Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 1071: Chương 1071: Vọng tây bắc - xạ Thiên Lang (P1)




Đùng đùng đùng…

Đoàng đoàng đoàng…

Tạch tạch tạch….

Đủ các loại tiếng pháo tiếng súng vang lên không ngớt, tiếng nổ rầm rầm kéo dài không thôi, đạn pháo bùng nổ mãnh liệt trong núi cao non thẳm, vang vọng thật lâu giữa các sơn cốc, cây cối bị gáy đổ thành từng vùng, trên triền dốc đâu đâu cũng thấy cành lá cây bị gãy, đá bị bắn vỡ thuận theo triền dốc lăn loạn xạ xuống phía dưới.

Có những tảng đá to bằng cái thớt càng lăn càng nhanh, trên dọc đường đi nó xô đổ vô số cây cối, đá vụn bay vèo vèo, búi đất bốc lên, khí thế hết sức ghê người, nhất là khi nó rơi đánh sầm một tiếng rồi biến mất ở dưới chân núi, thì loại tiếng động như sấm rền đó, gần như có thể làm cho nội tâm của các chiến sĩ quân Lam Vũ cũng phải chấn động kịch liệt, tuyệt đại đa số bọn họ, đều chưa bao giờ chứng kiến được khung cảnh như thế.

Bên tiến công là quan binh của trung đoàn 116 thuộc sư đoàn bộ binh số 101 lục quân quân Lam Vũ, còn bên phòng thủ là quan binh của sư đoàn bộ binh số 66 lục quân nước Y Lan, địa điểm là tận cùng phía đông biên cảnh vương quốc Cung Đô.

- Tham mưu trưởng, bộ đội của tôi đúng là rất nhièu, nhưng đó chỉ là trên số liệu, lính có kinh nghiệp bị điều đi hết mất rồi, còn đang lăn lộn đánh nhau trên mặt đất kia toàn bộ là tân binh đó! Đây đâu phải là đánh trận là là doanh huấn luyện tân binh! Phong lĩnh không phải đã nói rồi sao, không cần gấp từ từ thôi! Tham mưu trưởng yên tâm, tôi nhất định sẽ cho người Y Lan biết mặt.

Bực bội bỏ điện thoại xuống, trung tá lục quân Đường Vĩ mặt đấy vẻ tức giận, làm cho lính thông tin hoảng sợ vội vội vàng vàng ôm điện thoại chạy đi, tranh một lát nữa bị trung đoàn trường đem cơn giẩn phát tiết lên người mình.

Kỳ thực cơn giận của Đường Vĩ không lớn, chỉ là cảm thấy có chút bị người khác không hiểu cho, nên mới có chút tức giận, nhưng gió lạnh thổi qua một cái, là cơn giận cũng biến mất rồi, tâm tình cũng khôi phục lại bình thường.

Gọi điện lại hỏi là tham mưu trưởng của sư đoàn bộ binh số 101 quân Lam Vũ, bởi vì sư đoàn trưởng Khắc Lệ Tô Na đã tới kinh đô Ni Lạc Thần chuẩn bị làm tân nương tử rồi, cho nên công tác của sư đoàn bộ binh số 101 tạm thời do tham mưu trưởng phụ trách, vị lão gia tử này là người rất tốt, nhưng đối với tình hình ở tiền tuyền đúng là không hiểu lắm, có một số lời tự nhiên làm cho Đường Vĩ cảm thấy không dễ chịu.

Bất quá, cho dù có một chút khó chịu, Đường Vĩ cũng sẽ không oán trách thượng cấp của mình, vị lão gia tử đó cũng chẳng qua là quan tâm hắn mà thôi, hắn nên cảm kích mới phải chứ không phải là oán trách, nếu lão tham mưu trưởng chẳng thèm ngó ngàng gì tới tình hình ở nơi này, thì Đường Vĩ mới thực sự là cảm thấy mình thuộc về loại bị vứt bỏ rồi.

Kỳ thực nghiêm túc mà nói, Đường Vĩ cảm thấy thượng cấp đã chiếu cố mình lắm rồi, khi các trung đoàn trưởng khác đều ở hậu phương huấn luyện tân binh tới ngột ngạt, thì mình ít nhất thì còn có cái mà đánh nhau, mặc dù trận đánh này có chú đặc biệt, nhưng dù sao cũng có thể ngửi thấy mùi khói súng thực sự.

Đã như thế này rồi, mình còn có thể cưỡng cầu gì nữa chứ? Đường Vĩ im lặng cảm khái.

Bộ đội mà Đường Vĩ được chỉ huy đúng là rất nhiều, nhưng đó chỉ là phiên hiệu mà thôi, còn trên thực tế, thủ hạ của hắn thực sử đánh trận chỉ có Lý Hạo Lâm, Ngạc Quảng Châu, Tôn Uy ba người thượng úy lục quân, chức vụ của bọn họ đều là đại đội trưởng, ở giữa đó ngay cả tiểu đoàn trưởng, vậy các tiểu đoàn trưởng đang bận làm gì rồi? Đều ở hậu phương chỉnh biên và huấn luyện bộ đội hết rồi.

Quân Lam Vũ mở rộng quân đội chuẩn bị chiến tranh, làm quân số thoáng một cái đã tăng lên gấp đôi, không huấn luyện nghiêm túc thì làm sao mà được? Còn về phần binh sĩ, đều là từ các bộ đội các nơi chảy qua như nước, tối đa chỉ ở lại một tuần, đúng là thấy máu một cái là đi luôn.

- Mới đánh còn chưa được một tuần, ở bên trên gấp cái gì chứ? Không phải nói là huấn luyện tân binh sao? Thế nào ta cũng không thể đem tân binh đẩy vào chỗ chết chứ! Tới khi đó không phải là đi rèn luyền mà là bảo bọn họ đi nạp mạng, ngươi nói xem chúng ta chấp hành chính sách này có vấn đề không?

Đường Vĩ ấm ức nói, lấy điều thuốc mà Lý Hạo Lâm đưa qua, hít mạnh mấy hơi, sau đó ngồi xổm trên mặt đất, mặt không có cảm xúc gì nhìn chiến trường tràn ngập khói súng ở cách đó không xa, nơi đó binh sĩ quân Lam vũ đang gian nan tấn công lên trên, tốc độ vô cùng chậm, thỉnh thoảng còn xuất hiện thương vong.

Địa hình của Tịch Môn Quan, có chút giống như một cái miệng núi lửa nhòn nhọn, quân đội nước Y Lan ở phía trên, không chế tất cả các vị trí yếu hại, con đường duy nhất chính là đi qua lưng núi, cho nên nhất định phải chiểm được đỉnh nói.

Nhưng quân đội nước Y Lan đã đồn trú ở nơi này hơn một năm rồi, tuy nói không có công sự phòng ngự chu toàn lắm, nhưng hầm hào kiên cố thì cũng có, có thể kháng cự hữu hiệu bách kích pháo của quân Lam Vũ, súng trường Chấn Thiên từ bên trên cao bắn xuống, uy lực rất lớn, đạn có thể bắn văng cả đất cát, chẳng trách người nước Y Lan khoác lac có thể thủ vững được ở nơi này một trăm năm, đương nhiên, đó là lời khác lác vô căn cứ.

Ở trong con mắt của Đường Vĩ, khu Tịch Môn Quân này mặc dù có thể nói là vô cùng hiểm yếu, nhưng muốn thủ vững một trăm năm là không thể, một năm cũng chẳng xong, chỉ cần đợi tới khi đường ở phía sau được trải xong, pháo trái phá 122 ly bảo vật giữ nhà của lục quân quân Lam Vũ có thể kéo tới, thì chỉ cần cho một loạt pháo kích chính xác là có thể san bằng một nửa ngọn núi rồi.

Bất quá ở dưới tình huống không có đại pháo cỡ nóng lớn, quân Lam Vũ muốn trong thời gian ngắn, vi như là mười ngày hoặc là nửa tháng mà công chiếm được Tịch Môn Quan cũng không ó khả năng lắm, nơi này quá chật hẹp, cho dù có binh lực hùng hậu cũng không thể thi triển được, quân Lam Vũ mỗi một lần tiến công, tối đa chỉ có chừng hai trăm người tham gia, nhiều hơn nữa chỉ có làm bia bắn mà thôi.

- Tôi thấy lão Nhạc một lát nữa cũng phải rút xuống rồi, tấn công như thế này thương vong quá lớn.

Lý Hạo Lân cũng tự châm cho mình một điếu thuốc, đứng ở bên cạnh Đường Vĩ, nâng kính viễn vọng nhìn những chiến sĩ quân Lam Vũ đang liều mạng co lại ở trên đồi núi, hoảng hốt tìm kiếm chỗ có thể né tránh đạn dược, nhìn qua một cái, thị tựa hồ đều hàng hạng nhát gan tham sống sợ chết.

Có người bị bắn ngã rồi, máu tươi chảy ra ào ào, nhưng lại sợ tới quên mất cả tri thức cấp cứu cho mình, làm cho máu chảy một cách lãng phí, có một số người sợ tới mức vứt luôn cả súng, úp sấp ở trên mặt đất, hận không kiếm được cái lộ để chu vào, còn có người thì rõ ràng là đái cả ra quần, nửa dưới của đồ ngụy trang ướt sũng, chỉ không biết là có bị sợ tới mức phun cả phân ra hay không thôi.

May mắn là không có ký giả của quân Lam Vũ ở nơi này, nếu không những tấm ảnh này mà đăng lên thì hình tượng của quân Lam Vũ bị sụt giảm lớn rồi.

Nhưng cũng chẳng có cách nào khác, ai bảo những tên gia hỏa này đều là tân binh vừa mới nhập ngũ còn chưa tới được bốn tháng trời chứ? Bọn họ nắm vững được một số yếu lĩnh chiến thuật cơ bản nhất, nhưng thiếu sót nghiêm trong nhận thức về sự tàn khốc ở chiến trường, thậm chí có thể nói là chẳng hiểu chút gì.

Dương Túc Phong muốn xua vịt lên chảo, muốn để cho ọn họ thưởng thức sự tàn khốc và đẫm máu của chiến trường, thúc ép bọn họ mau chóng trưởng thành, vì thế đáng thương cho những anh chàng khuôn mặt bầu bĩnh lần lượt bị đưa tới cái địa phương quái quỷ này.

Chẳng ai dám hoài nghi sách lược của Dương Túc Phong có vấn đề, tới ngay cả Đường Vi cũng cho rằng, để những tân binh này ở trong làn mưa đạn của súng trường Chân Thiên quân đội nước Y Lan một ngày, còn có tác dụng hơn huấn luyện ở hậu phương một tháng, sau khi trở về, tố chất nhất định sẽ thay đổi nghiêng trời lật đất.

Nhưng làm như vậy, là một quan chỉ huy tiền tuyến Đường Vĩ phải thận trọng đi trên giây rồi, một phương diện là phải tiếp tục tiến công về phía trước, duy trì áp lực với quân đội nước Y Lan, một phương diện khác là phải để ý tới an toàn cho những tân binh, không thể để thương vong quá lớn.

Mặc dù nói đánh trận thì khẳng định là phải có người chết, nhưng để những tân binh chẳng có lấy một chút kinh nghiệm nào này chết vô ích ở trên chiến trường, tất nhiên không phải là mong muốn ban đầu của Dương Túc Phong, huấn luyện mới là quan trọng nhất, chứ không phải là cái chết.

Quả nhiên, không tới nửa tiếng đồng hồ, thượng úy lục quân Nhạc Quảng Châu thận trọng đem bộ đội của mình rút trở về.

Những tân binh mới lần đầu tiên lên chiến trường ai nấy đầu bị những thứ bùn đất cỏ dại làm cho bẩn thỉu hêt sức, trông nhếch nhác không sao chịu được, còn có người bị thương đang cố nhịn rên rỉ đau đớn, những binh sĩ không may làm mất súng chính đang bị quan quân trách mắng và giáo dục, tới cả súng cũng làm mất rồi, còn có thể tính là binh sĩ được hay không?

Nhưng chẳng có cách nào khác, có một bộ phận tân binh chính là người như thế, lá gan không phải do trời sinh mà có, cần phải rèn luyện thêm một bước mới ra, ở trên loại chiến trường không quan trọng gì này làm trò cười, còn hơn là bị són ra quần trong thời khắc mấu chốt.

- Lão Nhạc, qua đây hút điếu thuốc nghỉ ngơi một chút đi nào.

Lý Hạo Lâm cười hi hì nói, chào mời Nhạc Quảng Châu ngồi xuống, kết quả Nhạc Quảng Châu sau khi ngồi xuống, gần như ép cho Đường Vĩ phải nhường sang một bên, tên gia hỏa này xương cốt quá lớn, về mặt trọng lượng, về mặt sức lực, Đường Vĩ đều vạn vạn lần chẳng phải là đối thủ của hắn, nói thế nào thì Nhạc Quảng Châu cũng là kiếm sĩ Cung Đô đích thực.

Nhạc Quảng Châu nhả từng ngụm khói lớn, tức tối nói:

- Tôi phải viết báo cáo, sau nàycòn có loại tình huống như thế, phải cho phép quan quân đá đít binh sĩ, thật không ra sao hết, khi xuất phát thì tên vào cũng vỗ ngực bồm bộp nói mình tuyệt đối không sợ chết, kết quả kẻ địch vừa nổ súng một cái, là có một nửa đám bầu bí đó són cả ra quân rồi, các sĩ quân quát tháo thế nào cũng không chịu nhúc nhích, chỉ biết ôm đầu chui vào đất, đúng là làm mất mặt quân Lam Vũ! Tôi nhìn thấy thực sự muốn cho bọn chúng một đá, để bọn chúng văng tới tiền tuyến chết sạch đi cho song, một đám rác rưởi! Ài, tôi nói chúng ta tuyển cái đám rác rưởi này làm cái gì thế, còn chẳng bằng tuyển lấy một ít Lỗ Ni cuồng chiến sĩ ở Lỗ Ni Lợi Á cho xong, khỏi phải nói, đó mới là chiến sĩ bẩm sinh …

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.