Tiếng súng vô cùng nặng nề, tựa hồ khác biệt rất lớn so với tiếng súng vừa rồi nhìn thấy.
Nàng ngạc nhiên quay đầu lại, phát hiện viên đạn tới từ vách núi cách ít nhất tám trăm dặm.
Trời ạ!
Đó là người kiểu gì chứ?
Sợ hãi không thể tránh được rơi lên trên người nàng, nàng cảm giác toàn thân ớn lạnh.
Cái chết của Tạp Nạp Nội La lập tức tạo thành chấn động cực lớn cho trang viên, rất nhiều người trơ mắt ra nhìn chủ nhân ngày thường cao không với tới, giống như một tảng đá lớn từ lưng núi lăn xuống, sau đó co rụt vào trong bụi cỏ không còn động tĩnh gì nữa. Trong chớp mắt hoang mang tụ tập lại, không biết phải làm như thế nào, có một số người, thậm chí theo tiềm thức buông cung tiễn ở trong tay xuống.
Quách Hàm thừa cơ phất tay một cái, các chiến sĩ tiểu đoàn bộ binh vùng núi quân Lam Vũ hóa trang thành binh sĩ quân đội Ương Già, bọn họ mau chóng nhảy qua tường bao giữa các căn phòng đá, giống như những con thỏ tinh quái xuất hiện ở mỗi một ngóc ngách trong trang viên. Có mấy tên binh sĩ lực lượng vũ trang tư nhân của gia tộc Tạp Nạp Nội La muốn kháng cự, kết quả là vừa mới giơ nòng súng lên đã bị những tay súng bắn tỉa của quân Lam Vũ giết chết rồi, thi thể của bọn chúng từ trên ụ tên rơi xuống, không còn kẻ nào dám nhúc nhích nữa.
Gần như là một trận chiến hoàn mỹ đao không dính máu.
Nếu như Tạp Nạp Nội La đã chết rồi, thì quân đội tư nhân thủ hạ của hắn cũng không kháng cự nữa, chỉ có hai trăm người nước Lâu Lan chống cự được một lúc, người Y Địch Liễu Lâm Na từ nước Lâu Lan đưa tới đương nhiên là những chiến sĩ kiêu dũng nhất, bọn chúng dựa vào ụ tên và những căn phòng bằng đá, lợi dụng cung tiễn ngăn cản đường tiến của quân Lam Vũ.
Cung tiễn của người Lâu Lan uy lực rất lớn, nhất là khi ở trên cao bắn xuống, mũi tên xé gió lướt qua trên đầu các chiến sĩ, cắm phập lên con dốc đất nghiêng nghiêng, nhưng, những cung tiễn thủ này không có quá nhiều cơ hội phát huy, khi bọn chúng thò đầu ra xạ kích thì cũng trở thành mục tiêu của những tay súng bắn tỉa quân Lam Vũ, sau những tiếng súng ngắn gọn bọn chúng dần không có động tĩnh nữa.
Các chiến sĩ của tiểu đoàn bộ binh vùng núi lắp pháo Bách Kích lên, bắn nát ba bốn ụ tên, đem binh sĩ nước Lâu Lan trên ụ tên bắn cho xây xẩm mặt mày, những chiến sĩ khác xông lên trên, rải một trận mưa đạn, giải quyết trận chiến, có vài tên may mắn chưa chết cũng bị tức tốc tước bỏ vũ trang, sau đó còng tay xích lại, bọn chúng sẽ thành chứng cứ sắt thép.
Cuối cùng, hai ba chục tên binh sĩ nước Lâu Lan tự nhận thấy không còn hi vọng sống sót, vì thế phát động công kích mang tính tự sát, bọn chúng vung lên Liễu Diệp đao của riêng người Lâu Lan mới có, không hề sợ chết lao xuống đánh giáp lá cà với quân Lam Vũ. Hai ba chục khẩu súng máy hạng nhẹ của các chiến sĩ quân Lam Vũ sớm đã sắn sàng đón đợi, sau trận càn quét như cuồng phong bạo vũ, những tên dũng sĩ của nước Lâu Lan kia đều bị bắn thành tổ ong, có tên bị đạn xé nát trực tiếp, máu thịt lẫn lộn nằm trên mặt đất.
Khi nhìn thấy Tôn Thiên Chính, Y Địch Liễu Lâm Na đã biết là không ổn rồi, hiểu ra mình đã bị trúng bẫy của quân Lam Vũ, sau này tiếng súng vang lên, nàng càng cảm thấy sợ hãi, số quân đội của vương quốc Ương Già này, rõ ràng chính là tinh nhuệ của quân Lam Vũ giả trang. Vì thế phản ứng đầu tiên của nàng là chạy tháo thân, thật mau chóng thoát khỏi nơi này, nàng thuận theo sườn trái của trang viên liều mạng bỏ chạy, tung mình lao đi, càng chạy càng xa.
Thế nhưng, Quách Hàm dẫn đội đánh bọc sườn từ cánh phải đã phát hiện ra bóng dáng của nàng.
Quách Hàm giơ súng chuẩn bị xạ kích, nhưng không biết vì sao lại do dự một chút, nòng súng hơi lệch đi, đạn bắn sát qua bên tai Y Định Liễu Lâm Na. Y Địch Liễu Lâm Na không dám ham đánh, tung người một cái, nhảy xuống một khe sâu ở bên cạnh, sau đó thuận theo khe sâu cuống quít bỏ chạy.
Quách Hàm nhìn theo bóng lưng của nàng, không nổ súng, những chiến sĩ khác muốn nổ súng cũng bị Quách Hàm ngăn lại.
“Để cô ta đi đi.” Quách Hàm đưa tay ra hiệu cho các chiến sĩ, tiếp tục bọc sườn đánh lên trên.
Y Địch Liễu Lâm Na rất may mắn vì hành động của mình mau lẹ, cuối cùng cũng chạy thoát được, khi nàng từ trong khe sâu đi ra, bên cạnh nàng đã không còn bất kỳ chiến sĩ quân Lam Vũ nào nữa. Cuối cùng nàng cũng có thể từ từ thờ phào một tiếng. Nàng quay đầu lại nhìn trang viên Tạp Nạp Nội La, nơi đó sớm đã bị quân Lam Vũ khống chế toàn bộ rồi, tiếng súng đã cơ bản ngừng lại, từng đội từng đội binh sĩ vũ trang tư quân của Tạp Nạp Nội La buông vũ khí xuống, giơ cao hai tay đi tới chỗ tập hợp.
Thấp thoáng nàng còn có thể nhìn thấy có người tìm ra huyết thư giao cho nữ vương Đại Lôi Nhĩ. Đại Lôi Nhĩ tức giận từ trên lưng ngựa nhảy xuống, sải bước tiến vào bên trong trang viên Tạp Nạp Nội La. Y Địch Liễu Lam Na hiểu rõ, những người ở trên huyết thư kia, bọn họ sẽ biến mất trên cõi đời vào tối hôm nay, tất cả nổ lực của mình làm ra, tất cả ủy khuất mình phải chịu đựng, đều đã biến thành vô nghĩa hết rồi.
“Dương Túc Phong, ta sẽ không cam chịu thất bại đâu.” Y Địch Liễu Lâm Na ngoan cường khống chế tâm tình thất lạc bi thương của bản thân, thầm cổ động dũng khí cho mình.
Nhưng đột nhiên, nàng lại một lần nữa cảm thụ được tiếng động lợi khí xé gió.
Không cần suy nghĩ, Y Địch Liêu Lâm Na nghiêng mình nhảy lên một cái tuyệt đẹp, tránh khỏi chỗ vừa rồi mới đứng, nhưng, ngay khi nàng cho rằng mình đã tránh được đạn của tay súng bắn tỉa rồi, thì đột nhiên nàng cảm thấy bên đùi phía trong của nàng truyền tới một cơn đau nhói tim, tiếp đó thân thể mất đi thăng bằng nghiêm trọng, không tự chủ được ngã xuống, trong giây phút ngã xuống đất đó, nàng cảm giác thật hối hận, nếu như mình đứng nguyên tại chỗ không nhúch nhích mà nói, thì viên đạn xa xôi kia không thể bắn trúng mình được, nhưng mình lại nhảy nghiêng đi, chẳng khác nào đưa đùi ra đỡ đạn vậy.
Ngửa mặt nằm trên bãi cát, Y Địch Liễu Lân Na tuyệt vọng hoàn toàn, trong đầu chỉ còn một mảng trống rỗng.
Nàng biết, hiện giờ nàng đã không còn khả năng tránh được phát súng thứ hai nữa, phát súng thứ hai của đối phương khẳng định sẽ bắn ngay lên đầu của mình, nở rộ ra một đóa hoa máu mỹ lệ, sau đó mình sẽ vĩnh viễn nằm ở nơi này, biến mất trên thế gian. Đột nhiên, nàng cảm thấy chết đi cũng không tệ, ít nhất không còn phiền não, không còn gánh nặng, không còn buồn bã, không còn mệt nhọc. Chỉ có trước mắt hoàn toàn là bóng đêm, đó là cuộc sống thoải mái hạnh phúc nhường nào.
Thế nhưng, đối phương không bắn nữa.
Cũng không biết bao lâu sau, Y Địch Liễu Lâm Na mới cựa mình từ mặt đất bò dậy, loạng choạng rời khỏi hiện trường, đột nhiên liếc mắt một cái, nàng nhìn thấy trên vách núi cách nàng ngoài tám trăm mét, có một tay súng bắn tỉa quân Lam Vũ tay cầm một khẩu súng bắn tỉa thật dài, lặng lẽ đứng ở nơi đó, hờ hững nhìn thân ảnh lảo đào của mình, thời khắc đó, nàng cảm thấy bản thân như cầu xin nhặt lại tính mạng của mình vậy.
Tay súng bắn tỉa độc hành hiệp lạnh nhạt kia, tự nhiên là Lưu Thạch.
Lưu Thạch.
Xuất thần nhập quỷ Lưu Thạch.
Tay súng bắn tỉa số một của quân Lam Vũ, Lưu Thạch.
Hắn tiếp thụ được mệnh lệnh là có thể bắn bị thương nàng, nhưng không thể giết chết nàng, trừ phi an toàn của bản thân bị uy hiếp.
Y Địch Liễu Lâm Na đương nhiên không uy hiếp được Lưu Thạch, cho nên nàng may mắn thoát được một tai kiếp.
Xoay người một cái, Lưu Thạch biến mất.
Chỉ dùng thời gian nửa tiếng đồng hồ, các chiến sĩ của tiểu đoàn bộ binh vùng núi quân Lam Vũ đã khống chế được tất cả các cao điểm của trang viên, đem tất cả nhân viên đều đuổi tới vùng đất trống, tất cả vũ khí có sức uy hiếp bị thu thập lại, gia tộc Tạp Nạp Nội La cũng bị tập trung canh giữ, sau đó kiểm kê tài sản của Tạp Nạp Nội La. Ở trong sơn động ở phòng ngủ của Tạp Nạp Nội La, phát hiện ra kim ngân tài bào chất động như núi, nhưng không biết số lượng cụ thể, ít nhất cần ba ngày thời gian của Da Trạch Bội Ti mới có thể đại khái kiểm kê được.
Trên quảng trường lớn của trang viên gia tộc Tạp Nạp Nội La, Đại Lôi Nhĩ chính thức tuyên bố triệt tiêu tất cả chức vụ của Tạp Nạp Nội La, đồng thời trừ bỏ tất cả quyền lực đặc thủ của gia tộc hắn, giải tán quân đội tư nhân của trang viên, đem đất đai dư ra phân cho những nô lệ được giải phóng, mang tới tiếng hoan hô rầm trời. Quân Lam Vũ làm việc thần tốc, ký tên đóng dấu ngay tại chỗ, làm ổn thỏa thủ tục phân phối.
Người của gia tộc Tạp Nạp Nội La cúi đầu ũ rủ, có người còn ảo tưởng bảo thù, nhưng ngay đêm hôm đó, bọn họ liền bị bí mật xử tử toàn bộ, người phụ trách xử lý bọn họ, chính là Lô Khắc Lôi Đế Á, giết người bịt miệng, nhổ cỏ tận gốc, đây là thủ pháp nhất quán xử lý chính địch. Cùng trong đêm hôm đó, bị bí mật xử lý còn có mười một đại địa chủ của vương quốc Ương Già, thi thể bọn chúng bị treo lên cửa thành Mông Sa Tát để cảnh cáo. Từ đó, công tác thực thi pháp điển quan Lam Vũ ở vương quốc Ương Già tiến triển vô cùng thuận lợi, chỉ dùng thời gian ba tháng là đã hoàn thành phân phối lại đất đai, người dân thường của vương quốc Ương Già lần đầu tiên có được đất đai thuộc về mình, mặc dù có vài vùng đất rất cằn cỗi, nhưng cũng đã đủ khích lệ bọn họ bán mạng vì quân Lam Vũ rồi.
Binh sĩ nước Lâu Lan bị bắt sống tại chỗ trở thành chứng cứ đanh thép, Linh Dực Thiên Hương và thuốc ảo giác của Phất Lôi Đát đều không cần nữa, bọn chúng đã chứng thực sự thật câu kết với nước Lâu Lan của Tạp Nạp Nội La, người dân vương quốc Ương Già quần chúng kích động ào ào đem thù hận chuyển lên người nước Lâu Lan, thậm chí có người kêu gào phải thành lập quân đội hiệp trợ quân Lam Vũ cùng công kích nước Lâu Lan, nhưng bị nữ vương Đại Lôi Nhĩ và Tài Miểu Miểu hào sảng khéo léo ngăn lại.
Tài Miểu Miểu trong cuộc diễn thuyết đã lặp lại nhiều lần: “Nhiệm vụ đầu tiên của các ngươi là phát triển sản xuất, nâng cao mức sinh hoạt, mà không phải là chiến tranh.”
Người dân vương quốc Ương Già lệ nóng tràn mi.
Đương nhiên, một bộ phận thiểu số nhân sĩ cao tầng đọc được báo thì nằm ngoài số đó, bởi vì ấn tượng Dương Túc Phong cấp cho bọn họ thực sự là… bọn họ cần thời gian để cải thiện cách nhìn với Dương Túc Phong, xem xem tên ác ma chưa từng có này rốt cuộc muốn làm gì vương quốc Ương Già.
Điều đáng tiếc duy nhất là không bắt được Y Địch Liễu Lâm Na - nữ vương Tinh Tuyệt của nước Lâu Lan.
Sau khi chiến đấu kết thúc, Tài Miểu Miểu thong thả đi tới hiện trường.
Tụ Phong có chút nuối tiếc báo cáo với nàng, Y Địch Liễu Lâm Na đã chạy thoát rồi.
Bên khóe môi Tài Miểu Miểu lộ ra nụ cười khó phát giác, gật đầu tỏ ý đã biết rồi.
Chuyện này nàng và Quách Hàm đều hiểu rõ nguyên nhân đằng sau, chỉ có bản thân người của vương quốc Ương Già không biết mà thôi.
Tụ Phong không cam tâm nói: “Tôi đã phải người đi truy đuổi rồi.”
Tài Miểu Miểu bình thân nói: “Cô không cần gấp gáp, cũng không cần phải người đi đuổi, cô ta đã không còn chỗ nào để đi nữa đâu.”
Tụ Phong nghi hoặc nói: “Không phải cô ta trở về thành Tinh Tuyệt sao?”
Giọng nói bình thản của Tài Miểu Miểu có chút chua chua, hờ hững nói: “Thành Tinh Tuyệt? Hiện giờ hắn là nó đã bị khống chế trong tay chúng tôi rồi, Y Địch Liễu Lâm Na trở về thành Tinh Tuyệt còn có thể làm gì nữa, có lẽ, cô ta sẽ đâm thẳng đầu vào trong lòng người nào đó, cái người ấy đã đợi cô ta rất lâu rồi…”
Thành Tinh Tuyệt, thủ đô nước Lâu Lan.
Khí hậu mùa đông ở thành Tinh Tuyệt vô cùng lạnh lẽo, tòa thành thị xây dựng trên bên trên vách núi của cao nguyên này còn có một cái tên càng mỹ lệ hơn nữa, gọi là Thiên Thượng Nhân Gian, ngụ ý là nó còn cao hơn so với thiên cung ở trên bầu trời, nhưng những người ở đây càng thích gọi nó là thành Tinh Tuyệt hơn. Cái tên thành Tinh Tuyệt có nguồn gốc trong truyền thuyết gồm hai ý tứ, có người nói, bởi vì nơi đây không có nam tử xuất hiện, chỉ có thể nhìn thấy nữ tử xinh đẹp, cho nên gọi là “Tinh Tuyệt”, cũng có người nói, nếu như nam nhân ngoại lai tới nơi này, sẽ bị nữ sắc mỹ lệ hấp dẫn mê mệt, quên lối về nhà, đêm đêm chiến đấu, cho tới khi tinh tuyệt mà chết, hồn trở về quên cũ.