Càng đáng hận hơn nữa là, không ngờ U Nhược Tử La còn thực sự làm một động tác mời, mời nàng trở lại trong vườn phía dưới.
Y Địch Liễu Lâm Na quay ngoắt đầu lại, nhìn qua tình thế ở trong vườn, giật mình nhìn thấy Dương Túc Phong ngáp một cái từ trong phòng đi ra, duỗi hông một cái, thở ra từng luống khói trắng lớn trước mặt, rồi nhìn nàng hai cái giống như lão bằng hữu, sau đó dụi mắt mình rồi mới thản nhiên nói: “Xuống đây đi, đứng ở trên cao như vậy, bị cảm là không tốt đâu!”
Y Địch Liễu Lâm Na hạ quyết tâm, từ trên nóc nhà nhảy xuống.
Chỉ cần Dương Túc Phong còn ở trước mặt nàng, là nàng có cơ hội ra tay.
Cung Tử Yên và U Nhược Tử La không xuống, ngược lại giống như rung mình một cái, rồi biến mất hút.
Thế nhưng Y Địch Liễu Lâm Na cao hứng chẳng duy trì nổi thời gian tới ba giây, bởi vì đột nhiên nàng phát hiện tra, trong vườn vẫn cứ tĩnh lặng, nhưng ở trong hành lang ở bên khu vườn, trừ Cung Tử Yên là U Nhược Tử La, còn có ba nữ nhân khác, mặc dù trong gió lạnh rét buốt, nhưng bọn họ đều mặc váy áo mỏng manh, mà trên mặt chẳng có chút gì là cảm thấy lạnh lẽo, hiển nhiên cũng là cao thủ nội công tinh thâm. Bọn họ đứng tách ra, từ xa đem Dương Túc Phong và Y Địch Liễu Lâm Na bao vây ở giữa.
Vào lúc này Y Địch Liễu Lâm Na cho dù là dùng đều gối mà nghĩ, thì cũng biết rằng đây là cái bẫy mà Dương Túc Phong cố ý sắp đặt, mục tiêu của cái bẫy này chính là Y Địch Liễu Lâm Na nàng, vốn cái bẫy này có rất nhiều chỗ hở, chỉ cần mình cẩn thận phân tích một chút, là có thể phát hiện ra điều không ổn trong đó, chỉ tiếc rằng, mình vì nóng lòng báo thù rửa hận, kết quả là vẫn bị mắc bẫy.
Nếu như trên đời này có thuốc hối hận, Y Địch Liễu Lâm Na nàng chấp nhận dùng cái giá trân quý nhất để mua.
Ai cũng biết rằng, nữ nhân, nhất là nữ nhân xinh đẹp rơi vào trong tay Dương Túc Phong sẽ có hậu quả như thế nào, cho dù nàng chết, cũng không thể tiếp thụ hậu quả như vậy, điều đó còn khó chịu hơn cả cái chết.
“Dương Túc Phong, ngươi muốn như thế nào? Có bản lĩnh thì cứ bắn chết ta ngay đi!” Y Địch Liễu Lâm Na chẳng đếm xỉa gì nữa, thét lên chói tai, âm thanh của nàng rất lớn, làm cho mấy con chim đêm chấn động, bọn chúng phành phạch vỗ cánh bay lên, sau đó lượn vòng trên không trung, nhận thấy không có gì khác thường, vì thế lại quay trở lại trên cây đại thụ, có cảnh vệ cầm súng đi tới xem thế nào, nhưng đều bị nữ nhân ở cửa vườn đuổi đi.
Y Địch Liễu Lâm Na lúc này mmới phát hiện ra bất kỳ nữ nhân nào bên cạnh mình thân phận đều không đơn giản, chuyến đi này của mình đúng là tính nhầm rồi, Dương Túc Phong có lẽ thực sự rất dễ đối phó, nhưng những nữ nhân bên cạnh y lại chẳng có một ai dễ chơi cả, mình đúng là xông vào trong miệng hổ rồi.
Dương Túc Phong tựa hồ chẳng hề ngạc nhiên về sự xuất hiện của Y Địch Liễu Lâm Na, uể oải ngáp dài, không hề tỏ ra khó chịu nói: “Ta giết chết cô làm gì? Nếu ta muốn bắn một phát chết cô, thì ở trong trang viên Tạp Nạp Nội La đã chết cô rồi, cần gì phải phí nhiều chuyện như vậy? Cô trở về thành Tinh Tuyệt đã được ba ngày, đi Hồi Xuân đường, đi Phổ Liễu Viên, uổng cho cô đi lại trên giang hồ, không ngờ cô lại còn dám tới Hồ Xuân đường, cho còn cho rằng bọn ta thực sự là đồ ngốc à?”
Y Địch Liễu Lâm Na có chút tức tối nói: “Nếu ta đã rơi vào trong tay ngươi rồi thì muốn chém muốn giết cứ tùy tiện! Chớ mơ tưởng ta đầu kháo ngươi.
Dương Túc Phong vẫn cứ lười biếng uốn lưng, giống như đang chơi thể thao, hoạt động thân thể, chẳng coi vào đâu nói: “Ta cần cô đầu kháo sao? Hiện giờ nước Lâu Lan còn ai dám phản kháng ta? Bao gồm phụ thân của cô trong đó, ông ta cũng chẳng dám phản kháng ta, cô có đầu kháo hay không thì có quan hệ lớn lắm với ta sao? Cô đi vương quốc Ương Già phí mất bao nhiêu tâm tư như vậy, muốn tính kế người vương quốc Ương Già đối phó với bọn ta, chơi trò tá đao sát nhân, nhưng cuối cùng có có được cái gì chứ? Vất vả cực nhọc ra ngoài một chuyến, rồi phát hiện ra nhà mình cũng không còn nữa, tư vị không dễ chịu phải không?”
Y Địch Liễu Lâm Na bừng bừng nổi giận, căm hận nói: “Dương túc Phong, ngươi không cần ô nhục ta, nếu ta đã thua rồi thì ta cũng không còn gì để nói, ngươi cứ giết ta là được rồi, nếu ta mà nhíu mày một cái thì không phải là hảo hán!”
Dương Túc Phong hờ hững nói: “Cô rõ ràng là nữ nhân, vậy mà nói chuyện lại như nam nhân vậy, chẳng ôn nhu chút nào. Ta đã nói rồi, ta sẽ không giết cô, cũng không muốn giết cô, lại chẳng thèm giết cô, ta còn muốn xem xem, rốt cuộc cô còn có có thể làm được gì nữa, còn có thể làm ra trò gì nữa.”
Y Địch Liễu Lâm Na nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu đã như thế, vậy vì sao ngươi còn muốn dụ ta tới chỗ này? Ngươi muốn thừa cơ ô nhục ta? Hừ hừ, cho dù ta có tự sát, cũng không để ngươi ô nhục.”
Dương Túc Phong vẫn cứ hoạt động thân thể, chẳng nhìn thẳng Y Địch Liễu Lâm Na lấy một cái, hờ hững nói: “Tự sát là ghê gớm lắm à? Hừ! Ta là người như thế nào? Là đại ác nhân chẳng có chuyện gì không làm! Là đại ác ma chưa từng có trên lịch sử! Nếu ta thực sự muốn ô nhục cô mà nói, thì cho dù cô tự sát rồi ta vẫn cứ ô nhục thi thể cô, như vậy cả thôi! Chẳng những như thế, ta còn có thể lột sạch sẽ thi thể của cô, treo trên xà nhà từ đường gia tộc của cô, để cho người trong gia tộc cô tới đó tham quan, xem xem nữ nhi xuất sắc nhất gia tộc của bọn họ, rốt cuộc là trông như thế nào…”
Y Địch Liễu Lâm Na mặt tức thì đỏ bừng, gầm lên như phát điên: “Ngươi câm miệng đi.”
Trong mũi Dương Túc Phong vẫn hừ một tiếng coi thường, chẳng để ý tới cơn giận của Y Địch Liễu Lâm Na, bình thản nói: “Ta còn chưa nói xong đâu, nếu mà cô tự sát, ta sẽ cưỡng ép thân nhân của cô cũng ô nhục thi thể cô, bao gồm huynh đệ thúc bá gì gì đó của cô, ta phải để cho người thiên hạ đều biết, xem xem nữ nhân trên Giang Sơn Tuyệt Sắc bảng có tư vị như thế nào…”
Y Địch Liễu Lâm Na khuôn mặt vặn vẹo, chỉ cảm thấy một nỗi sợ hãi chưa từng có từ tận đáy lòng tràn lên, đó là sự sợ hãi không nguyên cớ đối với hậu quả sau khi mình chết, nàng tin rắng đối phương nói tuyệt đối là sự thực, tên ác ma này thực sự chuyện gì cũng làm được, nếu sau khi mình chết rồi, không ngờ còn bị dày vò và dẫm đạp như thế, cho dù nàng chết cũng không được yên thân. Nhất thời trong lòng nguội lạnh, cùng đường mà chua xót cuống quít nói: “Dương Túc Phong, ngươi, ngươi đừng có nói nữa, ta, ta ,ta không tự sát …”
Dương Túc Phong lúc này mới hài lòng nhìn nàng một cái, bình thản nói: “Thế còn được, như vậy mới giống nữ vương chứ! Ta ở nơi này đợi cô mấy ngày rồi, mỗi này thức đêm mệt tới mắt sắp thành gấu mèo rồi, con mắt cũng đỏ kè đau nhức, ta muốn cô phải bồi thường ta!”
Y Địch Liễu Lâm Na toàn thân trở nên run rẩy, nàng lập tức mẫn cảm hiểu ra hàm ý của hai chữ bồi thường này, chỉ thấy một cơn ớn lạnh từ dưới chân dâng lên, thoáng chốc tràn khắp toàn thân, cả người nàng lạnh như băng, lắp ba lắp bắp nói: “Ta, ta, ta tuyệt đội không thể bị ngươi ô nhục được, ngươi, ngươi, ngươi, ngươi chớ có mơ tưởng …”
Dương Túc Phong hồ nghi liếc nàng một cái, lạnh lùng nói: “Thế sao? Vạn nhất ta dùng bạo lực thì thế nào?”
Y Địch Liễu Lâm Na giọng nói nghèn nghẹn: “Ta, ta, ta sẽ chết ngay tại chỗ cho ngươi xem…”
Dương Túc Phong sắc mặt xầm xuống, tựa hồ sắp nổi giận rồi, chốc lắt sau ánh mắt trở nên âm trầm, lạnh lùng nói: “Cô lại dùng tự sát dọa ta... Tư Khỉ, gia tộc Y Địch bọn bọ họ còn có bao nhiêu người?”
Tiết Tư Khỉ đang ở chỗ ra vào của khu vườn lạnh lùng đáp: “Ba mươi mốt người trên sáu mươi, ba trăm linh bảy người từ bốn mươi tới sáu mươi, tám trăm ba mươi người từa hai mươi tới bốn mươi, một trăm chín mươi người dưới hai mươi…”
Dương Túc Phong thuận miệng nói: “Đi, tối nay giết trước những người trên sau mươi tuổi, dù sao nuôi sống bọn chúng cũng uống phí lương thực.”
Tiết Tư Khỉ xoay người rời đi.
Y Địch Liễu Lâm Na tức thì toàn thân bủn rủn ngã xuống đất, không còn sức lực chống đỡ bản thân bò dậy nữa, trường kiếm cũng bị ném sang một bên, trong lòng thống khổ như muốn co giật, gần như khóc lóc cần xin: “Đừng! Đừng! Đừng giết gia gia, nãi nãi của ta! Dương Túc Phong, ngươi, ngươi ngươi… ta … ta không tự sát nữa .”
Dương Túc Phong phong khom lưng, liếc mắt nhìn nàng, rất không tin tưởng hỏi: “Cô chắc chắn chứ?”
Y Địch Liễu Lâm Na chỉ có thể nghe thấy tiếng khóc của mình, theo bản năng nức nở nói: “Ta, ta, chắc chắn, hu hu hu, ta không tự sát nữa… ta đảm bảo, ta không tự sát nữa đâu…. Ngươi tha cho gia gia nãi nãi của ta đi….”
Dương Túc Phong chăm chú nhìn nàng, bộ dạng vẫn nửa tin nửa ngờ.
Tiết Tư Khỉ đã sắp đi ra ngoài cửa rồi.
Y Địch Liễu Lâm Na nằm sấp trên mặt đất, muốn đuổi theo cản Tiết Tư Khỉ, nhưng lại cảm thấy toàn thân không có chút sức lực nào, chỉ có thể ra sức khóc lóc nói: “Ta, ta thực sự không tự sát nữa đâu… ngươi mau bảo cô ta đừng giết gia gia nãi nãi của ta… ta thực sự không tự sát nữa…”
Dương Túc Phong vẫn ngẹo đầu đi, hoài nghi nhìn nàng, hồi lâu mới nói: “Thề với trời chứ?”
Y Địch Liễu Lâm Na vội vàng bò dạy, cầm kiểm lên, cắt ngón tay của mình, chỉ lên trời thề: “Y Địch Liễu Lâm Na ta sau này không tự sát nữa, không tự sát nữa... nếu ta tự sát sẽ bị trời đánh chết…”
Dương Túc Phong lạnh nhạt nói: “Sau khi chết bị vạn người lăng nhục, chết không yên thân.”
Y Địch Liễu Lâm Na vội vàng lặp lại nói: “Nếu ta tự sát, sau khi chết sẽ bị vạn người lăng nhục, chết không yên thân.”
Dương Túc Phong lúc này mới hài lòng gật đầu, nói ra phía cửa: “Tư Khỉ, quay lại đi, cô ta nói không tự sát nữa rồi.”
Tiết Tư Khỉ quay trở lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn Y Địch Liễu Lâm Na, cảm giác giống như Y Địch Liễu Lâm Na tự sát thì tốt hơn.
Y Địch Liễu Lâm Na sợ Dương Túc Phong còn chưa chịu tha cho người nhà của mình, tiếp tục khóc lóc van xin: “Ta... ngươi đừng giết người nhà của ta, ngươi đừng giết người nhà của ta… ta, ta…”
Dương Túc Phong chẳng nói một lời vẫy tay, Tiết Tư Khỉ đi tới, đưa cho y một khẩu súng trường Mễ Kỳ Nhĩ, Dương Túc Phong thuận tay xoay mấy lượt, cảm thấy tốt rồi, hắn mới đưa tay sờ lên nòng súng, sau đó kéo nòng, đem đạn bên trong đổ ra, quay ngược súng, con mắt vô tình nhìn Y Địch Liễu Lâm Na.
Y Địch Liễu Lâm Na toàn thân run lên, cho rằng Dương Túc Phong muốn nổ súng với mình, cảm giác tử vong thoáng qua trong lòng, rồi ngay sau đó lại cảm thấy được giải thoát, giống như cuối cùng sắp được rời khỏi kiếp người khống khổ rồi, nàng chầm chậm nhắm mắt lại, bình thản nói: “Được, chỉ cần ngươi tha cho người nhà của ta, thì ngươi có giết ta , ta cũng sẽ không oán trách ngươi.”
Dương Túc Phong có chút ngạc nhiên nhìn nàng, lạnh lùng nói: “Ta giết cô làm cái gì? Đã nói rồi, nếu giết đã giết từ sớm rồi, cần gì phải phí công tới lúc này? Làm mắt ta giống như gấu mèo vậy, mắt đầy quầng đen, đứng lên đi!”
Y Địch Liễu Lâm Na hoang mang đứng dậy.
Dương Túc Phong hờ hững nói: “Cầm trường kiếm của cô lên?”
Y Địch Liễu Lâm Na ngây ra nói: “Làm cái gì?”
Dương Túc Phong cầm lên một viên đạn vàng chóe, lắp vào trong ổ súng, rồi mới chậm rãi nói: “Tên tiểu tử Lưu Thạch kia có thể bắt trúng cô ngoài tám trăm mét, được người ta thổi phồng như thần thánh vậy, đã thành tay súng số một của quân Lam Vũ rồi. Tài bắn súng của ta cũng không kém, đáng tiếc khu vườn này không tới một trăm mét, không thể nào biểu diễn cho cô xem, đi ra bên ngoài thì các nàng ấy lại chẳng cho. Vậy đi, chúng ta cá cược một chút, trong khẩu súng này của ta lắp một việt đạn, cô cầm lấy kiếm dùng sức mà chào hỏi lên người ta, cứ chém vào nơi nào cũng được, giống như vừa rồi cô nghiến răng nghiến lợi làm ấy, đem ta ngũ mã phân thây là được, ta cầm súng lên phản kích, bắn ngay vào đầu cô, bọn ta ai chết trước coi như là thua.”