Thành Tinh Tuyệt vào mùa đông, chỉ có gió lạnh buốt xương thét gào, còn cả bông tuyết lất phất, nhất là vào ban đêm, khí hậu càng thêm lạnh lẽo, phảng phất chỉ cần có gió thổi qua, đều sẽ đóng thành sương băng, những chiếc là rụng rơi xuống kia, rời khỏi cành khô, từ trên cây rơi xuống, cũng sẽ đóng băng trong quá trình rơi xuống ngắn ngủi, sau đó giống như một khối băng rơi xuống mặt đất rồi vỡ nát.
Đối với Y Địch Liễu Lâm Na mà nói, gió lạnh đêm nay càng trở nên rét buốt mà ai oán, hơi thở của nàng ở chỗ cách mũi chưa tới một xích đã ngưng kết thành sương lạnh, thậm chí hóa thành giọt sương, nhỏ xuống từng giọt, giống như trái tim đang nhỏ máu của nàng, tâm tình của nàng vô cùng suy sụp, thế nào nàng cũng không thể ngờ được rằng, bản thân chỉ bất quá đi vương quốc Ương Già một chuyến, chịu thiệt thòi lớn ở nơi đó, chẳng dễ dàng gì mới vẫy vùng trở về tới nhà, thì khi đó không ngờ phát hiện ra, nước Lâu Lan đã đổi người thống trị rồi. Gia tộc của nàng và những đại thần khác toàn bộ đã bị quân Lam Vũ trông coi. Tới ngay cả Tinh Tuyệt hoàng cung ở phía tây bắc thành Tinh Tuyệt, nơi trước kia nàng ra lệnh chỉ huy và cư ngụ, ở cửa cũng đã đổi thành cảnh vệ của quân Lam Vũ.
Nàng không muốn tiếp thụ sự thực này, nhưng lại không thể không thừa nhận sự thực này. Đó chính là quân Lam Vũ đã khống chế vương quốc Lâu Lan.
Tân niên vừa mới qua đi, người nước Lâu Lan thậm chí còn đang chìm đắm trong không khí năm mới, thì quân Lam Vũ đã chia quân thành nhiều đường, phát động cuộc tập kích bất ngờ, chủ lực là hai trung đoàn bộ binh của sư đoàn 102, còn có hai lục quân đặc chiến đội, đánh vào vương quốc Lâu Lan. Đối với tiến công của quân Lam Vũ, nước Lâu Lan cũng đã làm chút chuẩn bị, nhưng bọn họ không ngờ rằng, Dương Túc Phong lại phát động vào lúc băng thiên tuyết địa như thế này, hơn nữa vừa xuất động là dùng thế công như Thái Sơn áp đỉnh. Quân đội tiền tuyến của nước Lâu Lan chẳng có bao nhiêu sự kháng cự ra hồn đã bị tiêu diệt toàn bộ rồi.
Những ngày quân Lam Vũ tấn công này, vừa vặn là những ngày nữ vương nước Lâu Lan – Y Địch Liễu Lâm Na rời khỏi nước Lâu Lan, quân đội nước Lâu Lan quần long vô thủ căn bản không phải là đối thủ của quân Lam Vũ, bọn chúng chỉ có thể rút rút rồi lại rút, cuối cùng hoàn toàn bị diệt gọn, chỉ dùng một phát pháo đạn của pháo trái phá 122 ly, bắn sạt một góc của thần điện người nước Lâu Lan, là người nước Lâu Lan đã triệt để tuyệt vọng rồi, cuối cùng chỉ đành mở cửa ra đầu hàng.
Kỳ thực, dù là có Y Địch Liễu Lâm Na ở nhà đi chăng nữa, cũng không có được bao nhiêu tác dụng, người Lâu Lan căn bản không có thực lực đối kháng với quân Lam Vũ, chỉ dùng thời gian một tuần lễ, Phượng Thải Y đã suất lĩnh được quân Lam Vũ tiến vào thành Tinh Tuyệt, hơn nữa trước khi nàng tới được nơi, lục quân đặc chiến đội do Đao Vô Phong và Đồ Đấu Châu suất lĩnh đã khống chế được nhân vật lãnh đạo chủ yếu ở trong thành, bao gồm chủ tướng quan đội và đại thần nước Lâu Lan bao gồm cả đám Mã Khoa, Y Duy Tra, Luân Sâm Bố Lâm Khắc, Phạm Đăng Cát .
Quân Lam Vũ tới, đã hoàn toàn thay đổi ý tứ thứ hai của thành Tinh Tuyệt, Dương Túc Phong quyết định dùng phương châm Lôi Công (thiên lôi) đánh đậu hũ giải quyết nước Lâu Lan, trong thời gian ngắn quân Lam Vũ bố trí trong thành đã vượt quá năm nghìn người, hơn nữa bao gồm cả pháo trái phá 122 ly, làm cho người nước Lâu Lan trợn mắt há mồm, tim đập chân run, không dám có chút suy nghĩ nào khác nữa. Ý thức được đại thế đã mất, quân đội nước Lâu Lan toàn bộ đi vào doanh trại tù binh chiến tranh của quân Lam Vũ.
Thế nhưng, Y Địch Liễu Lâm Na không nuốt nổi cơn giận này nàng quyết tâm tìm Dương Túc Phong khiêu chiến. Trờ về thành Tinh Tuyệt, nàng xử lý sơ qua vết thương của bản thân, nhưng đầu đạn lại thủy chúng không có cách nào lấy ra được, đối với loại đạn chỉ có quân Lam Vũ mới có này, thì trừ y sinh của chính quân Lam Vũ ra, người khác đều không biết phải xử lý như thế nào.
Đêm khuya tĩnh mịch, giữa những tán lá cây của hoàng cung Tinh Tuyệt tựa hồ có tiếng gió xào xạo, một bóng người nhẹ nhàng thuận theo rừng cây lẻn vào, chân nàng có chút không thoải mái, trong lúc tung mình đều ảnh hưởng tới động tác của nàng, nhưng không thể làm lung lay quyết tâm của nàng.
Bóng đen đó, tất nhiên là Y Địch Liễu Lâm Na đang nóng lòng báo thù.
Nàng bị cơn phẫn nộ báo thù rửa hận che mờ lý trí, căn bản không ý thức được đêm nay hoàng cung Tinh Tuyệt canh phòng đặc biệt lơi lỏng, để một người nửa tàn tật như nàng cũng có thể dễ dàng lẻn vào, những thủ vệ cầm súng kia căn bản không cẩn thận kiểm tra sâu trong rừng. Trong hoàng cung Tinh Tuyệt là một mảnh tối mịt mù, chỉ có ánh đèn lờ mờ của đèn đường, nàng tìm kiếm tung tích của Dương Túc Phong khắp nơi, cho tới tận khi tìm tới nơi cư ngụ của mình, ở vị trí phòng ngủ của mình, nàng mới nhìn thấy một chút ánh đèn, cửa sổ phòng ngủ của nàng được mở ra, nến được thắp vô cùng sáng tỏ, bên trong ánh nến, có người ngồi ở bên xoay mặt về phía cổ sổ, đang cúi đầu hí hoáy viết lách, thi thoảng, y cũng ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, sau đó dùng sức chà xát ngón tay bị lạnh, không khí do y thở ra đều biến thành từng mảng sương trắng.
Con người đó, không ngờ chính là Dương Túc Phong.
Kẻ thù trước mắt, lửa hận sục sôi.
Y Địch Liễu Lâm Na hết sức thận trọng lẻn tới bên cạnh cửa sổ, đem dải lụa trong tay buộc lên đoản kiếm, nhảy phốc một cái từ trên ngọn cây xuống, nghiến chặt răng đâm vào Dương Túc Phong. Nàng tin chắc, mình dốc toàn lực đâm một phát như vậy, là đủ cho Dương Túc Phong lủng bụng phòi ruột, cho dù Dương Túc Phong có phản ứng nhanh hơn nữa, bản thân cũng sẽ đâm y một cái thấu tim, bất quá , kết quả tốt nhất không phải là giết chết y, mà là bắt sống y, dùng để uy hiếp quân Lam Vũ rút quân ra khỏi nước Lâu Lan, khôi phục địa vị thống trị của mình.
“Nước Lâu Lan, vĩnh viễn sẽ là của ta! Bất kể là ai cướp mắt, ta đều sẽ giành trở lại!” Trong lòng Y Địch Lâm Na kêu gào tự hào, nàng phảng phất như đã nhìn thấy dưới sự uy hiếp của mình, Dương Túc Phong ngoan ngõan trả lại nước Lâu Lan, giải tán quân Lam Vũ, hơn nữa còn giống như một con chó quỳ ở trên mặt đất, thè lưỡi liếm bàn chân của mình, khổ sở cầu xin mình tha mạng. Tới khi đó mình nhất định phải ra vẻ hào phóng nhất cho hắn một cục xương chó đã gặm qua, để thể hiện ân huệ rộng rãi lớn lao của nữ vương Tinh Tuyệt.
Thể nhưng khi nàng đang ảo tưởng một kiếm đấm trúng Dương Túc Phong, thì đột nhiên cảm thấy có người chụp lấy cổ tay của mình, mà thân thể của mình, thậm chí còn chưa rời khỏi cây đại thụ, trong lúc kinh hoàng, nàng vội vàng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy bên cạnh có một người nhẹ nhàng phất tay lên, tựa hồ có một dải bạch lăng bay tới, quấn lấy đoản kiếm của mình, theo bàn năng nàng rút kiếm ra, nhưng phát hiện không nhúc nhích được chút nào.
Y Địch Liễu Lâm Na lại một lần nữa giật mình kinh hãi, vội vàng vứt bỏ đoản kiếm, sau đó tức tốc từ trên đại thụ nhảy xuống, rút trường kiếm của mình ra.
Người ở trên cây cũng nhẹ nhàng nhảy xuống, thì ra cũng là một nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp, toàn thân đều bao phủ dưới chiếc váy trắng, trong tay không có vũ khí, dải bạch lăng vừa rồi cũng không biết đã thu lại cất vào đâu. Đối với Y Địch Liễu Lâm Na, nàng tựa hồ không có nhiều ác ý lắm, cũng không giống đám thủ vệ bình thường nhìn như hổ đói rình mồi, ngược lại nhìn Y Địch Liễu Lâm Na với vẻ đầy thú vị, tựa hồ rất có hứng thú với nàng, loại tu dưỡng điểm này này, làm cho Y Địch Liễu Lâm Na cảm thấy bản thân căn bản không thể tiếp tục giao thủ với nàng.
Y Địch Liễu Lâm Na sợ kinh động tới Dương Túc Phong ở bên trong, hạ thấp giọng nói: “Ngươi là ai?”
Nữ tử đó điềm tĩnh lạnh nhạt đáp: “Nghi Hoa Cung, Cung Tử Yên”
Y Địch Liễu Lâm Na tức thì cảm giác như sấm nổ giữa trời quang, sắc mặt lúc trắng lúc xanh.
Nghi Hoa Cung lai lịch như thế nào, nàng đương nhiên biết rõ ràng rành mạch, Cung Tử Yên lai lịch như thế nào, nàng cũng biết rõ ràng rành mạch. Nhưng nàng không ngờ rằng, một cô gái xinh đẹp trẻ trung như vậy, một cô gái tuổi tác thậm chí còn nhỏ hơn cả mình, không ngờ lại chính là cung chủ tương lai của Nghi Hoa Cung.
Không cần suy nghĩ, Y Địch Liễu Lâm Na lập tức rút về đằng sau, tung mình ra phía sau, nhảy lên nóc nhà.
Cung Tử Yên không đuổi theo, chỉ lặng lẽ đứng dưới bóng cây đại thụ.
Dương Túc Phong tựa hồ phát giác ra đuợc điều gì, từ cửa sổ thò đầu nhìn ra bên ngoài, rồi lại rụt trở lại.
Y Địch Liễu Lâm Na biết sự tồn tại của Cung Tử Yên, thì hôm nay đã không thể tiếp cận Dương Túc Phong được nữa, chỉ đành rút lui trong trật tự, nhưng khi nàng vừa mới thuận theo con đường lẻn vào để lẻn ra thì nàng đột nhiên phát hiện đằng sau lưng có chút gì đó không ổn, nàng quay ngoắt người lại, liền nhìn thấy một nữ nhân toàn thân trắng như tuyết trôi nổi ở trước mắt mình.
Nữ nhân đó toàn thân trắng như tuyết, không mang theo một chút màu nào khác, dưới ánh trăng lờ mờ chiếu rọi, xinh đẹp như Nam Hải quan thế âm bồ tát trong truyền thuyết. Nhưng nàng đương nhiên biết đối phương không phải là bồ tát, mà là người võ công vô cùng cao minh, nàng có thể dừng trên không trung hai chân không chấm đất thời gian dài như vậy đã chứng minh được thực lực của nàng, cao thủ như vậy, đừng nói là một Y Địch Liễu Lâm Na, cho dù là ba người, sợ rằng cũng chẳng phải là đối thủ của đối phương.
Đột nhiên, Y Địch Liễu Lâm Na cảm thấy mình thật nhỏ nhoi, nhỏ nhoi giống như một con kiến, niềm tin của nàng, hùng tâm của nàng, quyết tâm của nàng, đều từ từ bay đi trước bóng người màu trắng này.
“Ngươi là ai nữa?” Y Địch Liễu Lâm Na chua xót hỏi.
“Hương Tuyết Hải, U Nhược Tử La.” Nữ nhân áo trắng miệng không nhúch nhích, nhưng vẫn có âm thanh phát ra, hơn nữa rõ ràng rành mạch.
Rắc!
Y Địch Liễu Lâm Na lại một lần nữa giật mình kinh hãi, một chút bất cẩn đè vỡ một miếng ngói lưu ly, đầu đạn trên chân nàng còn chưa lấy được ra, không tránh khỏi ảnh hưởng tới động tác của nàng. Đối với cái tên U Nhược Tử La này, đương nhiên là nàng không xa lạ gì nữa, đối phương cũng có tên trên bảng Giang Sơn Tuyệt Sắc, hơn nữa võ công lại cao cường như vậy, khẳng định là nhân vật có lai lịch lớn.
“Các ngươi muốn làm gì?” Y Địch Liễu Lâm Na khẽ cắn môi hỏi, hiện giờ hi vọng duy nhất của nàng là đối phương chỉ vô tình đi qua, mà không phải vì bán mạng cho Dương Túc Phong, thế nhưng cái tỉ lệ này thực sự rất lớn, một đêm khuya lạnh lẽo thế này, thì có ai lại rãnh rỗi đi qua hoàng cung Tinh Tuyệt chứ?
“Phong lĩnh mời ngươi ở lại làm khách.” Nữ nhân áo trắng giọng nói bình thản, miệng vẫn không có động tác gì, nếu chẳng phải sắc mặt nàng hồng nhuận, thì Y Địch Liễu Lâm Na dứt khoát cho rằng đối phương là linh hồn của U Nhược Tử La, mà chẳng phải là bản thân U Nhược Tử La.
Trái tim Y Địch Liễu Lâm Na lập tức vỡ nát, rồi tan đi theo gió lạnh.