Đặc Lan Khắc Tưi suốt đêm nhìn chăm chú theo dõi xem có bất kỳ động tĩnh của hải tặc Ca Âu không, hơn nữa còn căn cứ tình hình, linh hoạt bố trí, dự tính phương hướng thủ lĩnh La Đế Áo Phỉ của hải tặc râu đỏ có thể xuất hiện, còn Hoàn Nhan Phi Ưng, thì tự mình tới bến tàu phụ trách chỉ huy nhân viên cùng tháo gỡ vật tư. Bởi vì bến tàu Đảo Kim Quy chỉ có sáu chỗ cập bến, cùng lúc chỉ có thể đủ bỏ neo sáu chiến thuyền, cho nên việc tháo dỡ vật tư nhất định phải tuân theo trình tự nhất định, một khi hỗn loạn mà nói thì sẽ mang đến phiền toái rất lớn. Vũ khí đạn dược là ưu tiên nhất, lương thực là tiếp theo, vật tư còn lại cũng có thể tháo dỡ cuối cùng, nhưng trên thực tế áp dụng thường gặp phải hỗn loạn.
Mới vừa rồi đã có một chiến thuyền vận chuyển chủ động nhích lại gần, hết thảy công việc chuẩn bị tháo dỡ đã sắp xếp xong, nhưng trong lúc vô ý phát hiện mặt trên chuyên chở lại chính là lều vải quân dụng…và một số vật tư không cần thiết khác, vì vậy không thể làm gì khác hơn là gọi nó tạm thời rời đi, lãng phí mất một giờ đồng hồ. Vốn là trên cột buồm thuyền vận chuyển cũng có cờ xí rõ ràng phân loại vật tư, nhưng trong bóng tối, sĩ quan hậu cần phụ trách tháo dỡ vật tư nhìn không rõ lắm, mà viên thuyền trưởng thuyền này lại tích cực quá đáng, chủ động đi trước, Hoàn Nhan Phi Ưng không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ cười vỗ vỗ vai gã thuyền trưởng đó, cảm ơn sự cố gắng của hắn, đồng thời ra lệnh hắn cút qua một bên bằng tốc độ nhanh nhất.
Từ lúc Hoàn Nhan Phi Ưng tự mình chỉ huy, việc tháo gỡ vật tư cuối cùng không còn xuất hiện sai lầm nào lớn nữa, nhưng những sai sót lặt vặt như pháo đạn cùng đạn súng không cùng kích cỡ đặt cạnh nhau… vẫn còn xuất hiện rất nhiều, Hoàn Nhan Phi Ưng cũng không có cách nào giải quyết rốt ráo. Những vấn đề nhỏ này phải cần thời gian và kinh nghiệm, trung đoàn hải quân lục chiến Lam Vũ số bốn vẫn khiếm khuyết rất nhiều kinh nghiệm, dù sao đạn dược tới bờ rồi, thì nhất định có tác dụng hợp lý.
Đêm đã về khuya, toàn bộ các ngành quân Lam Vũ vẫn như cũ đang giành giật từng giây để tháo dỡ vật tư, cho dù đã tới canh ba, trên bến tàu khắp nơi vẫn đều là nhân viên hải quân lục chiến đang cần cù tới lui. Trong vòng sáu giờ trôi qua, hải quân lục chiến Lam Vũ ước chừng có hai ngàn ba trăm nhân viên tác chiến đã thành công lên được đảo Kim Quy, đồng thời tháo dỡ xuống cả ngàn tấn vật tư, các loại vật tư tác chiến chất đống như núi chung quanh bến tàu. Pháo đạn lăn lóc đầy đất, xem đích làm cho người ta nhìn thấy mà giật mình.
Lấy bến tàu làm trung tâm, hải quân lục chiến Lam Vũ hợp thành hệ thống phòng vệ hình rẻ quạt, trong tuyến phòng vệ này, khoảng cách xa bến tàu nhất có đến bảy km. Mà khoảng cách bến tàu gần nhất, không đầy ba km. vật tư tháo dỡ xuống, rất nhanh đều được chuyển vào trong chiến hào phía trong phạm vi phòng vệ. Bởi vì Đảo Kim Quy toàn là đá. Cực kỳ cứng rắn, căn bản không cách nào sử dụng cuốc xẻng công binh xây dựng công sự, cho nên các chiến sĩ hải quân lục chiến đều là dùng thuốc nổ để phá nổ những hòn đá. Sau đó chất đá vụn thành đống, trở thành chiến hào tạm thời, những chiến hào này đương nhiên không cách nào kháng cự lại uy lực pháo đạn nổ mạnh, nhưng cũng may là hải tặc Ca Âu không có đại pháo, tạm thời cũng không vấn đề gì.
Ở vị trí phòng vệ khó khăn nhất, chính là đội đột kích Bạo Hùng của hải quân lục chiến Lam Vũ, vị trí bọn họ so với bến tàu là thuộc hướng bắc. Cũng là nơi cách xa bến tàu nhất. Từ sau khi chiếm lĩnh bến tàu, bọn họ đuổi theo ánh sáng hoàn toàn biến mất trước mắt, rất nhanh tiến hành tìm tòi công kích, giằng co đại khái ba bốn giờ tìm tòi tiến công, bọn họ đánh chết hơn hai mươi hải tặc Ca Âu ở rải rác. Đồng thời mở rộng phạm vi phòng hộ của hải quân lục chiến Lam Vũ tới vị trí bảy km.
Biên giới phòng thủ nơi đội đột kích Bạo Hùng đang chiếm đóng, cũng không có loại chiến hào bình thường. Chỉ có đá vụn vun thành đống làm công sự che chắn, bởi vì đất chật người đông, cho nên đá vụn cũng không phải đủ lắm, giữa những viên đá, vẫn có một chút khe hở, lo lắng có lẽ hải tặc Ca Âu sẽ từ khe hở này đột phá, cho nên bọn họ ở những khe hở này chôn thiết địa lôi cùng thuốc nổ. phía trước ại bọn họ, là vùng đất đá tương đối bằng phẳng, nhưng có vào tảng đá cực lớn nằm lộn xộn rất không có quy tắc, cũng không biết rốt cục là từ nơi nào lăn đến, có vẻ phi thường đột ngột, trong bóng đêm thậm chí có chút cảm giác làm cho người ta nhìn thấy phải ghê rợn.
Lâm Từ Luật cùng Du Tiên Phong hai người thay phiên nhau trực ban, lúc này vừa đến phiên trực của Lâm Từ Luật, Du Tiên Phong nghỉ ngơi, nhưng Du Tiên Phong thủy chung không ngủ được, cứ thi thoảng lại buột miệng nói chuyện dăm ba câu với Lâm Từ Luật. Từ sau chuyến đi Y Lệ Nạp, đột kích đội bạo hùng không tham gia trận chiến đấu thực sự nào, cho nên đối mặt lần chiến đấu này, tâm tình của mọi người đều hưng phấn mà cực kỳ căng thẳng, hải tặc Ca Âu tuyệt đối không phải là loại kẻ địch dễ đối phó, bọn họ tựa hồ trời sinh ra đã sống trên mặt biển, đối với biển rộng cực kỳ quen thuộc, mà Vũ Văn Nghiệt lại bị thương, dường như lại làm cho nhiệm vụ lần này thêm một chút nguy hiểm, cho nên bọn họ cảm giác được càng thêm kích thích, muốn ngừng cũng không được, đương nhiên càng không có tâm trạng để ngủ.
Đối với chuyện cả ngày không có phát hiện lực lượng chủ lực của hải tặc Ca Âu, Lâm Từ Luật cùng Du Tiên Phong đều cảm giác được phi thường nghi hoặc, không biết hải tặc Ca Âu rốt cục đang âm mưu gì. Đối với hải quân lục chiến Lam Vũ đội mà nói, đổ bộ là khâu mấu chốt nhất, chỉ cần thành công đặt chận lên đến đảo, như vậy trong bước chiến đấu kế tiếp, vô luận địch nhân mạnh mẽ cỡ nào, cuối cùng đều không thể chạy thoát khỏi vận mệnh bị tiêu diệt, hiện tại hải tặc Ca Âu chủ động buông tha cho trận đầu, chẳng lẽ còn muốn ở trên mặt trận trên đất liền tuyên chiến với hải quân lục chiến Lam Vũ?
“Nếu như bọn chúng là bọn ngốc, thì bọn chúng sẽ bị đại pháo của hải quân oanh tạc cho tơi tả.” Cuối cùng, Du Tiên Phong rút ra kết luận như vậy.
“Ta không cho rằng hải tặc Ca Âu là bọn ngốc, nếu không lúc đầu hạm đội bắc hải của đế quốc cũng không thua bi thảm như vậy, hơn nữa, đại khái cũng không có kẻ nào cảm giác được La Đế Áo Phỉ là kẻ ngốc, bất luận là ta nghe người ta nói hắn là một gã thiểu năng.” Lâm Tiên Phong cẩn thận nói, thần sắc có chút u ám.
Vốn là trong quân Lam Vũ có rất nhiều người, không có cảm tình gì đặc biệt đối với đế quốc Đường Xuyên, nhưng từ khi biết được Dương Túc Phong chính là con cháu cảu Đường Lãng, không khỏi có chút cảm giác xót xa ái ngại, nhớ ngày đó, Đường Lãng một tay xây dựng gia nghiệp, hùng mạnh ra sao, ai ngờ trong thời gian ba mươi năm ngắn ngủi đã bị tiêu tan toàn bộ, quả thực làm cho người khác phải đau lòng, mà hung thủ chủ yếu làm cho hạm đội bắc hải của đế quốc Đường Xuyên bị diệt vong, không còn nghi ngờ gì nữa đó chính là thủ lĩnh La Đế Áo Phỉ của hải tặc râu đỏ.
Du Tiên Phong không còn lời gì để nói, cũng tìm không được đề tài, nhưng lại cũng không muốn ngủ. Hắn ngửa mặt gối đầu lên tảng đá lạnh như băng. Mở to hai mắt nhìn bầu trời đêm mênh mang, hắn đột nhiên phát hiện, nếu như dùng hết sức mở to hai mắt, vẫn có thể ngẫu nhiên nhìn thấy một hai ngôi sao le lói, chỉ có điều ánh sáng của chúng nó yếu ớt quá, chẳng hề có chút ảnh hưởng cải thiện gì với màn đêm bít bùng như mực này.
Đêm tối phi thường an tĩnh, nhưng luôn luôn làm cho người ta cảm giác được tựa hồ sẽ có chuyện gì đó sẽ phát sinh. Lâm Từ Luật cùng Du Tiên Phong đều có chung cảm giác như vậy, nếu như muốn nói căn cứ vào thông tin gì để có phán đoán như vậy, thì bọn họ đều không thể giả thích, nhưng trong lòng bọn họ. quả thực là có cảm giác buổi tối nhất định sẽ có chuyện phát sinh, cho nên bọn họ đều nhắc nhở các chiến sĩ khác đề cao cảnh giác, sẵn sàng trận địa đón quân địch.
Biển Gia Lặc Tân vĩnh viễn không có trăng sáng, trời đất chỉ có một màu đen u tối, nhưng cũng không phải hoàn toàn đen kịt. Bởi vì vẫn có ánh sáng yếu ớt từ trên thuyền vận chuyển đóng vai trò như đèn hải đăng tạm thời. Nếu như thích ứng với cuộc sống không ánh sáng nơi đây thì ở trong loại bóng tối này vẫn có thể nhìn thấy một ít đồ vật này nọ, tỉ như xa xa có thể nhìn thấy bóng dáng thấp thoáng của một vài hòn đá lớn. Thậm chí có thể nhìn thấy cái bóng nhàn nhạt của hòn đá đang đổ bóng xuống bên cạnh, về phần tại sao lại có bóng mờ mờ đó, bọn họ cũng không giải thích được.
Đột nhiên. Một tiếng động rất nhỏ làm Du Tiên Phong bừng tỉnh, vốn là lúc hắn ngủ, lỗ tai hắn vừa vặn dán xuống mặt đất, thanh âm kia mặc dù vô cùng yếu ớt, nhưng vẫn làm kinh động hắn. Phát hiện cử chỉ của Du Tiên Phong, Lâm Từ Luật biết ngay có chuyện, bèn chăm chú lắng nghe. Quả nhiên nghe thấy tiếng bước chân phi thường yếu ớt, nói chính xác thì, đó không phải tiếng bước chân, mà là tiếng cát sỏi lạo xạo do bị nén xuống nên tụ lại một chỗ cọ xát nhau mà thành, tựa hồ có người rón rén từng bước chầm chậm đi tới trên mặt cát. Cước bộ rất nhẹ, nhưng mặt cát rất xốp không cách nào chịu được sức nặng của hắn. trong lúc cát cọ xát với nhau, phát ra tiếng động phi thường yếu ớt này.
“Xuỵt!” Du Tiên Phong làm một động tác ra hiệu chớ có lên tiếng, nhắc nhở Lâm Từ Luật không nên có hành động mạnh gây ồn, để tránh kinh động hải tặc Ca Âu. Mặc dù còn chưa thấy bóng dáng hải tặc Ca Âu, nhưng bọn họ đều suy đoán khẳng định là hải tặc Ca Âu đang lén lút phát động tập kích, giữa hải quân lục chiến Lam Vũ cùng hải tặc Ca Âu, chỉ có một bên có thể tồn tại ở đảo Kim Quy, đây là điều không hề nghi ngờ gì nữa.
Lâm Từ Luật gật đầu, lấy tay ra hiệu để nhắc nhở các chiến sĩ chung quan, các chiến sĩ hải quân lục chiến này cũng không dám nhắm mắt lại ngủ, thần kinh căng thẳng như dây đàn, nhắc nhở lẫn nhau, rất nhanh đã toàn bộ bước vào trạng thái chiến đấu. Quý Nhạn Bình cùng Triệu Chi Vũ đều là sĩ quan, lén lút bước tới các đống đá, kiểm tra hỏa lực chủ yếu, bảo đảm súng có thể phát huy uy lực lớn nhất, đồng thời kiểm tra ngòi nổ của địa lôi có sử dụng tốt được hay không.
Vài phút đồng hồ sau, trong ánh sáng phi thường yếu ớt, phía trước trận địa phòng ngự của hải quân lục chiến Lam Vũ, xuất hiện rất nhiều hải tặc Ca Âu, bọn họ đều mặc khố đỏ, không đi giầy, khom lưng, xách trường mâu hoặc búa, cẩn trọng giẫm lên mặt cát tiến lại đây. Lúc bọn họ đặt chân xuống, động tác đều phi thường rón rén sợ làm kinh động đến quân Lam Vũ. Rất hiển nhiên, nhóm hải tặc Ca Âu này muốn đánh lén hải quân lục chiến Lam Vũ, nhưng bọn chúng không biết, hiện tại bọn chúng, đã hoàn toàn bị vô số nòng súng đen ngòm đang nhắm ngay thân mình.