Biển Ca-ri-bê vào ban đêm, không có gió, không có sương, ánh trăng đẹp vô cùng. Dưới ánh trăng trong mát soi rọi, trên mặt biển từng ánh lân quang lóng lánh, trong trầm tĩnh phát ra sự rực rỡ làm lòng người yên bình, giống như lạc vào trong nhân gian tiên cảnh. Phảng phất như chuyên môn để đón tiếp những dũng sĩ từ Y Lệ Nạp trở về, sóng của biển Ca-ri-bê cũng ôn nhu hơn rất nhiều, mặc dù Long Nha chiến hạm vẫn trong những đợt sóng nhấp nhô không ngừng chòng chành, mặc dù sóng vẫn đánh lên mạn thuyền của Long Nha chiến hạm, vẫn phát ra những tiếng rầm rầm, vô số bọt sóng tan ra, phiêu tán đi bốn phương tám hướng. Nhưng so với khi đi tới, con đường trở về tựa hồ yên bình hơn rất nhiều.
Thế nhưng, không một ai dám lơ là sơ xuất.
Chuyện đội đột kích Bạo Hùng làm nghiêng trời lật đất ở vương quốc Y Lệ Nạp, hiện giờ hẳn là đã truyền tới chỗ hải tặc Ca Âu rồi. Dưới cơn phẫn nộ tướng quân Bạch Lệnh khẳng định sẽ thỉnh cầu hải tặc Ca Âu ở giữa đường đi ngăn chặn đám gia hỏa không biết trời cao đất dày. Cương quyết đem bọn chúng ngũ mã phân thây hoặc là xé nát đem nuôi chó. Hải tặc Ca Âu đương nhiên cũng không thể khoanh tay ngồi nhìn Y Lệ Nạp bị rơi vào sự khống chế của quân Lam Vũ. Bọn chúng tất nhiên sẽ phải tức tốc đưa ra phản ứng, chém đứt cánh tay mà quân Lam Vũ thò ra. Hải tặc Ca Âu vốn có vô số thuyền hải tặc tới lui ở phía nam biển Ca-ri-bê. Nửa tháng thời gian trôi đi, bọn chúng hiện giờ hẳn là đã dựng lên một tuyến phong tỏa nghiêm ngặt, chuẩn bị chặn đứng Long Nha chiến hạm 714 trở về nhà.
Tâm tình của Cận Tài và Từ Lâm Luật đương nhiên là không thoải mái được.
Chiến đấu ở Y Lệ Nạp đã hoàn toàn đánh cho tướng quân Bạch Lệnh trở tay không kịp, trong lúc không kịp đề phòng, quân đội và chính quyền của Y Lệ Nạp đều dễ dàng tan vỡ. Đội đột kích Bạo Hùng nhẹ nhàng giải quyết cuộc chiến, cũng giải cứu được Phượng Lam Vũ. Nhưng cuộc chiến ở Y Lệ Nạp kết thúc thắng lợi, chỉ là hoàn thành được một nửa nhiệm vụ thôi. Bọn họ phải thành công trở về được cảng Mễ Luân, hay tối thiểu cũng phải tiến vào được Linh Đình Dương, mới coi là hoàn thành nhiệm vụ trọn vẹn. Thế nhưng, cả hai người đều có thể cảm giác được, trên con đường trở về nhà sẽ không thái bình.
Hải tặc Ca Âu tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua cho bất kỳ một kẻ địch nào dám gây sự với bọn chúng. Biển Ca-ri-bê rộng lớn bao la chính là hậu hoa viên của bọn chúng, bọn chúng hoàn toàn có thể bố trí cạm bẫy và mạng nhện ở trên cùng biển mênh mông này, hung dữ đem mỗi một kẻ dám xâm nhập vào đây xé nát.
Phảng phất như đề chứng minh cho lo lắng của Cận Tài, quan quân thông tấn tới báo cáo, thông tấn điện đài bị hỏng rồi.
Cận Tài và Lâm Từ Luật đưa mắt nhìn nhau, Du Tiên Phong ở bên cạnh cũng hiếu kỳ trừng mắt lên.
Cận Tài có chút không kiềm chế được nhỏ giọng chửi bới: “Cái loại điện đài bỏ đi gì vậy, không bằng rác rưởi. Không tới ba tháng hỏng mất hai bộ điện đài, đám khốn kiếp Lý Kỳ rốt cuộc là làm cái gì? Ngồi ăn không à?”
Lâm Từ Luật cảm thông vỗ vỗ vai Cận Tài, bình thản nói: “Thôi đi vậy, ban kỹ thuật cũng là dùng nỗ lực lớn nhất rồi, cái vùng biển Ca-ri-bê quái quỷ này, đối với bất kỳ thứ gì cũng yêu cầu đặc biệt cao. Năm xưa chiến đấu hạm cấp Ngũ Đài Sơn của đế quốc không phải cũng chẳng thích ứng được với khí hậu ở nơi này sao? Nếu như có chiến đấu hạm cấp Ngũ Đài Sơn ở đây. Hải tặc Ca Âu nói không chừng sẽ không ngang ngược như thế này!”
Cận Tài chẳng còn cách nào ngoài cười khổ một tiếng, gượng gạo nói: “Không có điện đại, chúng ta không liên hệ được với các huynh dệ gần đây nữa rồi. Vạn nhất xảy ra chuyện gì thì đúng là có chút rắc rồi. Ôi, binh đến tướng cản, nước tới đất ngăn, xem ra cũng chỉ đành như vậy thôi. Nói với huynh đệ của các ngươi. Chuẩn bị chiến đấu bất kỳ lúc nào, hải tặc Ca Âu có thể xuất hiện trước mặt chúng ta vào mọi lúc.”
Du Tiên Phong giọng nói ồm ồm: “Không cần ngươi phải nhắc nhở, chúng ta đi ngủ cũng mở mắt. Sợ là hải tặc Ca Âu không tới, nếu bọn chúng tới, ta đảm bảo cho bọn chúng phải ôm đầu bỏ chạy.”
Cận Tài nhún vai bất đắc dĩ, tự mình đi kiểm tra điện đài ở bên trong.
Mỗi một chiếc Long Nha chiến hạm của quân Lam Vũ được trang bị một cái vô tuyết điện đại, tăng cường rất lớn thống tấn và hợp tác giữa các chiến hạm, trong nhiều lần chiến đấu đều phát huy tác dụng trọng đại. Nhưng mà, đối với hạm đội Bắc Hải quân Lam Vũ mà nói, cái vô tuyến điện đài này cũng là một cái vấn đề bực mình. Không biết là có phải vì sóng biển lắc lư quá mạnh, hay là vì khí hậu biển Ca-ri-bê lạnh lẽo ẩm thấp, vô tuyến điện đài mà chiến hạm mang theo rất dễ xuất hiện hỏng hóc, tỉ lệ điện đài bị hỏng so với các hạm đội khác cao hơn tới mấy lần.
Quan tư lệnh Đặc Lan Khắc Tư của hạm đội Bắc Hải đã hướng chủ quan tối cao ban ngành kỵ thuật quân Lam Vũ là Tây Môn Tử Thi Mật Đặc phản ánh việc này. Tây Môn Tử Thi Mật Đặc cũng phái một nhân viên kỹ thuật tên là Lý Kỳ tự mình tới hạm đội Bắc Hải nghiên cứu và cải thiện điện đài, hiện giờ chính đang khua chiêng gõ mò tiến hành các mục nghiên cứu và cải thiện công tác, nhưng vẫn chưa giải quyết triệt để được vấn đề.
Lần này Long Nha chiến hạm 714 tới Y Lệ Nạp chấp hành nhiệm vụ, đã suy tính đầy đủ tới vấn đề hỏng hóc của điện đài, đặc biệt mang theo một chiếc điện đài dự bị. Nhưng không ngờ rằng, điện đại dự bị cũng lại hỏng rồi. Đương nhiên làm trong lòng Cận Tài có chút tức giận, bởi vì dựa theo kế hoạch tác chiến, trên con đường trở về, Long Nha chiến hạm 714 sẽ được sự yểm hộ và chi viện của các chiến hạm huynh đệ, để tiện vào lúc cần thiết có thể dùng sức mạnh xông vào tuyến phong tỏa của hải tặc Ca Âu. Nhưng hiện giờ điện đại hỏng rồi. Long Nha chiến hạm số 714 căn bản không thể liên lạc với người khác, chỉ đành đơn độc chiến đấu thôi.
Nửa tiếng sau, Cận Tài hiểu được, điện đài không còn hi vọng sửa chưa được nữa, Long Nha chiến hạm 714 sẽ phải đơn độc chiến đấu.
Lâm Từ Luật, Du Tiên Phong đều bị mời lên phần nửa trên của boong thuyền, cùng nhau nhiên cứu những tình huống đột phát có thể xảy ra trên chặng đường còn lại.
Cận Tài ngồi ở dưới cột buồm, dựa vào ánh trăng trong mát, trải tấm hải đồ lớn cả biển Ca-ri-bê ra, giải thích kỹ càng cho hai tên đồng bạn. Nhìn từ trên bản đồ, Long Nha chiến hạm số 714 còn cách cửa vào Linh Đình dương quãng đường năm nghìn kilomet, có thể nói là đã tương đối gần rồi. Nhưng đoạn mặt biển này cũng là hung hiểm nhất, là địa phương thuyền hải tặc tuần tra của hải tặc Ca Ấu nghiêm ngặt nhất. Đội thuyền hải tặc Ca Âu xuất phát từ đào Kim Quy có thể tới vùng biển này dễ như trở bàn tay, thực hiện sự phong tỏa mạnh mẽ.
“Ngươi thấy như thế nào?” Lâm Từ Luật liếc mắt nhìn Du Tiên Phong.
“Chẳng cần nói, đánh nhau lúc nào cũng xong.” Du Tiên Phong khẩu khí vô cùng thẳng thắn, cũng vô cùng dứt khoát.
“Nếu như người của chúng ta nhiều hơn một chút thì tốt rồi. Cận Tài có chút nuối tíếc nói.
Trong số nhân viên tham gia hành động sói biển lần này, Long Tiên tạm thời lưu lại vương quốc Y Lệ Nạp, phụ trách giám thị hành động của Bác Trữ Tây Cách Nạp. Ngoài ra còn có năm đội viên đội đột kích Bạo Hùng dưới sự an bài của Long Tiên, cũng lẳng lặng lưu lại. Bọn họ sẽ phụ trách thanh trừ hai trăm bảy mươi người trên danh sách lớn Bác Trữ Tây Cách Nạp cung cấp. chỉ cần những người này bị quét sạch. Cho dù sau này tướng quân Bạch Lệnh dưới sự hỗ trợ của hải tặc Ca Âu, trở về Y Lệ Nạp cũng sẽ phát hiện nhà chỉ còn bốn bức tường, không còn lực lượng để bản thân có thể dựa vào nữa rồi.
Ngoài ra, căn cứ vào mật lệnh của Dương Túc Phong. Long Tiên còn suất lĩnh mười hai đội viên đội đột kích Bạo Hùng còn lại bí mật xuất phát, đi chấp hành một nhiệm vụ vô cùng bí mật. Nội dung của nhiệm vụ này chỉ có mỗi một mình Lâm Từ Luật mới biết, cho dù là Du Tiên Phong cũng không biết. Bởi thế đội viên Bạo Hùng lại theo thuyền trở về bao gồm cả Du Tiên Phong và Từ Lâm Luật trong đó cũng chỉ có ba mươi người.
Bất quá thời gian Long Tiên lưu lại cũng sẽ không quá lâu, bời vì hắn cũng xung phong điều tới không quân, đồng thời cũng được Dương Túc Phong phê chuẩn. Đầu năm sau quân Lam Vũ sẽ thành lập bộ đội phi dĩnh không quân. Tới khi đó hắn sẽ trở về, hơn nữa Thượng Tà một trong những người tổng phụ trách hành động sói biển, cũng nhận được mật lệnh của Dương Túc Phong, theo Long Nha chiến hạm 714 rời khỏi Y Lệ Nạp, hiện giờ ông ta chính ở trong khoang thuyền chiếu cố cho Phượng Lam Vũ, đây cũng là nhiệm vụ duy nhất của ông ta trên thuyền.
Tâm tình của Phượng Lam Vũ rất kém, không biết là bởi vì nguyên nhân gì, có khả năng là bởi vì cái chết của mẹ con Phượng Vân Vũ, cũng có khả năng không muốn bản thân và cái tên Dương Túc Phong liên hệ với nhau. Từ sau khi lên thuyền, cơ bản là nàng không nói chuyện nữa, một mình mình rầu rĩ sống qua ngày, thần sắc cũng tương đối tiều tùy, hơi có chút cảm giác dùng nước mắt rửa mặt. Đám người Lâm Từ Luật cũng biết điều, cho nên tránh đi thật xa, căn bản không xuất hiện ở trước mặt nàng.
Du Tiên Phong còn chưa hết hứng, giơ súng ngắm trong tay lên, ngạo nghễ nói: “Nếu hải tặc Ca Âu tới, ta sẽ cho bọn chúng một đòn phủ đầu, một phát giết một tên, chỉ đâu bắn đấy, nếu muốn bắn vào mắt tuyệt đối không bắn vào mũi…”
Cận Tài cười lạnh nói: “Được rồi, được rồi, khoác lác không cần phải đóng thuế, ngươi cũng không cần hăng say như vậy. Lưu Thạch không có ở đây, ngươi lại giả mạo làm lão đại rồi? Thật đúng là, nếu ta nói…”
Bỗng nhiên, một chuỗi tiếng còi khẩn cấp vang lên.
Cận Tài vội vàng quay đầu lại nhìn, chỉ nhìn thấy trên đình cột buồm chòi canh đang gấp gáp vẫy lá cờ nhỏ màu đỏ trong tay, dưới ánh trăng chiếu rọi trông vô cùng bắt mặt lại trông có chút kích động và khẩn trương quá độ.
Lâm Từ Luật vỗ mạnh lên đầu Du Tiên Phong, hung dữ nói: “Ngươi là cái đồ mồm quạ! Đúng là đồ mồm quạ!”
Du Tiên Phong ngạc nhiên nói: “Không phải chứ? Nói tới là tới ngay? Sau khi ta trở về nhất định phải mua…”