Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 786: Chương 786: Đoàn khách đầu tiên (Trung) (Phần 1)




Đại lục Y Lan quả thực khác xa với đại lục Y Vân, trí tuệ và mưu lược của những con người nơi này đều vượt trội hơn so với đại lục Y Vân, nếu như quân lam Vũ còn dùng nhãn quang như lúc ở đại lục Y Vân mà nhìn nhận, phán xét con người và sự việc nơi đây thì nhất định sẽ phải hứng chịu hậu quả trầm trọng. Những pháo đài kiên cố nhất thường bị phá sụp từ bên trong, những nhà quân sự và chính trị gia ở đại lục Y Lan đều hiểu được rất sâu sắc đạo lý này, trước mặt bọn họ, Lam Vũ quân cần phải đối đầu với sự thật còn tàn khốc hơn nhiều.

Đường Hạc không để ý tới vẻ mặt phức tạp thể hiện tâm tình bất định của Dương Túc Phong, phá lên cười ha ha, lớn tiếng nói: “Ngươi rất nhanh sẽ thấy, ở thế giới này, chỉ có ta và ngươi có tư cách điều khiển trung nguyên, những người khác, toàn bộ đều chỉ là hạt bụi! Bao gồm Tiêu Nam cùng Vũ Văn Phân Phương...”

Bỗng nhiên đúng lúc này, Đường Hạc ngưng bặt tiếng cười, ánh mắt trở nên sắc bén vô cùng, mà cùng lúc, Cung Tử Yên cũng nhanh chóng rút ra trường kiếm bên hông ra, Dương Túc Phong cứ tưởng rằng Đường Hạc sẽ động thủ với mình, lại nghe Đường Hạc lớn tiếng quát: “Vũ Văn Thành Đô, ta biết là ngươi, mau ra đây!”

Dương Túc Phong không tự kìm hãm được, sắc mặt có chút biến đổi.

Vũ Văn Thành Đô!

Đệ nhất cao thủ tuổi trẻ tài cao của gia tộc Vũ Văn nước mã Toa.

Quả nhiên, nghe được một giọng nói hơi the thé như giọng nữ, sắc bén lạnh lùng vang lên: “Không ngờ trên thiên hạ còn có kẻ kiêu ngạo như vậy! Ta còn tưởng là ai, thì ra là Đường Hạc điện hạ a! Khó trách, khó trách, không biết ngươi còn khoác lác được bao lâu đây chứ?”

Đường Hạc nhún mình một cái phóng vút lên như một tia chớp, rầm một tiếng đã xuyên thủng nóc nhà tòa thị chính, gạch ngói rơi lả tả, bóng dáng Đường Hạc đã sớm biến mất không thấy. Cung Tử Yên hét vang một tiếng, múa trường kiếm, cũng từ nóc nhà tòa thị chính đã bị đục thủng phi ra ngoài.

Dương Túc Phong thuận tay rút ra khẩu súng lục Sa Mạc Chi Ưng.

Từ sau khi phát minh ra súng lục Sa Mạc Chi Ưng, sự cứng cáp và uy lực mạnh làm cho Dương Túc Phong rất hài lòng, đương nhiên trở thành vũ khí phòng thân của hắn.

Y Địch Liễu Lâm Na đã chạy tới bên cạnh Dương Túc Phong, theo sau là bọn Đan Nhã Huyến cũng chạy tới.

Dương Túc Phong cầm lấy khẩu Sa Mạc Chi Ưng đi tới cửa tòa thị chính, chỉ nhìn thấy ngoài Đường Hạc, Cung Tử Yên ra còn có một người vận áo xám đang quần nhau kịch liệt, người áo xám kia sử dụng một thanh đao rất bình thường, Cung Tử Yên sử dụng trường kiếm, còn Đường Hạc không có bất kỳ vũ khí gì, chỉ vung quyền lên giao chiến. Người áo xám đã bị Đường Hạc cùng Cung Tử Tên vây đánh, nhưng không hề hiện ra chút bối rối, hình như tràn ngập tự tin vào bản thân, nhàn nhã thảnh thơi ứng phó với hai người.

“Võ công của Vũ Văn Thành Đô thật là lợi hại!” Y Địch Liễu Lâm Na thấp giọng nói, trong thanh âm tràn ngập vẻ than thở.

Dương Túc Phong cũng có chút kinh ngạc, có điều hắn kinh ngạc không chỉ vì như thế, mà còn do võ công của Đường Hạc.

Khó trách hắn có thể thoát khỏi sự truy sát của thiên quân vạn mã nước Mã Toa, quả là không giống bình thường.

Song, vị Đường Hạc điện hạ không giống bình thường này, rốt cục là tìm đến chính mình vì mục đích gì đây chứ?

Đế quốc Đường Xuyên, Kim Xuyên đạo, phủ Linh Thọ.

Trong nhiều truyền thuyết ở đế quốc Đường Xuyên, phủ Linh Thọ của Kim Xuyên đạo chính là vùng đất địa linh nhân kiệt được ông trời ưu ái, là chốn được ngọc hoàng đại đế chọn làm chỗ hạ phàm tu luyện. Trên bề mặt bằng phẳng của Kim Xuyên đạo, phủ Linh Thọ là nơi có phong cảnh tươi đẹp nhất, có bầu không khí trong lành nhất, còn có hồ nước mỹ lệ nhất. Nghe nói mọi người ở tại nơi này, đều có tuổi thọ rất cao, cho nên mới có tên là phủ Linh Thọ. Hạ lưu con sông lớn nhất đông bộ của đế quốc Đường Xuyên chảy hiền hòa qua vùng nam bộ của phủ Linh Thọ, một nhánh sông nhỏ của sông Hán Giang tên gọi là Tiểu Hán Giang thì từ vùng phụ cận phủ Linh Thọ chảy xuôi vào Hán Giang tạo nên một hệ thống ao hồ chằng chịt chung quanh phủ Linh Thọ thoạt trông có trật tự như quân cờ được sắp xếp trên một bàn cờ, lại giống như những ngôi sao lấp lánh, tô điểm lên vùng đất xinh đẹp này. Hàng năm cứ vào tháng tư, tháng năm, đều là thời kỳ phủ Linh Thọ tươi đẹp nhất, khí hậu nhẹ nhàng khoan khoái, hoa tươi nở rộ mê người.

Nghe nói từ thời tam hoàng ngũ đế bắt đầu, phủ Linh Thọ chính là hoa viên của Kim Xuyên đạo, là chỗ nghỉ mát mùa hè tốt nhất cho nhân dân Kim Xuyên đạo thậm chí là nhân dân cả nước Đường Xuyên, những hồ nước ngọt tinh khiết nơi đây đã thu hút vô số người đến đây ngắm mình trong làn nước trong veo, nước hồ trong veo tinh khiết đã tẩy rửa linh hồn của không biết bao nhiêu người, để cuộc sống của họ được thăng hoa. Về sau theo đà phát triển kinh tế vượt bậc của Kim Xuyên đạo. Ngành du lịch cũng phát triển nhảy vọt, rất nhiều gia đình địa chủ phú hộ giàu có đến từ vùng nam bộ Kim Xuyên đạo đều lựa chọn khu vực có phong cảnh nước non tươi đẹp nhất nơi này, để xây dựng nên những ngôi biệt thự xa hoa, tiện nghi làm nơi nghỉ dưỡng, lúc rảnh rỗi lại đưa gia đình lại đây du ngoạn, lưu lại những dấu ấn đẹp nhất.

Nhị hoàng tử điện hạ Đường Thước của đế quốc Đường Xuyên tiếp kiến sứ giả đặc biệt của quân Lam Vũ là Mã Khôn ở chỗ này. Là phó tư lệnh của hạm đội hải quân Nam Hải, đế quốc Đường Xuyên. Đường Thước chứng kiến toàn bộ quá trình đi tới diệt vong của hải quân đế quốc Đường Xuyên. Sau khi hải quân đế quốc Đường Xuyên bị diệt, hắn bèn suất lĩnh số lính hải quân còn sót lại định nổi dậy ở Đông Sơn, Kim Xuyên đạo, nhưng cuối cùng vẫn không thành công, ngược lại còn lãng phí nhiều vật tư, tài nguyên lẫn thời gian. Sau này đế quốc muốn áp dụng kế sách vườn không nhà trống biến Kim Xuyên đạo trở thành thành phố chết, Đường Thước cũng dời đến phủ Linh Thọ nơi có phong cảnh tú lệ, phụ trách thực hiện cụ thể kế hoạch vườn không nhà trống.

Đường Thước không công nhận Mã Khôn là nhân viên ngoại giao, bởi vì hắn chỉ là sứ giả ngoại giao được phái ra từ một phủ đô đốc. Bất luận là ở đại lục Y Vân, rất nhiều người đã xem phủ đề đốc Y Vân là một cơ cấu triều đình độc lập, nhưng trong mắt Đường Thước, phủ đô đốc Y Vân chỉ là cơ cấu hành chính địa phương lệ thuộc đế quốc Đường Xuyên. Về căn bản không có tư cách để ngồi cùng mâm, đứng cùng hàng với triều đình đế quốc, còn Dương Túc Phong chẳng qua cũng chỉ một con chó canh cổng cho triều đình đế quốc mà thôi, mặc dù con chó này thoạt nhìn rất uy mãnh, nhưng dù sao hắn mãi mãi chỉ là một con chó.

Mã Khôn vừa mới tới

đã bị Đường Thước làm khó dễ, căn bản là Đường Thước không có ý định gặp Mã Khôn. Thậm chí

còn phái một lão già hơn sáu mươi tuổi đến bắt chuyện với Mã Khôn, sắp xếp cho Mã Khôn trọ ở khách sạn bình dân nhất ở phủ Linh Thọ, trên nền khắp lối đi lại ở khách sạn đều la liệt cư dân Kim Xuyên đạo bị ép phải rời bỏ quê quán của mình, tiếng khóc rấm rứt của đàn bà, con gái cùng tiếng con nít khóc thét giữa đêm khuya, làm cho người ta căn bản không cách nào ngủ được.

Trên thực tế, cả phủ Linh Thọ đều chật ních người bị ép di cư, bọn họ dắt díu bầu đoàn thê tử, già trẻ gái trai lếch thếch nhau kéo tới nơi này. Còn lạ nước lạ cái, lại không có chỗ trú chân, không thể làm gì khác hơn là ngủ ở bên lề đường hoặc trên hè phố, nhìn hết sức thương tâm, thành phố xinh đẹp, yên tĩnh này thoạt nhìn đã hoàn toàn biến thành chỗ nương thân cho dân chạy nạn. Thường xuyên có người dân và cấm vệ quân trông coi phát sinh xung đột, sau đó cấm vệ quân quát nạt, dùng roi đánh, nên bạo loạn quy mô nhỏ thường xuyên phát sinh, chẳng khác nào đang ở trong ngày thế giới tận thế.

Mỗi lần bạo loạn phát sinh, luôn luôn có một vài gã đại hán mặc chế phục màu xanh biếc xuất hiện. Bọn họ tay cầm mộc côn hoặc roi da, hùng hùng hổ hổ kéo đến, sau đó nắm đầu mấy kẻ làm loạn đánh cho thừa sống thiếu chết, ngay cả con nít cũng không bỏ qua, mức độ hung hãn tàn bạo so với cấm vệ quân còn vượt xa. Lúc mới đến Mã Khôn còn tưởng chúng là xã hội đen ở phủ Linh Thọ, sau này mới biết được những gã đại hán ăn vận quần áo màu xanh biếc còn lộng hành hơn cấm vệ quân này, chính là những tên du côn mà nhị hoàng tử Đường Thước chuyên môn nuôi dưỡng, bọn chúng chính là nhóm vệ sĩ riêng của Đường Thước.

Nhưng Mã Khôn tựa hồ cũng chẳng thèm sốt ruột, Đường Thước không chịu tiếp kiến hắn, thì mỗi ngày hắn lại mon men ra nói chuyện phiếm với dân chạy nạn tại khách điếm này, cái miệng của hắn bô lô ba la một hồi có thể thu được rất nhiều tin tức hữu dụng. những cư dân Kim Xuyên đạo bị ép phải di cư này, đều hận thấu xương Đường Thước và cấm vệ quân, chỉ vì khiếp sợ uy thế bọn họ, mới không dám đứng lên phản kháng, trong tận đáy lòng họ đều hy vọng quân Lam Vũ có thể nhanh chóng đến giải cứu cho bọn họ thoát khỏi nơi này.

“Mẹ cháu nói, quân Lam Vũ nhất định sẽ đến cứu chúng ta, Phong thống lĩnh sẽ tới cứu chúng ta...” Cô bé con nói chuyện với Mã Khôn mà nước mắt lưng tròng, mẹ của cô bé thì khóc như mưa như gió, dáng vẻ vô cùng đáng thương, ngay cả Mã Khôn vốn là kẻ lừa đảo tâm địa sắt đá như vậy cũng không nhịn được cảm giác xót xa, trong lòng muốn nói cho họ biết nhiều điều, nhưng lại cảm giác đây chưa phải lúc thích hợp để nói.

Mã Khôn không vội, nhưng gã tùy tùng bên cạnh hắn là Tiểu Quách lại bận túi bụi. Tiểu Quách cùng ba người cộng sự, ngày ngày hóa trang thành dân chạy nạn, lang thang trên các ngả đường trong phủ Linh Thọ, trong suốt hai ngày, thời gian ở tại khách sạn của hắn không tới ba tiếng đồng hồ. Mã Khôn không quen thân Tiểu Quách mấy nên về chi tiết cụ thể cũng không rõ ràng, bởi vì bọn Tiểu Quách đều từ đội hải quân lục chiến điều động đến tạm thời làm tùy tùng cho mình, bọn họ đều mang theo mang vũ khí, mỗi người bên hông đều giắt hai khẩu Bác Xác, những lúc không có người ngoài, đều có vẻ đằng đằng sát khí.

Vừa nhìn thấy dáng vẻ đằng đằng sát khí của đám người Tiểu Quách, Mã Khôn đã lập tức hiểu được, chuyến đàm phán này của mình, Dương Túc Phong đã sớm biết là không có kết quả, hơn nữa cũng đã sớm chuẩn bị giải quyết bằng vũ lực. Tiểu Quách đi theo mình đến đây, chính là muốn dò xét vị trí chuẩn xác của Đường Thước, sau đó tự nhiên sẽ có người hành động nhanh như chớp, một phát tóm gọn Đường Thước. Tiểu Quách hai ngày này đều bôn ba ở bên ngoài, nhất định là liên quan đến điều tra tình báo.

Vì vậy Mã Khôn càng tỏ ra không nóng vội.

Nhưng khi Mã Khôn không nóng vội, thì Đường Thước ngược lại trở nên có vẻ sốt ruột.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.