Sáu đội viên của đội đột kích Bạo Hùng đưa mắt trao đổi với nhau, dưới sự chỉ huy của tiểu tổ trưởng, đồng thời hiện thân, sáu khẩu súng tiểu liên khai khỏa cùng lúc, mưa đạn xối xả mãnh liệt quét về phía đám quân Hổ Dực, tức thì bắn hạ mảng lớn, binh sĩ quân Hổ Dực may mắn không bị bắn trúng cũng bị hoảng sợ, vội vội vàng vàng bóp cò súng rãnh xoắn trong tay, đạn đều bị lệch rất xa, lướt qua ở phía cao cao trên đầu các đội viên đội đột kích, bắn gãy không ít cành cây.
Sau liên tục ba lượt bắn tỉa dồn dập, quân Hổ Dực canh giữ ở gần lớp cửa cung thứ ba về cơ bản đã bị dọn sạch, có có mấy tên thấy nhiều hiểu rộng mau mắn nằm ép sát xuống, dính chặt vào mặt đất mới may mắn sống sót. Binh sĩ quân Hổ Dực ở trên tường bao hai bên trái phải cửa cung cũng bị cơn mưa đạn của đội viên đội đột kích áp chế làm cho không thể nẩng đầu lên được. Một bộ phận quân Hổ Dực chuẩn bị tăng viện cho cửa cung, kết quá vị trí ở gần tường bao trở thành bia bắn sống, đạn bắn lên tường bao xây dựng bằng đá, phát ra từng mảng ánh lửa, loại âm thanh pằng pằng pằng hết sức rõ ràng đó làm binh sĩ quân Hổ Dực ở trên tường thành thủy chung không dám ngẩng đầu lên.
Mã Khắc người Áng Cách Tư thân hình cao lớn cường tráng như trâu hơi bước lên nửa bước, lăn một vòng trên mặt đất, tránh khỏi đạn súng rãnh xoắn lẻ tẻ, rồi tức tốc bò dậy, vác ống phóng rốc-két tới, khom nửa lưng, thuận theo bụi hoa xanh ở bên con đường đã cuối tiến lên chừng một trăm mét, quỳ ở phía sau một tấm bia đá, nâng ống phóng rốc-két lên, bò qua ngắm bắn, liền bóp cò.
Một luồng ánh lửa chói mắt xẹt qua trước mắt binh sĩ quân Hổ Dực.
Uỳnh một tiếng, tiếng nổ dữ dội từ lớp cửa cung thứ ba truyền tới, cả Đàn Hương cung tựa hồ đều rung lên mãnh liệt một cái, binh sĩ quân Hổ Dực ở gần đó tức thì bị bắn cho ngã xiêu ngã vẹo, rất nhiều thi thể không toàn vẹn bị bắn tung lên, những mảnh vụn của bộ phận cơ thể con người thậm chí còn bay tới bên chân Mã Khắc. Mặt đất đầy máu tươi, cửa cung như muốn đổ sập, binh sĩ quân Hổ Dực may mắn không bị đạn pháo công kích cũng gần như đều bị dọa ngây ra, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều nhìn thấy sự kinh khủng trong mắt đối phương, thì đều không biết đã xảy ra chuyện gì.
Lâm Từ Luật phất tay, những dội viên đột kích của các tiểu tổ khác lập tức ùa cả lên. Bọn họ thuận theo con đường đá cuội bên hoa viên vừa xông lên vừa tấn công. Binh sĩ quân Hổ Dực xông tới đều lũ lượt bị bắn hạ ở trên con đường đá cuội, thi thể chồng chất, máu tươi nhanh chóng đem con đường nhỏ đá cuội nhuộm thành màu đỏ rực rỡ.
Những tên binh sĩ quân Hổ Dực theo bản năng nấp ở sau những bụi cây, căn bản không ý thực được mảng hoa cỏ trồng thành rừng này căn bản không thể ngăn được súng đạn xạ kích, theo thói quen nấp ở đằng sau, kết quả là bị đạn của súng tiểu liên quét trúng, lần lượt kêu gào ngã xuống, cây xanh hoa đỏ cũng bị đạn bắn gãy ào ào. Trong hoa viên rất nhanh biến thảnh một mảng hỗn loạn, thậm chí còn có một cây Phượng Hoàng lớn cũng bị lựu đạn phát nổ đổ xuống.
Trong Đàn Hương cung, trừ binh sĩ quân Hổ Dực ra, còn có vô số cung nữ, nhưng bọn họ tựa hồ đã quen với cảnh máu me này rồi, gần như phản xạ có điều kiện mau lẹ nằm úp xuống dưới bậc thềm hoặc là hành lang, không hề nhúc nhích, cũng chẳng biết là sống hay là chết.
Mã Khắc lại bắn ra một quả đạn rốc-két nữa, cửa cung hoàn toàn xụp xuống, cánh cửa sắt nặng nề đổ lên mặt đất đánh rầm một tiếng, đập cho những phiến đá rải đường phát ra tiếng động ầm ầm. Những tên binh sĩ quân Hổ Dực nấp ở đằng sau cửa cung, tức thì bị ép dẹp một đống. Có một số tên bì đè chỉ lộ ra hai cái chân biến dạng, đang gian nan co giật, tiếng kêu thảm vang lên không ngớt.
Thủ vệ quân Hổ Dực ở gần cửa cung nhìn thấy thế, vội ào ào từ trên tường bao chạy xuống, tranh nhau bỏ chạy. Bọn chúng tạm thời còn chưa biết là kẻ nào tập kích bọn chúng. Nhưng bọn chúng có thể cảm giác được sự mạnh mẽ và thế tiến không thể ngăn cản của đối phương. Cái tiếng nổ như ngày tận cùng của thế giới kia làm bọn chúng hồn phi phách tán. Quan chỉ huy của bọn chúng cố gắng vung bội kiếm lên, muốn ngăn cản bộ hạ tháo lui, nhưng khi hắn giơ bội kiếm lên bị các đội viên của đội đột kích Bạo Hùng nhìn thấy, hắn lập tức bị trở thành mục tiêu bị các tay súng bắn tỉa tranh đoạt. Tiếng súng đùng đoàng liên tục vang lên, đầu của hắn nổ bùng lên mấy bông hoa máu, đạn đến từ các phương hướng khác nhau bắn cho đầu hắn trở thành quả dưa hấu nát, óc và máu tươi tung tóe, nhưng hắn còn chưa chết, vẫn theo bản năng vung bội kiếm lên mấy cái cồi mới đổ sầm xuống, làm quân Hổ Dực ở xung quanh hoảng sợ bỏ chạy càng nhanh.
Đội viên đội đột kích rất nhanh vượt qua thi thể của bọn chúng, mau chóng phát triển theo chiều sâu, tiếng súng lúc trầm lúc bổng, càng ngày càng xa.
Du Tiên Phong đi tới cửa cung, nhổ một bãi nước bọt lên mặt đất.
Trên mặt đất đâu đâu cũng toàn là thi thể không nguyên vẹn, còn cả súng rãnh xoắn bị vứt bỏ, có một bộ phận bị nổ tung, nhưng đại bộ phận vẫn còn nguyên.
Lâm Từ Luật cũng đi tới, dùng mũi chân khều một khẩu súng rãnh xoắn lên, cẩn thận xem qua. Công nghệ chế tác của loại súng rãnh xoắn này đã tương đối tốt rồi, chất gỗ và sắt nó sử dụng đều là thượng thừa, bên trên còn khắc dòng chữ nước Y Lan chế tạo, hẳn là sản phẩm mới nhất của nước Y Lan. Nước Y Lan xưa nay lấy kiếm sĩ quân thập tự nổi danh trên đời, lấy vũ dũng và phối hợp chặt chẽ của chiến sĩ nổi tiếng trên thế giới. Hiện giờ cũng bắt đầu coi trọng nghiên cứu và chế tạo súng rãnh xoắn rồi. Xem ra lý luận tác chiến của quân Lam Vũ đang chầm chậm sản sinh ra ảnh hưởng không thể né tránh đối với toàn thế giới.
Có lẽ cái thế giới này đều đang dần dần phát triền theo hướng súng ống hóa rồi.
Vương Mãnh - đội viên đột kích vác ống phóng rốc-két vượt qua bên cạnh Từ Lâm Luật, không cẩn thận đụng phải ba lô của Từ Lâm Luật.
Lâm Từ Luật quay đầu lại, vỗ vỗ lên bả vai của hắn, ánh mắt sáng ngời hỏi: “Thế nào? Không vác nổi ầ?”
Vương Mãnh chẳng để ý tới hắn, cười khinh miệt rồi vội vàng chạy đi.
Long Tiên thì lại mang theo ánh mắt kinh ngạc nhìn nhìn loại vũ khí hắn còn chưa từng tiếp xúc qua.
Các đội viên Bạo Hùng mang theo ống phóng rốc-két 60 ly, chính là vũ khí mới nhất của quân Lam Vũ, chỉ có rất ít bộ đội đặc chủng mới trang bị. Bởi vì bộ đội đặc chủng cơ bản đều không mang bách kích pháo, không có hỏa lực hạng nặng chi viện. Mà ống phóng rốc-két là vũ khí đánh đồn vô cùng thích hợp cho bộ đội đặc chủng, thậm chí phá hủy một số mục tiêu kết cấu sắt thép có độ dày nhất định, thì uy lực lớn hơn so với bách kích pháo nhiều.
Lần này các đội viên của đội đột kích Bạo Hùng mang theo hai ống phóng rốc-két 60 ly. Mã Khắc một khẩu, Vương Mãnh một khẩu. Do công nghệ kỹ thuật của ống phóng rốc-két còn chưa phải là hòa thiện lắm, cho nên trọng lượng tương đối lớn, tỏ ra có chút nặng nề. Cho dù là đối với đại hán như Vương Mãnh và Mã Khắc hai người có thân hình cao trên hai mét cân nặng hơn một trăm mười kilogram mà nói, vác lâu đi đường cũng không phải là một chuyện nhẹ nhàng.
Lâm Từ Luật bước qua lớp cửa cung thứ ba, lạnh lùng nhìn bốn phía. Nơi này là nội viện hoàng cung rồi, cảnh sắc vô cùng đẹp đẽ. Trong tầm mắt của hắn, có giả sơn nước chảy, đình đài lầu gác, dải rừng cây xung quanh đều là hoa cúc màu hoàng kim, nhìn qua mê người vô cùng. Trong những căn phòng bốn phía đình viện hắt ra ánh đèn yếu ớt, đem cả đình viện chiếu vô cùng âm u khủng bố, thỉnh thoảng có bóng người mau chóng lướt qua, nếu không phải là rước lấy một loạt đạn, làm bản thân gục ngã. Thì cũng là phát ra một tràng đạn, bắn gục kẻ khác.
Lâm Từ Luật thâm trầm nhìn đồng hồ, lạnh lùng nói: “Còn có bảy mươi tám phút nữa, các tiểu tổ dựa theo mục tiêu tác chiến, tự mình chấp hành. Hành động phải thần tốc quyết đoán, nhân vật không phải mục tiêu không được dây dưa, tản ra.”
Đội viên đội đột kích kỳ thực đã sớm tản ra rồi, nghe thấy mệnh lệnh, rất nhanh biến mất trong những con đường nhỏ rải đá cuội đặc sắc của hoa viên Đàn Hương cung. Những con đường nhỏ đá cuội này, nối liền với từng ngóc ngách của Đàn Hương cung, con đường nhỏ thuần một màu trắng, rất dễ nhận ra trong bóng tối. Bởi thế làm cho các đội viên đội đột kích nhớ đường rất tốt. Dựa theo nhiệm vụ tác chiến phân phối trong kho hàng rách nát kia, từng tiểu đội một như tia chớp tiến về phía mục tiêu của mình.
Du Tiên Phong nhìn lại đằng sau, từng đoàn từng đoàn quân tiếp viện quân Hổ Dực đang liên miên không ngớt kéo tới. Ở bên ngoài Đàn Hương cung, rất nhiều bóng người đang chập chờn, còn có cả tiếng bước chân dồn dập không ngừng truyền tới. Trong mấy chục giây ngắn ngủi, bên ngoài Đàn Hương cung đã tụ tập trên một nghìn người. Bọn chúng ý đồ xông qua hỏa lực phong tỏa của đội đột kích Bạo Hùng, xâm nhập vào bên trong Đàn Hương cung viện trợ chiến hữu của mình.
Lâm Từ Luật vừa đi vừa quan sát tình trạng tiến hành chiến đấu.