Tạp Nạp Nội La phảng phất như đã nhìn thấy thắng lợi trong tầm mắt, thở gấp nói: “Tôi phải xác minh lại một lần nữa, Đại Lôi Nhĩ, Da Trạch Bội Ti, Tụ Phong, những nữ nhân này đều là chiến lợi phẩm của tôi, nước Lâu Lan các cô không thể mang đi được, cũng không thể mang ra để tặng cho người khác.”
Y Địch Liễu Lâm Na nói: “Đương nhiên rồi, đại nhân không cần lo lắng, chẳng lẽ ta còn có thể cướp được thứ ở trong tay đại nhân sao?”
Tạp Nạp Nội La cười ha hả nói: “Đương nhiên là không thể, luận tới động võ, cô còn không đủ cân lượng.”
Y Địch Liễu Lâm Na cười nói: “Đại Lôi Nhĩ, Da Trạch Bội Ti, Tụ Phong, Phất Lôi Đát, quyền đêm đầu của bốn nữ nhân này đủ để cho đại nhân từ từ hưởng thụ rồi, tới lúc đó, đại nhân chính là nam nhân có diễm phúc nhất thiên hạ, dù là trăm năm sau, cũng được người ta kính ngưỡng. Nhưng đáng hận là quyền đêm đầu của Lô Khắc Lôi Đế Á đã bị Dương Túc Phong đoạt mất…”
Tạp Nạp Nội La cũng tiếc nuối nói: “Đúng là đáng tiếc, nếu có người có thể bồi thường thì tốt rồi.”
Ánh mắt mê mẫn của Tạp Nạp Nội La không chút che dấu dừng trên người Y Địch Liễu Lâm Na, ý tứ của câu vừa rồi dường như là nói, Y Địch Liễu Lâm Na cô nếu có thể bồi thường vào chỗ trống của Lô Khắc Lôi Đế Á thì tốt rồi, Đại Lôi Nhĩ mặc dù cũng mỹ lệ, cũng có thân phận tôn quý, nhưng đem so sánh với Tinh Tuyệt nữ vương xếp hàng thứ nhất bảng Giang Sơn Tuyệt Sắc, thì lại kém không chỉ một hai điểm.
Ý Địch Liễu Lâm Na nói đầy thâm ý sâu xa: “Thế nào cũng có cơ hội mà.”
Tạp Nạp Nội La trong lòng khoái sướng, hoa chân múa tay nói: “Động tĩnh trong thành thế nào rồi? Đại quản gia, vào đi.”
Đại quản gia vội vàng tiến vào.
Tạp Nạp Nội La gấp gáp nói: “Chuyện ở bên trong thành đã an bài xong chưa?”
Đại quản gia luôn miệng nói: “Tôi đã an bài Tôn Thiến Chính tiến vào thành quan sát rồi, hắn vừa mới đưa tin tức trở về. Trong thành không có biến hóa gì lớn, nghe nói Đại Lôi Nhĩ còn bồi tiếp Tài Miểu Miểu đàm thoại trong hoa viên, nhìn qua thì thần thái vô cùng nhẹ nhõm, bố trí của quân Lam Vũ cũng không có gì thay đổi, vẫn là một tiểu đoàn bộ binh vùng núi và một đơn vị cận vệ cung đình, ước chừng một nghìn người.”
Tạp Nạp Nội La cười một cách dâm đãng, dường như đã nhìn thấy chiến thắng trong tầm mắt, và đám người Đại Lôi Nhĩ và Da Trạch Bội Ti đã ở dưới khố của mình tầm hoan, rên rỉ thống khổ xin tha, thậm chí hắn còn dùng ánh mắt đó nhìn chằm chằm Y Địch Liễu Lam Na, giống như muốn nàng cũng phải chịu vận mệnh y như vậy.
Thế nhưng tiếng cười của hắn còn chưa dừng lại, đột nhiên bên ngoài đã truyền tới tiếng súng đanh gọn, trang viên của gia tộc Tạp Nạp Nội La xây dựng ở giữa những rặng núi, địa hình thông thoáng, cho nên tiếng súng trở nên vô cùng vang vọng mà lại cô tịch, giống như một ánh sao băng xẹt qua bầu trời đêm.
Tạp Nạp Nội La và Y Địch Liễu Lâm Na đều giật nảy mình, vội vàng đi ra ngoài xem xét, dưới sự dẫn đường của đại quan gia, bọn họ đi lên đài quan sát ở gần đó, từ trên cao bao quát tất cả mọi thứ phát sinh ở phía dưới. Chỉ thấy trên con đường quanh co ở bồn địa ở dưới chân núi, có mấy tên thuộc hạ của Tạp Nạp Nội La đang bỏ chạy, ở phía đằng sau bọn họ, có mấy binh sĩ quân đội Ương Già đang truy cản, đám thám tử thuộc hạ của Tạp Nạp Nội La cuối cùng cũng chạy được tới phía trước trang viên. Nhưng bọn chúng vừa mới đi tới khúc quanh của con đường bậc thang, thì đã bị binh sĩ quân đội Ương Già đuổi theo nổ súng bắn chết rồi.
Những tiếc súng lác đác tại vùng núi thông thoáng trở nên vô cùng cô tịch, tựa hồ còn mang theo một chút quỷ dị.
Tạp Nạp Nội La hồ nghi nói: “Chuyện này là thế nào?”
Người bên cạnh đưa mặt nhìn nhau, đều chẳng hiểu phát sinh ra chuyện gì.
Bọn họ chẳng biết vì sao mà binh sĩ của quân đội Ương Già lại đuổi theo thám tử của gia tộc mình, hơn nữa còn chẳng chút khách khí bắn chết toàn bộ bọn chúng ở ngay cửa trang viên, đây là chuyện hơn một trăm năm nay chưa từng có, trừ phi là nữ vương muốn động thủ giải trừ quyền lực của người nào đó, sau khi gặp phải phản kháng áp dụng phương thức cực đoan này. Nhưng mà Tạp Nạp Nội La tin rằng, Đại Lôi Nhĩ nữ vương Ương Già hiện nhiệm không hề có dấu hiệu giải trừ quyền lực của mình.
Song chỉ một chốc sau, Tạp Nạp Nội La đã hiểu ra ngay, bởi vì hắn nhìn thấy được bóng dáng của Đại Lôi Nhĩ nữ vương nước Ương Già. Dưới sự hộ vệ của quân đội Ương Già đông đảo, Đại Lôi Nhĩ toàn thân nhung trang xuất hiện ở bồn địa phía dưới trang viên, trang phục của nàng chính là điều mà Tạp Nạp Nội La không muốn nhìn thấy nhất, chỉ có khi dùng vũ lực giải trừ quyền lực của bản thân, nữ vương mới toàn thân nhung trang.
Y Địch Liễu Lâm Na người hơi hơi run lên, ngạc nhiên nói: “Đại Lôi Nhĩ! Cô ta muốn làm gì?”
Tạp Nạp Nội La đương nhiên là biết Đại Lôi Nhĩ muốn làm gì, nhưng lại không hề nói ra.
Không đợi người khác trả lời, bên cạnh Đại Lôi Nhĩ đã có người lớn tiếng gọi: “Tạp Nạp Nội La, nữ vương mời người ra đây.”
Người phụ trách kêu gọi, chính là tiểu đoàn trưởng Quách Hàm của tiểu đoàn bộ binh vùng núi quân Lam Vũ trú ở Mông Sa Tát, hắn bẩm sinh khỏe giọng, cho nên phụ trách hạng công tác này là không thể thích hợp hơn, vả lại thân hình hắn cao một mét tám, eo hô lưng gấu, cao lớn vạm vỡ, cũng có thể cấp cho người ta một đòn phủ đầu không nhỏ.
Tạp Nạp Nội La phát giác tình thế không ổn, không lẽ lại chịu ra?
Quách Hàm đợi chốc lát, phát hiện không có hồi âm, vì thế lặp lại mấy lần nữa, vẫn không có hồi âm. Vì vậy tiếp tục hô lớn: “Tạp Nạp Nội La, nếu ngươi không dám ra gặp nữ vương, tức là trong lòng ngươi có ý đồ xấu, ngươi câu kết với người của vương quốc Lâu Lan, ý đồ mưu sát nữ vương, ngươi là kẻ đại nghịch bất đạo…”
Một chuỗi những tội danh Da Trạch Bội Ti nghĩ sẵn toàn bộ rơi lên đầu của Tạp Nạp Nội La.
Tạp Nạp Nội La tức thì biến sắc, nữ vương Đại Lôi Nhĩ chỉ trích cho hắn tội danh gì hắn cũng có thể dễ dàng giải thích được, nhưng điều chỉ trích hắn câu kết với nước Lâu Lan, thì muốn giải thích ra cũng có chút khó khăn rồi, cho dù hắn hoàn toàn phủ nhận, thì cũng không có một ai tin cả, dân chúng đối với tội danh này rất mẫn cảm, luôn thà tin là có, chứ chẳng chịu tin không.
Những binh sĩ canh giữ trang viên cũng tức thì xôn xao cả lên, có một số tên phát hiện chủ nhân của sơn trang xuất hiện ở chòi quan sát giữa lưng núi đều mang theo ánh mắt ngạc nhiên mà hoang mang. Thù hận của nước Lâu Lan và nước Ương Già đương nhiên là bọn chúng biết, cũng là đề tài kỵ húy nhất của người Ương Già, hiện giờ nữ vương tự mình tới cửa trang viên, chỉ trích hắn câu kết với người Lâu Lan, rất nhiều gia đinh và binh sĩ đều tin vài phần.
Tạp Nạp Nội La giọng cũng rất lớn, không cần tìm người khác giúp đỡ hò hét, tự mình quát xuống phía dưới chân núi: “Ta tuyệt đối không câu kết với người nước Lâu Lan, Đại Lôi Nhĩ, ngươi vu khống ta như vậy là có ý đồ gì?”
Quách Hàm ở bên cạnh Đại Lôi Nhĩ hô lên: “Tạp Nạp Nội La, chúng ta có đầy đủ chứng cứ chứng minh, Tinh Tuyệt nữ vương của nước Lâu Lan ở ngay trong trang viên của ngươi. Nếu ngươi muốn chứng minh sự trong sạch của mình, thì để chúng ta tiến vào kiểm tra. Nếu trong lòng ngươi không có gì khuất tất thì hãy để lực lượng vũ trang tư nhân của ngươi buông vũ khí, để bọn ta tiến vào kiểm tra.”
Tạp Nạp Nội La phẫn nộ lớn tiếng gầm lên: “Chứng cứ ở đâu? Lấy ra đây…”
Bỗng nhiên, giọng nói của hắ ngưng bặt, bởi vì hắn nhìn thấy một người, con người đó, không ngờ là phó quản gia Tôn Thiên Chính của hắn. Trong chớp mắt đó, hắn lập tức hiểu ra ngay, khẳng định là tên quản gia tên là Tôn Thiên Chính kia đem tin tức hành động tối nay của mình bán cho Đại Lôi Nhĩ và quân Lam Vũ, cho nên bọn chúng mới động thủ trước. Giải quyết mình trước khi hành động, chẳng cần hỏi cũng biết tên Tôn Thiên Chính này khẳng định là thám tử của quân Lam Vũ gài vao. Trong chớp mắt, cả đầu Tạp Nạp Nội La chỉ có một suy nghĩ, quân Lam Vũ giảo hoạt, quân Lam Vũ đáng hận, Dương Túc Phong bị người ta nguyền rủa vào địa ngục ngàn năm vạn năm, vì sao mà y còn chưa chết chứ?
Chỉ nghe thấy Tôn Thiên chính nói: “Các huynh đệ, mọi người mau nhìn đi! Nữ nhân đội mũ rộng vành màu đen ở ngay bên cạnh Tạp Nạp Nội La chính là Tinh Tuyệt nữ vương Y Địch Liễu Lâm Na của nước Lâu Lan, các ngươi ai bắt được cô ta, đều có thể được thưởng một vạn đồng kim tệ….”
Rất nhiều binh sĩ vũ trang tư nhân đều nhìn chằm chằm vào nữ nhân đội mũ rộng vành màu đen bên cạnh Tạp Nạp Nội La, háo hức muốn thử.
Tạp Nạp Nội La bị người ta vạch trần bí mật, tức thì thẹn quá hóa giận, cũng không cần để ý nhiều nữa, lớn tiếng quát lên: “Vu khống, hoàn toàn là vu khống! Các binh sĩ, đây là sự vu khống của nữ vương với ta, các ngươi phải hăng hái phản kháng, mỗi một người ta thưởng cho các ngươi một kim tệ! Không! Hai kim tệ…”
Quách Hàm rút súng Mauser ra bắn lên trời ba phát súng liền, tiếng súng chấn động cả sơn cốc, làm sức chúy ý của mọi người đều bị kéo trở lại, Quách Hàm lớn tiếng hô lên: “Các binh sĩ trong trang viên, các ngươi là người vô tội, nữ vương không muốn làm bị thương các ngươi, chỉ cần các ngươi chọn phương thức không kháng cự, nữ vương sẽ tha tội cho các ngươi. Các huynh đệ nô lệ trong trang viện nghe cho rõ đây, hiện giờ, ta đại biểu cho nữ vương tuyên bố, giải trừ tất cả nô lệ trong biên cảnh vương quốc Ương Già, khôi phục lại thân phận tự do cho các ngươi, bắt đầu từ bây giờ, các ngươi đã được tự do!”
Những nô lệ ở trong trang viên đều nghe Quách Hàm nói với vẻ không thể tin nổi, nước mắt hạnh phúc tuôn trào, rất nhiều người lập tức vứt bỏ tảng đá trên người xuống, cướp lấy roi da của đám đốc công, hung dữ quất thật mạnh lên đám đốc công ngược đãi bọn họ. Những tên đốc công kia muốn phản kháng, nhưng vừa nghĩ tới quân Lam Vũ ở dưới núi, sắp tấn công ngay lên, tới khi đó đám nô lệ bị kích động phẫn nộ này, khẳng địch sẽ giết chết mình, liền từ bỏ ý định phản kháng, thầm cầu khẩn đám nô lệ này đánh mình một trận xong, giải hận rồi có thể tha cho mình.
Tạp Nạp Nội La điên cuồng vung nắm đấm to tướng lên, hung dữ quát tháo: “Giết cho ta! Giết cho ta…”
Bổng nhiên, giọng nói của hắn ngưng bặt lại, một vòi máu từ thái dương bắn tung lên, sau đó thân hình béo phì của hắn càng ngày càng ngả về phía trước, cuối cùng trong ánh mắt kinh ngạc của vô số người, từ trên chòi quan sát ngã cắm đầu xuống, do thân thể của hắn quá nặng nề, quá to lớn, khi ngã xuống đề gẫy lan can của chòi quan sát, thi thể tròn trùng trục thuận theo bậc thang bằng đá ở giữa trang viên lăn thẳng xuống phía dưới, từng bậc từng bậc một, càng lăn càng nhanh, dưới ánh mắt theo dõi sát sao của vô số ánh mắt, Tạp Nạp Bội La giống như một quả bóng da liên tục nảy lên, sau hơn mười phút, thi thể của hắn cuối cùng cũng lăn vào trong bãi cỏ trên bồn địa trước trang viên rồi hoàn toàn dừng lại.
Quách Hàm hiếu kỳ đi tới quan sát một lượt, lẩm bẩm nói: “Hay quá nhỉ, cái tròn tròn này là thứ gì?”
Không ai trả lời được.
Binh sĩ vũ trang tư nhân trong trang viên Tạp Nạp Nội La cũng thần tình ngạc nhiên, không thể lý giải được vì sao có thể phát sinh ra chuyện như vậy.
Cảm giác được tiếng rít xé gió, Y Địch Liễu Lâm Na giật nảy mình, rồi ngay tức thì nhảy xuống chòi quan sát, nấp ở đằng sau một căn nhà đá, trong khóe mắt nhìn thấy Tạp Nạp Nội La rơi xuống, nhưng cảnh lạ sau khi lăn xuống thì lại không nhìn thấy.