Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 539: Chương 539: Không thể không chấp nhận (Hạ) (Phần 3)




Về phần người Ngõa Lạp có hợp tác với quân Lam Vũ hay không thì không có gì phải nghi ngờ. Dương Túc Phong không hề lo lắng chút nào. Trừ khi Ma Sa Địch chấp nhận bản thân mất giống diệt tộc. Người Tây Mông và Ma Ni giáo liên hợp, đã làm người Ngõa Lạp nằm dưới sự bao vây của thế lực người Tây Mông. Để giữa mình, người Ngõa Lạp không thể không chấp nhận. Nếu không một khi người Tây Mông, Ma Ni giáo và đế quốc Quang Minh liên hợp với nhau đối phó với người Ngõa Lạp, thì khẳng định người Ngõa Lạp chỉ có nước diệt vong.

Đương nhiên, người Ngõa Lạp cũng sẽ không vĩnh viễn thần phục quân Lam Vũ. Làm sao để không chế bọn chúng hữu hiệu, sẽ là vẫn đế quân Lam Vũ phải suy tính nghiêm túc.

Mà đối với người Ngõa Lạp mà nói, quân Lam Vũ cũng không phải là đồng bọn có thể dựa vào lâu dài. Làm sao để lợi dụng quân Lam Vũ để vượt qua nguy cơ trước mắt, thậm chí là từ trong đó phát triển lực lượng của mình, cũng là vấn đề làm thủ lĩnh Ma Sa Địch của người Ngõa Lạp đau đầu.

Quả nhiên, Phó Thanh Diệp chấp nhận vấn đề này, đồng ý cùng quân Lam Vũ chung sức đối phó vói người Tây Mông.

Vấn đề thứ ba cần phải thảo luận, chính là liên quan tới mậu dịch giữa người Ngõa Lạp và quân Lam Vũ.

Đây là chuyện mà Dương Túc Phong quan tâm nhất, thậm chí tầm quan trọng còn vượt qua cả mười vạn thớt chiến mã.

Phó Thanh Diệp cũng rất quan tâm tới vấn đề này.

Nhu cầu cấp thiết của người Ngõa Lạp là các loại sắt thép, muối ăn, vải vóc và trà v..v.. để duy trì sinh tồn của chủng tộc, cùng phát triển lực lượng của mình. Nếu như không có sự cung cấp liên tục những vật tư này. Người Ngõa Lạp sẽ giống như quả dưa chuột bị cắt mất cuống, dần dần khô héo. Cuối cùng là biến mất không còn tăm tích. Người Tây Mông và Ma Ni giáo liên hợp đã hoàn toàn cắt đứt con đường người Ngõa Lạp thu được những thứ này, chỉ có quân Lam Vũ mới có thể cung ứng cho bọn chúng, bọn chúng đã không còn lựa chọn nào khác.

Câu trả lời của Tài Miểu Miểu làm cho Phó Thanh Diệp cảm thấy vui mừng, đề xuất của nàng thật đúng lúc. Quân Lam Vũ sẽ cung ứng lượng lớn sắt thép, vải vóc, muối ăn và lá trà cho người Ngõa Lạp, để giúp cho người Ngõa Lạp có thể vượt qua được mùa đông sắp đến. Đồng thời giúp đỡ người Ngõa Lạp khôi phục nguyên khí chống lại sự gây hấn mà người Tây Mông có thể sẽ tiến hành. Nhưng số vật tư này, người Ngõa Lạp cũng phải lấy ngựa ra để đổi, hai bên có thể bàn bạc giá cả giao dịch một cách hữu nghị.

Quân Lam Vũ cần có ngựa của người Ngõa Lạp, trừ mười vạn thớt chiến mã kia ra, quân Lam Vũ còn cần nhiều ngựa hơn. Dựa theo ý tứ của Dương Túc Phong, tốt nhất là có thể đem người Ngõa Lạp biến thành người nuôi ngựa của quân Lam Vũ, chuyên môn phụ trách cung cấp ngựa cho quân Lam Vũ, mà tự do buôn bán chắc chắn là con đường tốt nhất để thực hiện mục tiêu này.

Tài Miểu Miểu hào phóng rộng rãi nói: “Không có vẫn đề gì, tất cả những thứ các vị muốn có chúng tôi đều có thể cung cấp. Ngoài ra trên cơ sở hai bên cùng có lợi tôi còn kiến nghị, hoàn toàn gỡ bọn hạn chế của mậu dịch tự do, thực hành tự dó thông thương, tự do buôn bán.

Sắc mặt của Phó Thanh Diệp thay đổi rồi.

Yêu cầu của Tài Miểu Miểu cấp cho người Ngõa Lạp độ khó cực lớn, bởi vì tự do thông thương và tự do mậu dịch đều là chuyện người Ngõa Lạp vẫn luốn kiêng kỵ. Từ xưa tới nay, người Ngõa Lạp đều cần phải nhập khẩu vô số các loại vật tư như sắt thép, vải vóc, muối ăn và lá trà từ địa khu Mỹ Ni Tư. Nhưng bọn chúng lại không hi vọng văn hóa của người Đường tộc bóp chết tín ngưỡng của người Ngõa Lạp, để duy trì sự đoàn kết và anh dũng của người Ngõa Lạp.

Nếu như cho phép tự do thông thương, như vậy thương phẩm tới từ địa khu Mỹ Ni Tư, còn cả quan niệm của người Mỹ Ni Tư, đều sẽ mang tới cho người Ngõa Lạp sự công kích cực lớn, làm cho người Ngõa Lạp sản sinh ra đủ các loại suy tính, thậm chí bào mòn đấu chí của bọn chúng. Năm xưa những người của vương quốc Cơ Địch Nỗ bị bắt làm tù binh trở về đã mang tới cho người Ngõa Lạp một bài học sinh động. Bọn họ tới, đã dung túng cực lớn cho sự xa xỉ và dâm dục của người Ngõa Lạp, khiến cho không ít người Ngõa Lạp từ đó mất đi đấu chí, trầm mình trong tửu sắc.

Dùng lời của Ma Sa Địch mà nói, đó chính là đem người Ngõa Lạp từ dũng sĩ biến thành phế vật.

Nhưng thái độ của Tài Miểu Miểu vô cùng kiên quyết, đó chính là phải tự do thông thương, cho phép thương nhân của địa khu Mỹ Ni Tư hoạt động tự do trên cao nguyên Huyết Sắc, đồng thời người Ngõa Lạp có trách nhiệm bảo vệ an toàn cho bọn họ. Nếu như người Ngõa Lạp không chấp nhận, như vậy quân Lam Vũ sẽ cắt đứt vận chuyển bất kỳ vật tư nào tới cao nguyên Huyết Sắc, thậm chí dùng vũ lực phong tỏa con đường vật tư tới cao nguyên Huyết Sắc.

Đây là sự uy hiếp trắng trợn.

Tài Miểu Miểu biết rất rõ ràng, hiện giờ người Ngõa Lạp không thể cự tuyệt yêu cầu này. Nếu không bọn chúng sẽ ở vào hoàn cảnh vô cùng bất lợi, có lẽ trong lòng bọn chúng sớm đã đem tổ tông mười tám của quân Lam Vũ hoặc là Dương Túc Phong hỏi thăm mấy lượt rồi, nhưng hiện giờ lại không thể không chấp nhận.

Quả nhiên, Phó Thanh Diệp chỉ đành thở dài một tiếng, bất đắc dĩ chấp nhận yêu cầu này.

Chấp nhận yêu cầu này sẽ mang tới cho người Ngõa Lạp hậu quả không thể tưởng tượng nổi. Nhưng nếu như không chấp nhận, người Ngõa Lạp sẽ ngay lập tức phải đối mặt với sự khảo nghiệm của mùa đông, không có đầy đủ vật tư, chiến mã và nhân khẩu của người Ngõa Lạp đều sẽ phải thương vong vô số.

Vấn đề thứ tư, cũng chính là vấn đề tranh cãi kịch liệt nhất. Đó là vấn đề lệ thuộc của ba nước phía bắc địa khu Mỹ Ni Tư.

“Vương quốc Cơ Địch Nỗ, vương quốc Á Thuật, vương quốc Hi Nạp, ba địa khu này phải do chúng tôi khống chế.” Tải Miểu Miểu vâng theo ý của Dương Túc Phong, mở đề rõ ràng, khẩu khí căn bản không có chỗ để vòng vèo.

“Tôi hi vọng, do hai bên chúng ta cùng nhau khống chế.” Phó Thanh Diệp cũng không lùi một tấc.

Lần đầu tiên hai bên rơi vào thế bế tắc, cuộc chiến giằng có kéo dài cả một buổi chiểu.

Ở trên mặt tài nguyên nhân khẩu và giá trị đất đai, thì đất đai của ba nước này chẳng có bất kỳ giá trị nào. Nhưng trừ mặt chiến lược quân sự mà nói. Địa khu ba nước này là một chặng đường tốt nhất. Bất kể là người Ngõa Lạp hay là quân Lam Vũ, chỉ cần không chế được mảnh đất này, đều có thể giảm bớt hữu hiệu sự uy hiếp cua đối phương với mình. Ngược lại, nếu như đem vùng đất này tặng cho đối phương, như vậy mũi đao của đối phương sẽ cắm vào dưới yết hầu của mình, bất kể lúc nào cũng có thể cho mình một đao trí mạng.

“Xem ra chúng ta vẫn phải quyết thắng trên chiến trường rồi.” Ngữ khí của Tài Miều Miều đã mang theo chút mùi vị uy hiếp.

Trong lòng Phó Thanh Diệp cũng cảm thấy phẫn nộ vô cùng, người Ngõa Lạp từ khi nào đã lưu lạc tới mức bị một nữ nhân có thể tùy tiện ức hiệp rồi? Quân Lam Vũ là cái thá gì, tối đều chỉ là một bọn giàu xổi, mà Dương Túc Phong là một tên lưu manh vô tình được thế đắc ý.

Nhưng cuối cùng, Phó Thanh Diệp vẫn không thể không khuất phục.

Ông ta không thể để cuộc đàm phán này tan vỡ.

Hơn nữa trong lòng ông ta cũng quyết định chủ ý chơi xấu.

Chỉ cần một khi người Ngõa Lạp khôi phục lại nguyên khí, sẽ lập tức ồ ạt nam hạ, rửa hết sỉ nhục trước đó.

Ngày mùng 4 tháng 10 năm 1728 thiên nguyên, cuộc đàm phán của người Ngõa Lạp và quân Lam Vũ kết thúc. Phó Thanh Diệp đại biểu cho người Ngõa Lạp và Tài Miểu Miểu đại biểu cho quân Lam Vũ, lần lượt ký trên trên văn kiện đàm phán, đồng thời cùng nhau tuyên bố, hai bên đạt thành hiệp nghị như sau.

(Một) Chiến tranh giữa người Ngõa Lạp và quân Lam Vũ sẽ dừng lại ngay lập tức, bất kể bên nào cũng không được khơi lên chiến đấu không có lý do nữa, không được can thiệp bất kỳ điều gì vào công việc nội bộ của đối phương.

(Hai) Quân Lam Vũ chia đợt ra thả tất cả tù binh người Ngõa Lạp, đồng thời sẽ thả hết trong vòng ba tháng.

(Ba) Trong vòng ba năm, người Ngõa Lạp chia từng đợt cung cấp cho quân Lam Vũ mười vạn chiến mã đúng quy cách, trong đó năm đầu tiên cung cấp không ít hơn bốn vạn thớt.

(Bốn) Lãnh thổ và tài nguyên của vương quốc Cơ Địch Nỗ, vương quốc Á Thuật, vương quốc Hi Nạp thuộc về quyền sở hữu của phủ đại đô đốc Mỹ La, hơn nữa do quân Lam Vũ phụ trách an toàn và hoàn chỉnh lãnh thổ của mình.

(Năm) Trừ bỏ bất kỳ hạn chế mậu dịch nào giữa hai bên, cho phép tự do thông thương, hai bên đều có nghĩa vụ đảm bảo an toàn cho thương nhân qua lại.

(Sáu) Hiệp nghị bất kỳ người cư trú hợp pháp nào trong khu vực hai bên khống chế, đều có quyền lợi di cư tự do, bất kỳ một bên nào cũng không thể dùng bất kỳ một phương thức nào ngăn cản, nếu không sẽ bị cho là hành vi mang địch ý.

Sau khi hiệp nghị thư này được công bố, rất nhanh dẫn tới sự chú ý của nhiều phe. Sáu điều khoản bên trong hiệp nghi thư, mặc dù không nhắc tới rõ ràng quan hệ minh hữu giữa người Ngõa Lạp và quân Lam Vũ. Nhưng thực chất, hai bên đã từ chiến lược đối kháng trong quá khứ chuyển sang chiến lược hợp tác. Mà mục tiêu mà bọn họ nhằm vào, tất nhiên là người Tây Mông - một thế lực cường đại khác trên cao nguyên Huyết Sắc.

“Choang!” Ai Đức Mông Đa thủ lĩnh của người Tây Mông xé tan hiệp nghị thư, đem chén rượu làm bằng sắt ném thật mạnh lên mặt đất, vung hai tay lên, hùng hổ khí thế gầm lớn: “Chỉnh đốn bộ đội! Chúng ta phải khai chiến với quân Lam Vũ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.