Dương Túc Phong lại nhíu mày, chậm rãi nói: “Đàn Mạn Ái bảo cô tới?”
Cung Tử Yên cười lạnh lùng, từ trong áo váy móc ra một phong thư, đưa cho Dương Túc Phong, trong lúc vô tình, chiếc váy màu tím nhạt của nàng rõ ràng nổi bật lên bầu ngực cao ngất, theo hơi thở của nàng khe khẽ nhấp nhô, làm Dương Túc Phong lại lần nữa nghĩ này nghĩ nọ, y tự biết nổi khổ của mình, từ sau khi U Nhược Tử La của Hương Tuyết Hải cho minh ăn cái thánh linh đan quỷ quái gì đó, sức khống chế của bản thân ở phương diện nam nữ khá yếu ớt, nhất là y đã nhìn qua thân thể trần truồng của Cung Tử Yên, hiện giờ đang từng cảnh hiện lên trước mắt, nếu như hôm đó mình hơi kiên quyết một chút mà nói, Cung Tử Yên hiện giờ đã là nữ nhân của mình rồi. Nhưng đáng tiếc, cơ hội như vậy đã qua, sau này có thể cũng không còn nữa.
Cũng như vậy, Cung Tử Yên tựa hồ cũng cảm thấy lòng mình có chút bất thường, trên trán thấp thoáng rịn ra mồ hôi.
Dương Túc Phong cố gắng khống chế tâm tình, mở thư ra xem, quả nhiên là Đàn Mạn Ái tự viết, ý tứ trên đó là Cung Tử Yên đích xác có khó khăn, hi vọng có được sự giúp đỡ của hắn, đồng thời nàng đảm báo, chỗ vũ khí này tuyệt đối sẽ không dùng để đối phó với quân Lam Vũ, cũng sẽ không rơi vào trong tay kẻ địch của quân Lam Vũ. Cung Tử Yên cần chỗ vũ khí này chính là để xử lý chuyện nội bộ của Âm Nguyệt hoàng triều. Nhưng ở trong thư Đàn Mạn Ái nói rất rõ ràng, quyền quyết định cuối cùng vẫn trong tay Dương Túc Phong, nàng sẽ không vì chuyện này gánh chịu bất kỳ trách nhiệm gì.
“Quả là nữ nhân giảo hoạt.” Khắc Lệ Tô Na tất nhiên cũng nhìn thấy bức thư, lạnh lùng nói.
Cung Tử Yên không hề lên tiếng, bất quá nhìn sắc mặt của nàng tựa hồ ấn tượng đối với Khắc Lệ Tô Na không tốt, thái độ của con mèo Ba Tư trắng tuyền kia đối với Khắc Lệ Tô Na rất không thân thiện, Cung Tử Yên hiển nhiên cũng thế, thậm chí nàng còn mang theo chút ánh mắt bề trên nhìn Khắc Lệ Tô Na, làm Khắc Lệ Tô Na cảm thấy áp lực bội phần. Mặc dù Khắc Lệ Tô Na đối với dung mạo của mình rất tự tin, nhưng trong lòng không thể không thừa nhận, ở mặt khí chất khoảng cách mình và Cung Tử Yên có chút chênh lệch, đó thuần túy chỉ có thể hiểu không thể diễn tả bằng lời.
Dương Túc Phong thu bức thư lại, không vội nói gì, mà cúi đầu suy nghĩ một lúc, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói: “Ta đích xác rất hiếu kỳ, Âm Nguyệt hoàng triều xảy ra chuyện gì? Nghi Hoa cung các cô không phải có võ công phi thường lợi hại sao? Vì sao cần vũ khí của chúng ta giải quyết sự việc?”
Cung Tử Yên lạnh lùng nhìn y một cái, nói: “Ngươi còn nhớ chuyện lần trước Đàn Mạn Ái tìm ngươi bảo tiêu hay không?”
Dương Túc Phong gật đầu: “Ta nhớ.”
Cung Tử Yên khẽ hít một hơi, lạnh lùng nói: “Người tìm ngươi bảo tiêu tên là An Lạp Lệ Lôi, chính là người kế thừa của Âm Nguyệt hoàng triều, võ công của ả còn cao hơn chúng ta, thậm chí còn biết sử dụng vu thuật. Chúng ta bị chút thiệt hại, cho nên muốn nhờ vào vũ khí của quân Lam Vũ các ngươi giúp đỡ, dù sao ngươi đồng ý thì đồng ý, không đồng ý thì thôi, ta tiếp tục đi tìm người khác, rồi sẽ có phương pháp đánh bại ả.”
Khi nói tới câu cuối cùng, Cung Tử Yên đã rõ ràng có chút vẻ khinh miệt và mất kiên nhẫn, nhưng đây không phải là bản tính của nàng, mà xuất phát từ bất đắc dĩ. Nàng thực sự không dám ở lại trước mặt Dương Túc Phong, đây chẳng phải vì cái mặt Dương Túc Phong khó ưa, mà hoàn toàn lại ngược lại, từ sau ngày đó trần truồng thân thể bị y nhìn thấy, nàng đột nhiên phát hiện, mình không ngờ đã không thể quên được đối phương, cho dù xa tận Âm Nguyệt hoàng triều rối ren loạn lạc, mỗi lần nửa đêm nằm mơ, vẫn thường nhìn thấy bóng dáng của Dương Túc Phong.
Nàng là cô gái trưởng thành, nàng biết rất rõ chuyện này nghĩa là sao, nàng không muốn tin vào sự thật này, nhưng trong nội tâm của mình lại không thể lừa gạt bản thân, nàng biết rõ rằng trái tìm của mình đã quấn quanh trên người nam nhân kia, không còn có thể tách rời nữa. Cũng có lẽ trong mắt người khác, đây là chuyện hoang đường không thể tin được, không một ai có thể tin người kế thừa của Âm Nguyệt hoàng triều và quan chỉ huy tối cao của quân Lam Vũ có thể liên hệ với nhau. Đồng thời nàng biết rõ mình và y ở cùng nhau là khó khăn và nguy hiểm nhường nào, chỉ đành lựa chọn tránh đi, lựa chọn thật mau biến mất trước mặt y.
Nhưng mà, bề ngoài Cung Tử Yên tỏ ra vẻ khinh miệt và mất kiên nhẫn thành công lừa được Dương Túc Phong, làm y cảm thấy có chút khó chịu.
Dương Túc Phong lạnh lùng nói: “Ta nghĩ, Âm Nguyệt hoàng triều các cô có thể là không phải đơn giản là xảy ra chút vấn đề nhỏ, mà là vấn đề giữa Âm Nguyệt hoàng triều và Nghi Hoa cung đã tới lúc phải giải quyết toàn bộ rồi ? Rốt cuộc là Nghi Hoa cung mới là chủ nhân mảnh đất đó, hay là hoàng thất của Âm Nguyệt hoàng triều cổ xưa mới là chủ nhân của mảnh đất đó?”
Thân thể Cung Tử Yên tức thì khẽ run lên, ánh mắt cũng trở nên lăng lệ vô cùng, nghiêm giọng nói: “Ngươi nói bậy gì đó?”
Dương Túc Phong cười lạnh lùng, không lên tiếng nữa, y biểt mình đã nắm trúng chỗ yếu của đối phương. Tình báo của Phượng Phi Phi nói rõ, ở địa khu Âm Nguyệt hoàng triều, trước nay kẻ thống trị luôn là hoàng thất cổ xưa, nhưng sự quật khởi của Nghi Hoa cung, làm suy yếu cực lớn sức mạnh của hoàng thất, thậm chí tới mấy chục năm gần đây có xu thế thay đổi. Địa khu Âm Nguyệt hoàng triều có bốn bộ phận tạo thành, ba cái đã khống chế ở trong tay Nghi Hoa cung, chỉ có một cái tiếp tục trung thành với hoàng thất cổ xưa, hiện giờ từ phản ứng của Cung Tử Yên mà xét, khẳng định là tình thế phát sinh biến hóa cực lớn, có khả năng Nghi Hoa cung đã ở thế hạ phong.
Cung Tử Yên không dám đối diện với ánh mắt của Dương Túc Phong, cũng không muốn ở trước mặt y lộ ra một mặt hung thần ác sát, giọng nói rất nhanh lại thấp xuống, chậm rãi nói: “Cho dù chúng ta không có vũ khí của các ngươi giúp, Nghi Hoa cung chúng ta cũng có thể khống chế Âm Nguyệt hoàng triều như thường, An Lạp Lệ Lôi chỉ có một mình, căn bản không phải là đối thủ của Nghi Hoa cung chúng ta….”
Dương Túc Phong lạnh lùng cắt đứt lời nàng, không chút khách khí nói: “Cô tự mâu thuẫn rồi.”
Cung Tử Yên thần tình phức tạp, cảm thấy tim mình đập càng lúc càng nhanh, trên mặt tựa hồ cũng càng ngày càng nóng, thầm nghĩ phải giải quyết vấn đề thật nhanh gọn, cũng không chút khách khí nói: “Dương Túc Phong, ta chỉ hỏi ngươi, ngươi có đồng ý hay không?”
Dương Túc Phong chăm chú nhìn nàng, tựa hồ nhìn ra điều gì, chậm rãi nói: “Ta có thể đồng ý với cô, cung cấp vũ khí cô cần, giá cả thì dựa theo giá thị trường, ta cũng không thu hơn, nhưng cô cũng phải đồng ý với ta một chuyện.”
Cung Tử Yên mắt sáng lên, vội vàng nói: “Chuyện gì?”
Dương Túc Phong nói đầy thâm ý: “Cô phải ở lại bên người ta một năm, thay ta đối phó Phương Phỉ Thanh Sương, một năm sau, cô liền được tự do.”
Thân thể Cung Tử Yên lại khẽ run lên, trầm mặc không nói, đầu cúi ngày một thấp, qua một lúc rất lâu, mới dùng âm thành cực nhỏ có chút run run nói: “Ta bị An Lạp Lệ Lôi đả thương rồi, hiện giờ còn chưa thuyên giảm, ta không biết ta hiện giờ còn có thể đánh được Phương Phỉ Thanh Sương hay không… ngay cả U Nhược La của Hương Tuyết hải cũng không thể làm thương hại ả, ta không thể đảm bảo… bất quá nếu như ta đánh không lại ả, ta bù tính mạng của mình cho ngươi là được.”
Dương Túc Phong nhìn nàng thật sâu, không đổi sắc mặt nói: “Cô chỉ cần tận lực là được.”
Trên mặt Cung Tử Yên rõ ràng ửng lên ánh hồng, hồi lâu không tan, cắn răng nói: “Được, ta đồng ý với ngươi! Bất quá, ta chỉ phụ trách an toàn của người, bất kỳ việc gì khác, ngươi cũng đừng tìm ta! Cứ vậy đi, ngươi cho ta công hàm, ta lấy vũ khí sẽ lập tức đem đi gửi.”
Dương Túc Phong gật đầu, lấy giấy bút ra viết công hàm, ký tên đóng dấu, Cung Tử Yên vội vàng nhận lấy, ánh mắt không ngờ lại không dám tiếp xúc với Dương Túc Phong, cám ơn cũng chẳng có, vội vã xoay người đi.
Khắc Lệ Tô Na khinh thường nói: “Một ả An Lạp Lệ Lôi lại có thể dọa cô ta thành bộ dạng này, thiếp thực nghi ngờ võ công cô ta cao thế nào, trước chàng còn nói võ công cô ta cao làm sao lợi hại thế nào, còn cả Tiêu Tử Phong nữa, thiếp thấy tám chín phần là lừa người.”
Song Dương Túc Phong lại như chẳng nghe thấy, chỉ chắm chú nhìn phương hướng Cung Tử Yên biến mất lặng lẽ ngây ra, tới tận khi Khắc Lệ Tô Na gọi y mấy lần y mới tỉnh ra, chỉ thấy trong lòng có loại dục vọng gì đó lặng lẽ trào ra, nhìn ánh mắt Khắc Lệ Tô Na cũng có chút không đúng, hai người trở lại trên xe, Dương Túc Phong càng thấy dục hỏa trong lòng khó nhịn, cũng không hiểu vì sao sự xuất hiện của Cung Tử Yên lại cường liệt kích thích dục vọng của mình như thế.