Vô số chiến hạm của kẻ địch từ hậu phương của hạm đội A Phương Tác ép tới gần, hạm đội Phất Lai Triệt hai mặc gặp đặt, tất nhiên là phải phân tán hỏa pháo, như vậy thì hạm đội A Phương Tác phải tham gia chiến đấu rồi, nếu không khẳng định là chiến hạm hải tặc của gia tộc Hải Lôi Đình sẽ thừa cơ hội bỏ chạy.
Vốn chiến đấu là bẩm sinh của mỗi một thuyền viên và thủy thủ của hạm đội A Phương Tác, nhưng vẫn đề hiện giờ hạm đội A Phương Tác đã tiêu hao gần như thết đạn dược trong cuộc chiến đấu vừa rồi, giờ đây mỗi một khẩu đại pháo chỉ có không tới mười phát pháo đạn, hiển nhiên là không thể thỏa mãn được nhu cầu của cuộc chiến.
Do đường xá xa xôi, Dương Túc Phong không thể nào cung cấp cho A Phương Tác một tuyến đường cung cấp vật tư hậu cần ổn định được, mà A Phương Tác lại chẳng muốn tự mình vận chuyển, cho nên pháo đạn lần trước Dương Phàm vận chuyển tới đã tiêu hao chẳng còn bao nhiêu nữa.
Lần này hạm đội Phất Lai Triệt nam hạ còn mang theo không ít thuyền vận chuyển, chính là thuận tiện bổ xung đạn dược vật tư cho hạm đội A Phương Tác, nhưng hiện giờ vật tư đạn dược còn chưa kịp giao thì chiến đấu đã bùng phát rồi.
A Phương Tác lộ bản chất khát máu, căn bản không để ý tới tình hình của đạn pháo, quát lớn luôn :
- Rút hết đồ chơi ra ***! Chuẩn bị đánh giáp lá cà!
Đám người Thương Hải lập tức dùng tới đồ chơi, mặc dù pháo đạn của đại pháo không nhiều, nhưng súng trường Mễ Kỳ Nhĩ và súng Mauser thì vẫn còn dư dả đạn dược.
Lần trước Dương Phàm mang tới cho hạm đội A Phương Tác rất nhiều vũ khí đạn dược, vốn là chuẩn bị cho lúc tranh đoạt đảo với đám hải tặc, sử dụng để đánh giáp lá cà trên mặt đất. Nhưng sau này dám hải tặc đều học khôn rồi, căn bản không cùng A Phương Tá tiếp xúc chính diện, vừa thấy mặt là tẩu vi thượng sách luôn. Những thứ vũ khí hạng nhẹ này cũng không có đất mà sử dụng.
Ở bên kia, hạm đội Phất Lai Triệt cũng bắt đầu đưa ra sự điều chỉnh, đem ánh mắt thận trọng nhắm vào hạm đội thần bí thình lình xuất hiện kia, tất cả chòi quan sát và quan sát viên đều mở thật to mắt, tăng tầm nhìn của kính viễn vọng lên mức xa nhất, quan sát mỗi một động tác của hạm đội thần bí kia, cuộc đại chiến mới đã sắp nổ ra.
Chòi quan sát của quân Lam Vũ không ngừng đinh chính số lượng và vị trí xuất hiện của địch hạm, nhưng thủy chung đều không làm rõ được rốt cuộc đối phương là thần thánh phương nào, bời vì tất cả chiến đấu hạm của đối phương đều không treo cờ, tất cả cột buồm đều trống không, hơn nữa bề ngoài của chiến đấu hạm cũng không chó một dấu hiệu gì đặc biệt.
Có điều từ số lượng chiến đấu hạm sơ bộ xuất hiện mà xét, thì ước chừng có hơn hai mươi chiếc, phía sau còn thỉnh thoảng có thêm nhiều chiến đấu hạm nữa xuất hiện.
- Phát ra tín hiệu cảnh cáo, bảo bọn họ đình chỉ tiến lên, nếu không sẽ bị công kích bằng vũ lực.
Phất Lai Triệt trầm tĩnh nói, thuận tay vuốt ve Hoàng Kim Nguyệt Nha Quân Đâo ở bên hông, bên khoe miệng lộ ra một nụ cười hung dữ.
Từ sau khi hải quân quân Lam Vũ trang bị hỏa pháo càng lúc càng tiên tiến, quan binh hải quân quân Lam Vũ đã rất ít tham dự những trận chiến giáp lá cà rồi, mặc dù bình thường huấn luyện cũng có nội dung đánh giáp lá cà, nhưng phần nhiều là muốn thông qua đánh giáp lá cà để huấn luyện và bối dưỡg dũng khí, ý chí của các quan binh.
Dương Túc Phong không hề hi vọng quan binh hải quân quân Lam Vũ thực sự phải cùng kẻ địch giáp chiến, những viên tướng lĩnh hải quân thích vị máu tay giống như Phất Lai Triệt cũng rất hiếm khi có cơ hội ngửi thấy được mùi máu tanh chém giết ở trong khoảng cách gần rồi.
Thừa lúc hạm đội Phất Lai Triệt hải quân quân Lam Vũ phân tan sức chú ý, hạm đội hải tặc Hải Lôi Đình tức thì hành động bỏ chảy càng thêm mau chóng, bọn chúng hoàn toàn phân tán ra, hướng về mọi phương hướng bó chạy.
Bọn chúng đã hoàn toàn vứt bỏ các loại phương án và cách thức đối phó với hải quân quân Lam Vũ, tất cả hành động đều chỉ nhắm vào một chữ “chạy” mà thôi.
Chỉ cần có thể chạy thoát thân được thì bọn chúng bất chấp hết tất cả, điều này đúng là mang tới một chút bị động cho hạm đội Phất Lai Triệt.
Do hạm đội thần bí lai lịch bất minh kia thực lực hùng hậu, hơn nữa còn không ngừng có chiến đấu hàm tràn tới, cho nên đại bộ phận Long Nha chiến hạm của hạm đội Phất Lai Triệt đều chú ý sát sao tới động tính của hạm đội thần bí kia.
Tất cả họng pháo ở mạn thuyền đều nhắm chuẩn vào hạm đội thần bí, chỉ có không tới một phần ba số Long Nha chiến hạm là còn đang tiếp tục chiến đấu với hạm đội hải tặc của Hải Lôi Đinh, hỏa pháo tức thì suy yếu đi rất nhiều, khiến cho hạm đội hải tặc Hải Lôi Đình có càng nhiều cơ hội bỏ chạy.
Hạm đội A Phương Tác mau chóng gia nhập vào cuộc chiến, nhưng bọn họ tiếc không dùng số đạn pháo ít hỏi còn sót lại, mà hi vọng cùng hạm đội Hải Lôi Đình đánh giáp lá cà, nhưng những chiếc chiến đấu hạm còn sót lại của hạm đội Hải Lôi Đình chỉ để ý tới việc bỏ chạy, nào đâu còn tâm tư đánh trận nữa.
Bời thế đám người A Phương Tác mặc dù truy cản một hồi, nhưng lại không có chút hi vọng nào, đám người Thương Hải mấy lần không kiềm chế nổi muốn nổ phảo, nhưng cuối cùng vẫn cố nín nhịn, số pháo đạn còn lại không nhiều, nên để lại tới lúc cần thiết nhất vậy.
Phất Lai Triệt vội vàng leo lên đỉnh cao nhất của cầu hạm, nâng kính viễn vọng lên, quan sát một cách cẩn thận hạm đội thần bí đột nhiên xuất hiện kia, trong đầu mau chóng suy nghĩ xem đối phương rốt cuộc thân phận như thế nào.
Từ trong kính viễn vọng nhin tới, thì đội ngũ chiến đấu hạm khổng lồ này không hề có bất kỳ một tiêu chí hay phù hiệu nào, thậm chí ngay cả thuyền buồm cũng đều thuần một màu trắng, không hề có bất kỳ hoa văn nào cả, nhưng có thể nhìn ra được, những chiếc chiến đấu hạm này đều mới tinh, mặc dù điều này không có gì đặc biệt, nhưng người thường xuyên sinh sống trên hải dương thì nhìn một cái là có thể nhận ra ngay.
Quan quân đi biểm lầm bẩm tự nói:
- Chẳng lẽ là hải quân của nước Mã Toa?
Câu nói này lập tức làm Phất Lai Triệt thức tỉnh.
Ở trên cái thế giới này, trừ hải quân quân Lam Vũ ra, thì thực lực cường đại nhất chỉ có hải quân của nước Mã Toa.
Sau khi thất bại ở cuộc chiến đảo Sùng Minh, hải quân của nước Mã Toa một mực co mình ở vịnh Kim Lan nước Nhược Lam xa xôi, tích lũy sức lực, hơn nữa còn áp dụng phương thức bảo mất nghiêm ngặt nhất, cho nên cơ quan bình báo của quân Lam Vũ không hiểu nhiều lắm về bọn chúng, chẳng lẽ hiện giờ bọn chúng cuối cùng cũng không chịu nổi tịch mịch nữa, nên chạy ra rồi? Nhưng vì sao bọn chúng không dám mang chiêu bài của hải quân nước Mã Toa báo ra chứ? Chẳng lẽ bọn chúng thực sự bị quân Lam Vũ đánh cho phát sợ rồi, ngay cả báo tên tuổi cũng không dám?
Phất Lai Triệt quyết đoán nói:
- Nổ pháo oanh kích bọn chúng!
Bất luận đối phương có phải là hạm đội của hải quân nước Mã Toa hay không, những cái kiểu bừa bãi tiến tới như thế này, hiển nhiên là không có ý gì tốt lành.
Tiên thủ hạ vi cường, hậu hạ thủ tao ương, đây là quy tắc sắt thép của chiến đấu, ở trên hải dương thì càng như thế, Phất Lai Triệt tuyệt đối không chịu thiệt thòi.
Long Nha chiến hạm của quân Lam Vũ lập tức nổ pháo xạ kích, trên tầm bắn lớn nhất đã bắt đầu đem từng quả từng quả đạn pháo nện xuống trên mặt biển ở phía trước hạm đội thần bí kia, bắn lên từng cái cột nước thật cao.
Chòi quan sát trên cao mặc dù phát hiện ra bóng dáng của của hạm đội thần bí đó, nhưng cũng đồng thời phát hiện hạm đội thần bí đang chầm chậm giảm bớt tốc độ. Hiển nhiên là không muốn chính diện va chạm với hải quân quân Lam Vũ, khoảng cách giữa hai bên còn kéo dãn rất xa, vượt qua tầm bắn của hạm pháo quân Lam Vũ.
Hạm đội Phất Lai Triệt vừa nổ pháo là hạm đội thần bí kia lập tức rụt lại, hơn nữa còn không đưa ra bất kỳ phương án đánh trả nào đã chầm chậm rút lui rồi.
Bọn chúng rút lui cũng y như lúc bọn chúng xuất hiện, đều tỏ ra hết sức thần bí, dưới tình huống không biết thân phận của đối phương, đúng là làm người ta cảm thấy vô cùng đáng nghi.
Phất Lai Triệt hạ lệnh phái ra bốn chiếc Long Nha chiến hạm đuổi theo sát nút phía sau hạm đội thần bí kia, xem xem ruốt cuộc bọn chúng là người như thế nào.
Hắn gần như có thể đoán chắc được, nhưng chiếc chiến đấu hạm mới tinh này, chính là hải quân nước Mã Toa. Thế nhưng, nơi này dù sao cũng là hải vực Solomon tràn đầy cảm giác thần bí, chuyện gì cũng có thể xảy ra được, cho dù với sự kiệt ngạo bất thuần của hắn, cũng không dám tùy tiện đưa ra kết luận.
Long Nha chiến hạm quân Lam Vũ càng đuổi càng gần, kết quả hạm đội thần bí cua cũng càng rút càng xa, tốc độ rút lui cũng không chậm.
Trên mặt biển không có gió lớn, vậy mà chiến đấu hạm khổng lồ lại có thể hành động thần tốc như thế, đúng là đã nằm ngoài dự hiệu của quân Lam Vũ, sự buồn bực trong lòng Phất Lai Triệt cũng càng lớn, hắn không thể nào tin được, chẳng lẽ kỹ thuật đóng tàu của nước Mã Toa lại có thể vượt qua quân Lam Vũ nhiều như thế ?
Phát ứng đầu tiên của Phất Lai Triệt chính là đuổi theo, cùng đối phương đánh một trận thật dữ đội, hoặc là tiêu diệt toàn bộ bọn chúng, hoặc là bị bọn chúng tiêu diệt hoàn toàn, dù sao cũng phải là cục diện không chết không thôi.
Thế nhưng quan quân thông tin mau chóng đem chuyện này báo cáo cho Dương Túc Phong, mà Dương Túc Phong cũng tức tốc gửi điện báo, sai Phất Lai Triệt chỉ cần phái người theo dõi sát đơn vị hạm đội thần bí đó là được, không nên quản bậy đánh bừa với đơn vị hạm đội thần bí đó, hơn nữa lại một lần nữa nhấn mạnh nhiệm vụ của hắn, vẫn là tiếp tục hiệp trợ hạm đội A Phương Tác đối phó với hải tặc Solomon.
- ***!” Đó là mệnh lệnh thằng ngốc đó truyền xuống à?
Phất Lai Triệt nổi cơn tam bành, hung hăng vung Hoàng Kim Nguyệt Nha quân đao trong tay lên.
- Đây là lệnh của Phong lĩnh …
Quan quân thông tin mặt mang vẻ khó xử nói, thiếu chút nữa cũng nữa bị ánh mắt hung dữ của Phất Lai Triệt làm cho tan chảy.
Cho tới thời buổi này, mà còn dám chửi Dương Túc Phong là thằng ngốc, đại khái là cũng chỉ có một mình Phất Lai Triệt thôi, những quan binh hải quân quân Lam Vũ khác, đều tràn ngầm sự tôn kính phát ra từ tận đáy lòng đối với cái tên Dương Túc Phong.
Khi nhắc tới ba chữ Dương Túc Phong, đều có một loại dáng vẻ tôn kính, nếu không phải có sự tồn tại của Dương Túc Phong, thì bọn họ sao có thể giành được thắng lợi huy hàng như thế, sao có thể tung hoành bốn biển ngạo nghễ thiên hạ như thế? Làm sao có thể trở thành hải quân mạnh nhất thiên hạ được?
- Mặc xác y! Chúng ta đuổi theo!
Phất Lai Triệt tức giận thở hồng học nói, đâm mạnh mũi của Hoàng Kim Nguyệt Nha Quân Đao vào sàn thuyền.