quân đế quốc Đường Xuyên, đã dạy học liền một mạch hơn bốn mươi ba năm trời, ông ta có học sinh đông đảo, trải khắp thiên hạ.

Thậm chí còn có người đã thống kê qua, phát hiện gần như tới một phần ba số quan quân hải quân ít nhất đều đã tới lớp của Hà lão sư một lần, từ đó có thể thấy được sức ảnh hưởng của ông ta như thế nào.

Đồng thời Hà Chính Cương cũng là một người rất cổ hủ, rất cương trực, thường xuyên phát biểu những ngôn luật không hợp với thời cuộc, bời thế rất hanh đắc tội với quyền quý.

Do đế quốc Đường Xuyên dần dần đi tới triền dốc, tham ô hủ bại đã trở thành xu thế, ông ta tất nhiên là không thể kìm nén được phát ra những lời hô hào, khiển trách hành vi hủ bại của triều đình. Tiếng nói phẫn nộ của ông ta đã bị dìm đi ở đại học hải quân đế quốc, cho dù ở trong bộ quân vụ đế quộc cũng bị lập thành hồ sơ.

Bời vì khi lên lớp Hà Chính Cương đã công kích tệ nạn của triều đình, nên ông ta bị cho thôi dạy ít nhất trên mười lần, thậm chí là con bị giam thẳng vào bên trong nhà ngục chính trị hải quân, khoảng thời gian bị bắt giam dài nhất là năm năm trước.

Sau khi Đường Tân phó tư lệnh viên của hải quân đế quốc Đường Xuyên phản bội chạy sang nước Mã Toa, Hà Chính Cương đã mạnh dạn dự đoán tiền đồ của hải quân đế quốc Đường Xuyên sẽ có thể vô cùng ảm đạm, đồng thời cho rằng Đường Tân phản bội đầu địch khẳng định còn có nguyên nhân sâu xa hơn nữa, vì thế ông ta lại một lần nữa bị bắt giam, phán xử giam giữ vô thời hạn.

Sau này sự thực đã chứng minh, Hà Chính Cương đã không may dự đoán trúng, hải quân đế quốc Đường Xuyên quả nhiên toàn quân bị diệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.