Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 1070: Chương 1070: Gai của Tiên Nhân Chưởng (P10)




- Thực sự tệ hại như vậy sao?

Vũ Văn Đông Kinh cười khổ nói:

- Nhị thúc, khả năng là còn tệ hại hơn cả so với sự tượng tượng của người đó, để cháu thống kê một chút, vào nửa cuối năm nay, các nơi thành lập cái gì mà Thiên Địa hội, Thượng Đế giáo, Thần Tiên hội, Bạch Liên giáo, Hồng Đăng giáo, Quốc Dân đảng, Thiên Sơn thần xã ..v…v đủ loại đoàn thể hoặc là tôn giáo, đã có tới năm sáu trăm cái rồi, giáo đồ ít thì phải có mấy trăm người, nhiều thì cũng tới trên vạn người. Những kẻ này tụ tập lại với nhau, là một nhân tố vô cùng nguy hiểm. Không có gì để ăn, cho dù là người hiền như cục đất cũng sẽ tạo phản, nhưng tông giáo này đại bộ phận chuẩn bị muốn tạo phản, ngay cả một số phú hộ cũng tham gia rồi …

Vũ Văn Hãn Hải kinh ngạc nói:

- Vậy mau điều phái quân đội trấn áp đi! Tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao ương, mầm họa là phải bóp chết từ trong trứng nước, ngàn vạn lần không thể do dự.

Vũ Văn Đông Kinh chỉ đành tiếp tục cười khổ nói:

- Trấn áp như thế nào đây? Khắp nơi đầu là nạn dân như thế, cháu đâu thể bắt hết bọn họ đem đi giết được! Nhà giam cũng không giam được bao nhiêu người như thế, tạm thời bọn họ còn đang ở giai đoạn lưu lãng khắp nơi kiếm cái ăn, còn chưa có hành vi đối kháng với quân đội. Nhưng nếu năm sau vẫn đề lương thực này mà không được giải quyết, thì rất khó nói, người ta khi không có cái ăn thì chuyện gì cũng dám làm ra, mấy quân ở gần Mông Thái Kỳ bởi vì có nhiều quân đội đồn trú, cho nên nạn dân còn được tính là yên phận, nhưng những khu biên thùy xa xội, nhất là ở địa giới với nước Nhược Lan, thực sự là vô cùng nguy hiểm… nhưng tình báo này, Áo Cổ Tư Đô đại nhân cũng biết cả, ông ấy đã báo cáo chi tiết với gia gia rồi, tin rằng gia gia sẽ đưa ra phương án xử lý thích đáng.

Vũ Văn Hãn Hãi nhíu chặt mày, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi, kỳ thực hắn muốn chất vấn bộ nội hính vì sao lại vô dụng như thế, không ngờ tới ngay cả một bệnh mùa nho nhỏ cũng không thể giải quyết được.

Bất quá hắn rất mau chóng ý thức được, một khi khơi lên đề tài này, cuối cùng mũi thương của tất cả mọi người đều sẽ chỉ vào hắn, bởi vì nếu chẳng phải do hải quân nước Mã Toa vô dụng, thì Vũ Văn Lôi Đình và ba mươi vạn tướng sĩ liệu có bị vây chết ở trên đảo Lữ Tống không? Mà Dương Túc Phong khẳng định cũng không có cơ hội uy hiếp nước Mã Toa giao ra Vũ Văn Phân Phương.

Vũ Văn Truyền Thuyết cúi đầu không biết xem tài liệu gì, chậm rãi nói:

- Thành Đô, con thấy thế nào?

Vũ Văn Thành Đô do dự một chút, cuối cùng chua chát nói:

- Con không nỡ để Phân Phương muội muội .. có điều, con đồng ý?

Vũ Văn Truyền Thuyết cũng không ngẩng đầu lên, thuận miệng hỏi:

- Nguyên nhân?

Vũ Văn Thành Đô gian nan nói:

- Không có sự lựa chọn nào khác.

Trong số bao nhiêu người ngồi đây, nếu như luận tình cảm cá nhân, thì chắc chắn tình cảm giữa Vũ Văn Thành Đô và Vũ Văn Phân Phương là tốt nhất, chỉ tiếc là tình cảm tuy tốt, nhưng đại thế bất lợi, đứng trước sự lựa chọn như vậy, hắn cũng chỉ đành bỏ Vũ Văn Phân Phương thôi.

Đột nhiên Vũ Văn Thành Đô tựa hồ ý thức được điều gì đó, nhưng lại cảm thấy vô cùng mơ hồ, không nắm được yếu lĩnh, có lẽ, Dương Túc Phong muốn nước Mã Toa đưa ra quyết định gian nan này, y chú trọng không phải là kết quả của lựa chọn, mà là quá trình lựa chọn?

Vũ Văn Truyền Thuyết vẫn không ngẩng đầu lên, trực tiếp hỏi người tiếp theo:

- Ưu Thương? Cháu thế nào?

Vũ Văn Ưu Thương nói với vẻ kích động:

- Cháu đồng ý, cháu nghĩ Phân Phương muội muội cũng sẽ đồng ý, muội tử này xưa nay luôn có tinh thần hi sinh không hề sợ hãi, gia tộc Vũ Văn chúng ta nuôi nầng muội ấy bao nhiêu lâu, muội ấy cũng nên …. Cháu không phải chỉ vì mỗi phụ thân của mình, mà là còn vì ba mươi vạn tướng sĩ, bọn họ đều là tinh nhuệ của nước Mã Toa, bọn họ cũng có nhà có cửa, có cha mẹ con cái, bọn họ ở trên đảo Lữ Tống kháng cự quân Lam Vũ tấn công hơn hai năm trời, còn có vô số lần quấy nhiếu, trong quảng thời gian rơi vào trong tuyệt cảnh đó, bọn họ tiếp tục kiên trì chiến đấu, bọn họ đều là anh hùng của đế quốc, bọn họ là hi vọng tương lai của đế quốc…

Vũ Văn Truyền Thuyết cắt ngang giọng điệu kích động của Vũ Văn Ưu Thương, lạnh nhạt hỏi:

- Tinh Không, cháu vẫn phản đối?

Vũ Văn Tinh Không cười lạnh nói:

- Cháu đương nhiên là phản đối! Chúng ta bao nhiêu nam nhân thế này không giải quyết được vấn đề, cuối cùng phải hi sinh một cô gái, cháu cảm thấy rất sỉ nhục! Nước Mã Toa đã từ bao giờ rơi vào cảnh như thế này rồi? Vì phụ thân của mình, không tiếc hi sinh tính mạng của người khác..

Vũ Văn Ưu Thương một lần nữa nhảy ra, chỉ vào Vũ Văn Tinh Không nói:

- Vũ Văn Tinh Không, ngươi mới đáng là sỉ nhục! Ngươi vì hoàng vị, không ngờ lại vứt bỏ ba mươi vạn tướng sĩ! Loại người tự tư tự lợi như ngươi, cho dù có thông qua âm mưu thủ đoạn lên làm hoàng đế, cũng chẳng có ai phục ngươi đâu!

Vũ Văn Tinh Không thẹn quá hóa giận rống lên:

- Vũ Văn Ưu Thương, con mẹ nó phụ thân ngươi cũng là quân nhân, quân nhân quyên mình vì nước, là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Quân nhân nước Mã Toa chúng ta hi sinh, đâu chỉ có phụ thân của ngươi và ba mươi vạn tướng sĩ đó! Bọn họ phải vì nước mà tử chiến, vì nước mà quyên mình, bọn họ phải nên cùng tồn vong với đảo Lữ Tống…

Vũ Văn Ưu Thương hung hăng quát lên:

- Thế vì sao không thấy ngươi quyên mình vi nước? Vì sao không thấy ngươi tử chiến ở Ngân Xuyên đạo? Vì sao không thấy ngươi cùng tồn vong với Ngân Xuyên đạo? Ngươi thua trận, lại còn che dấu khuyết điểm, tựa lấy tráng đinh, ngươi, Vũ Văn Tinh Không, người là tên cặn bã lớn nhất của gia tộc Vũ Văn mấy nghìn năm nay! Ngươi là tên tiểu nhân vô sỉ, ngươi nếu như chết rồi, cũng mãi mãi không được siêu sinh, cho dù ngươi được siêu sinh thì làm nam cũng thành ăn mày, làm nữ đời đời làm điếm…

Vũ Văn Truyền Thuyết không sao chịu đựng được nữa, vỗ mạnh bàn rống lên:

- Câm mồm hết lại cho ta.

Vũ Văn Tinh Không và Vũ Văn Ưu Thương khựng lại, nhưng đều không để Vũ Văn Truyền Thuyết vào trong mắt, còn muốn tiếp tục cãi nhau.

Vũ Văn Truyền Thuyết hai mắt đỏ kẻ, nổi giận lôi đình, quát lớn:

- Vệ binh lại đây! Đem hai tên bọn chúng giam lại cho ta! Không có mệnh lệnh của ta, không ai được phép thả bọn chúng.

Lập tức có mười mấy tên vệ binh cung đình tiến vào, đem Vũ Văn Tinh Không và Vũ Văn Ưu Thương lôi đi, lầnnày, hai nhân vật hung hãn chửi nhau này thảm rồi, đám vệ binh cung đình đều trực thuộc quyền của Vũ Văn Chấn Thiên, trừ Vũ Văn Chấn Thiên ra gần như bọn chúng chẳng nể mặt ai.

Vũ Văn Tinh Không và Vũ Văn Ưu Thương còn muốn kháng cự, kết quả lập tức bị đánh cho một trận, mặt mũi xưng vù, khoê miệng chảy cả máu ra, nhưng người xung quanh đều không có ai xin cho bọn chúng, vì thế bọn chúng liền cứ thế bị lôi đi.

Vũ Văn Truyền Thuyết còn chưa hết giận, vẫn đứng đó thở hồng hộc, một lúc sau mới giống như hư thoát ngồi phệt xuống, khoát khoát tay, yếu ớt nói:

- Hãn Hải ở lại, còn những người khác đi cả đi, chuyện ngày hôm nay, đừng để bất kỳ người ngoài nào biết.

Đám người Vũ Văn Giang Nam đều im lặng rời đi.

Một lúc sau, Vũ Văn Hãn Hải và Vũ Văn Truyền Thuyết đều mang tâm sự trùng trùng, chuẩn bị đi vào hậu điện báo cáo kết quả bàn bạc với Vũ Văn Chân Thiên, kỳ thực cái kết quả này cũng chẳng có gì mà báo cáo, đây gần như đã là chuyện chắc chắn lắm rồi.

Thế nhưng, khi bọn họ rời khỏi từ cửa sau, đột nhiên bọn họ phát hiện ra, ở trong đình viện bên ngoài cửa sau, dưới một cây Hòe lớn, có một bóng người tha thướt lặng lẽ đứng dưới ánh đèn mờ mờ, một mình một bóng, cô đơn lặng lẽ.

Vũ Văn Phân Phương.

Lá cây Hòe rụng xuống nhẹ nhàng phiêu đãng trong gió, Vũ Văn Phân Phương toàn thân váy trắng im lặng đứng ở nơi đó, khuôn mặt trắng không chút tì vết bời vì thống khổ mà trở nên vặn vẹo, thân hình thanh mảnh của nàng hơi khom xuống, tựa hồ như đang chịu đựng đau đớn cực lớn, tựa hồ dùng thứ gì đó sắc nhọn cắm vào bên trong kẽ móng tay của mình, thống qua đau đớn buốt tim để giảm bớt đau đớn trong nội tâm.

Từng giọt từng giọt máu tươi từ trong khẽ móng tay nàng nhỏ xuống mặt đất đầy lá khô rụng úa vàng, trong ánh đèn nhạt nhào nở ra những hoa văn rực rỡ nhất.

- Phân Phương …

Vũ Văn Truyền Thuyết chần chừ gọi, vẻ mặt vô cùng phức tạp, ông ta không biết, cuộc tranh luận vừa rồi ở bên trong đại điện Vũ Văn Phân Phương có nghe thấy hay không. Vốn lúc này Vũ Văn Phân Phương đáng lẽ ra phải ở chỗ Vũ Văn Chấn Thiên, nhưng nàng lại đứng ngay ở phía dưới cây Hòe, ông ta không biết chuyện này rốt cuộc là sao.

- Phân Phương, cháu làm cái gì thế?

Vũ Văn Hãn Hãi đi tới, kinh ngạc nhìn Vũ Văn Phân Phương dùng gai của Tiên Nhân Chưởng đâm sâu vào trong kẽ móng tay của mình, bọn bản thân nàng tựa hồ đau đớn tới mức toàn thân co giật, nhưng thủy chung không buông ta, trên trán Vũ Văn Phân Phương thậm chí đã nhỏ ra mồ hôi trong suốt, toàn thân cũng đang khẽ run rẩy, từ đó có thể tưởng tượng nàng chịu đựng đau đớn như thế nào, nhưng nàng vẫn phải khổ sở chống đỡ.

- Đại bá, cháu không sao, có thể bệnh tim lại thái phát, cảm thấy có chút không khỏe, một lúc sau sẽ ổn thôi …

Vũ Văn Phân Phương cố gắng nói, khuôn mặt trắng muốt đột nhiên trở nên vàng vọt vô cùng, hít thởt khó khăn, tấm thân mong manh ở trong gió đêm loạng choạng như có thể ngã bất kỳ lúc nào, thế nhưng, khi Vũ Văn Hãn Hải cho rằng nàng sắp ngất xỉu thì Vũ Văn Phân Phương lại chầm chậm khôi phục lại như có kỳ tích, sắc mặt cũng dần dần dịu lại, trừ vết máu còn đang nhỏ ra từ trong kẽ móng tay, thì phảng phất như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

- Phân Phương, bọn ta …

Vũ Văn Truyền Thuyết đột nhiên nhận ra mình không ngờ cũng có lúc không sao mở miệng được, ông ta không biết phải chuyển đạt quyết định của gia tộc Vũ Văn cho Vũ Văn Phân Phương như thế nào, cho dù với nội tâm của ông ta, lúc này cũng cảm thấy đây là chuyện tàn nhẫn nhường nào.

- Cháu biết, cháu không trách mọi người, thực đó, cháu không trách mọi người đâu.

Vũ Văn Phân Phương thành khẩn nói, bởi vì thống khổ mà giọng nàng có chút run rẩy.

Vào lúc này tới ngay cả Vũ Văn Hãn Hải mặt dày nhất cũng cảm thấy thân là người của Vũ Văn gia tộc thật chẳng vinh dự gì, chẳng trách Vũ Văn Tinh Không lại phản đối kịch liệt như vậy, từ trên lý luận mà nói, dùng một người đổi lấy ba mươi vạn người, đây căn bản là điều không cần phải suy nghĩ, nhưng chính mắt nhìn thấy đứa cháu gái yếu đuối bị hi sinh này, Vũ Văn Hãn Hải vẫn rất hối hận vì quyết định của mình.

Vũ Văn Truyền Thuyết chỉ đành chuyển đề tài:

- Cháu đã đi gặp gia gia rồi chứ.

- Cháu gặp rồi.

Vũ Văn Phân Phương nói rất nhỏ, dùng súc siết móng tay đang chảy máu của mình, nàng lại đau tới muốn co giật rồi.

- Gia gia nói thế nào?

Vũ Văn Truyền Thuyết quan tâm hỏi, nhưng ông ta quan tâm là Vũ Văn Chấn Thiên chứ chẳng phải là Vũ Văn Phân Phương.

- Gia gia để cho cháu tự quyết định.

Vũ Văn Phân Phương nói khẽ, vào lúc này Vũ Văn Hãn Hải và Vũ Văn Truyền Thuyết mới nhìn rõ, thì ra là nàng dùng một cái gai Tiên Nhân Chưởng đâm sâu vào trong khe móng tay của mình, sau khi rút chiếc gai đẫm máu đó ra, Vũ Văn Phân Phương liền cẩn thận cất nó vào trong lòng, lá rụng ở dưới mặt đất, tựa hồ có mấy lá dính đầy máu tươi.

Vũ Văn Truyền Thuyết tựa hồ như trút được gánh nặng, trầm mặc hồi lâu, mới chậm rãi nói:

- Phân Phương, chúng ta sẽ chuẩn bị đồ cưới tốt nhất cho cháu…

Vũ Văn Phân Phương gật đầu, đột nhiên nở nụ cười, tựa hồ vì sắp làm tân nương tử nên mang theo hưng phấn mà người khác không thể cảm thụ được, nhẹ nhàng nói:

- Cám ơn đại bá, Mã Khôn nói có một câu muốn chuyển riêng cho cháu, cháu muốn đi tìm hắn.

Vũ Văn Truyền Thuyết cầu nàng đi thật nhanh còn chẳng được, đẻ bản thân khỏi phải chịu áp lực tâm lý nặng nề, vội cười nói ngay:

- Được, Mã Khôn ở ngay dịch trạm.

Vũ Văn Phân Phương vui vẻ vẫy tay, rồi xoay nười rời đi, bóng lưng của nàng trôn thật gầy gò, dưới áy đèn am đạm chiếu lên, thật là cô đơn, nhưng cũng thật là kiên cường, ánh đèn nhợt nhạt và váy trắng tinh khôi đan xen vào nhau, tựa hồ ánh lên sắc vàng nhạt, đó là màu sắc ánh mặt trời nhô lên.

Vũ Văn Truyền Thuyết và Vũ Văn Hãn Hải nhìn nhau một cái, rồi vội vàng rời đi, bọn họ không một ai nhìn thấy, ở nơi Vũ Văn Phân Phương đi qua, cho một giọt nước mắt trong suốt nhỏ lên mặt đất, yếu ớt phản xạ ánh đèn lạnh băng, hồi lâu không tan.

Vũ Văn Phân Phương ngay trong đêm đi tới dịch trạm, lúc này Mã Khôn chính ở trong sân đợi nàng tới.

Nhìn thấy Vũ Văn Phân Phương cô độc đi tới, Mã Khôn hơi khom mình, mỉm cười nói:

- Tiểu thư, tôi đang đợi cô.

Vũ Văn Phân Phương khẽ nhướng mi lên, không nói gì cả.

Mã Khôn gật đầu, không nói gì thề, đưa tay ra dấu mời, mời Vũ Văn Phân Phương vào trong phòng nói chuyện.

Hắn biết Vũ Văn Phân Phương khẳng định sẽ tới, bất kể là gia tộc Vũ Văn thương lượng như thế nào, thì Vũ Văn Phân Phương đều khẳng định sẽ bị hi sinh, Dương Túc Phong đưa cho Vũ Văn Chấn Thiên lựa chọn này, thực chất là không có lựa chọn.

Khi lựa chọn này được đề xuất ra, Vũ Văn Phân Phương đã được định sẽ là vật hi sinh cho đấu tranh chính trị của nước Mã Toa và đế quốc Lam Vũ, cho dù năng lực bản thân nàng có lớn hơn nữa, cũng không thể nào thay đổi được vận mệnh đị đem đánh đổi.

Bất quá, mục đích của Dương Túc Phong đương nhiên không chỉ mỗi bởi vỉ một nữ nhân như Vũ Văn Phân Phương, y còn muốn nhiều hơn, nếu như có cơ hội cứu ba mươi vạn binh sĩ trên đảo Lữ Tống trở về, mà Vũ Văn Chấn Thiên lại không hành động, như vậy cảm thụ của người dân trong nước đối với ông ta thế nào chẳng nghĩ cũng biết, bạo loạn là không thể tránh nổi, nước Mã Toa sẽ mau chóng chia tách từ nội bộ.

Nhưng, muốn cứu ba mươi vạn binh sĩ kia trở về, ông ta phải hi sinh Vũ Văn Phân Phương, cũng gieo mầu họa cực lớn trong nội bộ nước Mã Toa, quân đội nước Mã Toa bị chia rẽ chỉ là việc sớm muộn.

Mã Khôn càng nghĩ càng sợ, không dám nghĩ thêm nữa.

Binh sĩ ở bên trong dịch trạm đều bị Vũ Văn Phân Phương phất tay đuổi đi.

Mã Khôn cung kính nói:

- Tôi có một câu, muốn nói riêng với Vũ Văn Phân Phương cô nương.

Vũ Văn Phân Phương mặt vô cảm nói:

- Ngươi nói ngay ở đây đi.

Mã Khôn nghiêm túc nói:

- Thống soái chúng tôi muốn tôi chuyển cho cô một câu, con của cô sẽ trở thành chủ nhân tương lai của nước Mã Toa.

Vũ Văn Phân Phương toàn thân khe khẽ run lên, sắc mặt vừa đỏ sậm vừa trắng bệch, ánh mắt trở nên thất thần, nàng đột nhiên đỡ lấy ngực mình, thân thể lại bắt đầu co giật, làm Mã Khôn phải hoảng sợ.

Vũ Văn Phân Phương cật lực lấy ra chiếc gai dính máu kia, lại cắm sâu vào trong kẽ móng tay của mình, trong đau đớn kịch liệt, sắc mặt của nàng dần dần trở nên dịu đi một chút, nhưng mồ hôi lạnh trên trán lại từng giọt, từng giọt một nhỏ xuống.

Nhìn bộ dạng đau đớn của Vũ Văn Phân Phương, tới ngay cả tâm linh xấu xí của Mã Khôn cũng khẽ run lên, Dương Túc Phong chuyên tâm tính kế một tiểu cô nương tội nghiệp như thế này, rốt cuộc là nên hay không nên.

Trong con mắt của Mã Khôn, Vũ Văn Phân Phương kỳ thực là một tiểu cô nương rất đáng thương, nước Mã Toa chỉ lợi dụng nàng, khi phát hiện ra giá trị lợi dụng của nàng đã không còn lớn nữa, liền bị vứt bỏ một cánh vô tình.

Chính đang cảm thán, đột nhiên hắn nghe thấy Vũ Văn Phân Phương nói với chút gấp gáp:

- Mã Khôn! Ta muốn rời khỏi nước Mã Toa.

Mã Khôn cung kích đáp lại:

- Tuân lệnh! Xin tiểu thư an bài chúng ta tới Mạc Lạp Tạp trước, ở nơi đó có hạm đội hải quân nghênh tiếp chúng ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.