Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 524: Chương 524: Hành động sói biển (Trung - Phần 4)




Về phần tướng quân Bạch Lệnh vừa mới nắm chính quyền không lâu, đã vội vã dùng binh với bên ngoài. Nguyên nhân cũng rất đơn giản.

“Hải tặc Ca Âu cần nữ nhân, cần rất nhiều nữ nhân.” Thượng Tà âm trầm nói.

Vương quốc Khang Thư xưa nay nổi danh sản sinh mỹ nữ, đối với hải tặc Ca Âu mà nói, thực sự là địa điểm cướp đoạt tốt nhất.

Trước đó Thượng Tà đã vô cùng lo lắng, nếu như quân Lam Vũ không thể tới được kịp thời, hoàng hậu Phượng Lam Vũ khẳng định sẽ bị lăng nhục rồi, bởi vì thủ lĩnh của hải tặc râu đỏ La Để Áo Phỉ háo sắc như mạng đã tới thành Trầm Hương. Ông ta cho rằng tướng quân Bạch Lệnh nhất định sẽ đem Phượng Lam Vũ tặng cho La Đế Áo Phỉ, sau này mới hiểu ra tướng quân Bạch Lệnh khẳng định là muốn không nhìn thấy thỏ không thả ưng. Lấy Phượng Lam Vũ ra để giành được lợi ích lớn hơn.

Tướng quân Bạch Lệnh sở dĩ thủy chung không hạ thủ với Phượng Lam Vũ, chính là muốn đem nàng đầu cơ, tới lúc bán được một giá tốt. Có lẽ lần này đàm phán với hải tặc Ca Âu, chính là có liên quan tới vấn đề sở hữu Phượng Lam Vũ. Dù sao, Phượng Lam Vũ có vị trí trên Giang Sơn Tuyệt Sắc bảng. Đám thủ lĩnh của hải tặc Ca Âu không thể không động lòng, mà tướng quân Bạch Lệnh, hiển nhiên cũng muốn có được thật nhiều lợi ích từ trong cuộc giao dịch này.

Nơi ở của Phượng Lam Vũ, nằm ở phía tây bắc của Đàn Hương cung - hoàng cung Y Lên Nạp, có hơn hai nghìn quân Hổ Dực - Y Lệ Nạp đóng giữ. Trước khi tướng quân Bạch Lệnh đi, nơi giam giữ Phượng Lam Vũ đã tăng cường canh phòng lên rõ ràng, lại tăng cường thêm một nghìn người. Hiện giờ do một thiếu tướng lục quân tên là Khoa Vạn thống soái. Tên Khoa Vạn này là con rể của tướng quân Bạch Lệnh, đã học tập ở đại học lục quân đế quốc Đường Xuyên, còn có chút bản lĩnh. Từng được tướng quân Bạch Lệnh ở nơi riêng tư khen là nhân tài mới xuất hiện trẻ tuổi dũng cảm quyết đoán nhất.

Quân Hổ Dực phụ trách trông coi Phượng Lam Vũ được trang bị tương đối hoàn hảo. Ngày đó nước Y Lan viện trợ vũ khí cho thái dương thần giáo ở địa khu Mỹ Ni Tư, không có gì phải nghi ngờ là ở giữa bị tướng quân Bạch Lệnh tham ô mất một phần dùng để trang bị cho quân đội của mình. Còn lượng lớn tài chính do hải tặc Ca Âu cung cấp cũng làm cho tướng quân Bạch Lệnh có đủ tài chính cung cấp cho quân đội của mình trang bị xuất sắc nhất. Quân Hổ Dực ở bên trong cung Đàn Hương đều trang bị súng rãnh xoắn tính năng cao, còn có mấy khẩu đại pháo, phân ra bố trí ở bốn góc hoàng cung.

Đám quan quân Lâm Tử Luật và Du Tiên Phong nhìn tấm bản đồ chi chít như mê cung, bắt đầu có chút tính toán, tấm bản đồ này đúng là vô cùng tỉ mỉ, dù sao Phượng gia từng sinh sống thời gian dài bên trong Đan Hương cung, đối với từng chi tiết trong tòa cung điện này đều biết hết sức rõ ràng. Trên tấm bản đồ này tin tức đánh dấu rất rõ ràng, làm người ta nhìn qua khó quên. Hiển nhiên Thượng Tà đã tiêu phí rất nhiều tâm tư trên tấm bản đồ này, có vị thủ lĩnh tình báo này phối hợp, thì ngày tàn của tướng quân Bạch Lệnh thực sự là tới rồi.

Du Tiên Phong nhìn qua đồng hồ, hiện giờ là ba giờ hai mươi phút sáng. Cách lúc trời sáng ước chừng còn có thời gian ba tiếng nữa, đội đột kích Bạo Hùng phải trong ba tiếng này hoàn thành kế hoạch đột kích Đàn Hương cung, đồng thời rút lui về bến tàu, đợi Long Nha chiến hạm của Cận Tài tới đón tiếp.

Ba tiếng đồng hồ, nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, cần phải tính toán tỉ mỉ từng giây một.

Lâm Từ Luật trầm giọng hỏi: “Bác Trữ Tây Cách Nạp hiện giờ ở nơi nào?”

“Bác Trữ Tây Cách Nạp và đám người Đa Nặc Vạn, Cáp Mai Lý đều ở trong hoàng cung.” Sắc mặt của Thượng Tà đều có chút kỳ lạ, rất quái dị, không nói gì thêm nữa.

Qua lời giải thích uyển chuyển của Long Tiên, mọi người mới biết được. Tướng quân Bạch Lệnh sau nhiều lần chơi bời Phượng Vân Vũ, đã bắt đầu chán ghét rồi, vì thế đem ả tặng cho đám người Bác Trữ Tây Cách Nạp, để bọn chúng thế chân. Vì mạng sống của con cái, Phượng Vân Vũ chỉ đành nhẫn nhục chịu đựng, tiếp thụ đủ các loại lăng nhục khác nhau, hiện tại đã thành đối tượng mà bất kỳ nhân vật hạch tâm nào của tập đoàn tướng quân Bạch Lệnh đều có thể chơi bời, đã trơ lỳ mặc cho người ta dâm nhục.

Tướng quân Bạch Lệnh chẳng những dung túng cho thủ hạ của mình làm nhục Phượng Vân Vũ, hơn nữa còn thường xuyên cưỡng ép Phượng Lam Vũ tới hiện trường xem tỷ muội của mình bị người ta làm nhục, để nàng cảm thụ tiếng rên rỉ và la hét của nữ nhân, tiếng thở và khoái cảm sung sướng của nam nhân. Ý đồ phá hủy phòng tuyến và ý chí của nàng, đem nàng triệt để chinh phục, cho tới khi không thể chịu đựng được dục hỏa dày vò mà nhào vào lòng mình.

Buổi tối ngày hôm nay, đám người Bác Trữ Tây Cách Nạp lại mang theo một bầy nữ sắc, tới bên trong hoàng cung tầm hoan tác nhạc rồi.

Lâm Từ Luật mặt không chút tình cảm gật đầu, chậm rãi nói: “Vừa khéo, không cần chúng ta phải chạy đi nhiều chỗ. Tiểu Phong, an bài kế hoạch tác chiến ở Đàn Hương cung, làm một mẻ lưới hốt sạch bọn Bác Trữ Tây Cách Nạp. Để cho khi Bạch Lệnh từ quần đảo Đại Mã Cáp trở về phát hiện ra nơi này đã rối loạn rồi.”

Du Tiên Phong gật đầu.

Lâm Từ Luật đứng ở trên bệ cửa sổ, nâng kính viễn vọng, chăm chú nhìn về hoàng cung ở bên ngoài. Đàn Hương cung cách vị trí hiện nay của bọn họ chỉ có khoảng cách không tới sáu trăm mét, với tốc độ của bọn họ, chỉ cần chừng năm sáu phút là có thể tới nơi. Con đường nối liền với nhà kho bị bỏ hoang này và Đàn Hương cung, chính là một đường thẳng, trên đường vắng vẻ thê lương, chẳng hề có người đi đường, cũng chẳng nhìn thấy đội tuần tra của quân đội Y Lệ Nạp.

Hai mươi phút sau, kế hoạch tác chiến đã được định xong.

Lâm Từ Luật tỉ mỉ xét duyệt lại một lần, sau đó nhìn đồng hồ đeo tay, nói dứt khoát: “Hiện giờ là ba giờ bốn mươi bảy phút, chúng ta lập tức xuất phát. Đúng bốn giờ phát động công kích, theo thói quen, trừ mục tiêu ra, không lưu lại người sống.

Con mắt lạnh băng băng tràn ngập sát khí lướt qua toàn bộ thân hình các đội viên Bạo Hùng võ trang đầy đủ. Từ Lâm Luật búng tay một cái vang dội, sau đó phất tay, các đội viên Bạo Hùng lập tức nối đuôi nhau đi ra, hướng Đàn Hương cung phát động công kích.

Mấy tên ma men lác đác trên đường ngạc nhiên nhìn bóng dáng của các đội viên đội đột kích Bạo Hùng, sau đó ra sức dụi mắt của mình, bọn chúng rất muốn biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng bọn chúng còn chưa kịp hiểu ra, thân thể đã bị xô vào trong cống nước thối um ở bên cạnh rồi.

Thủ vệ quân Hổ Dực ở cửa Đàn Hương cung đã nhỏ giọng tán gẫu, để tiêu mòn đêm dài dằng dặc, hiển nhiên cũng không ngờ rằng đám người hùng hổ xông đến này lại có thể nhằm vào hoàng cung, còn cho rằng là xã hội đen của thành Trầm Hương đánh nhau nữa. Cho nên mang tâm tình xem náo nhiệt, chốc lát sau mới đột nhiên phát hiện ra sát khí dữ dội trong con mắt đối phương, chính là nhằm vào mình mà tới.

Một trận tiếng súng dồn dập vang lên, Du Tiên Phong xông lên trước tiên, liên tục bắn tỉa từng phát một, đem quân Hổ Dực canh giữ ở Đàn Hương cung hạ hết toàn bộ, thi thể nằm ngổn ngang ở phụ cận cửa cung. Tiếng súng phá vỡ bầu trời đêm tĩnh mịch của thành Trầm Hương. Ở trong chớp mắt đó, tựa hồ tất cả mọi âm thanh đều bị đánh tan, giữa đất trời là một khoảng lặng như chết.

Nhưng ba giây sau, tiếng còi và tiếng chuông cảnh báo khẩn cấp vang vọng cả thành Trầm Hương.

Sắc mặt Du Tiên Phong trở nên âm trầm, tốc độ phản ứng của quân Hổ Dực vẫn rất nhanh, hẳn là tướng quân Bạch Lệnh trong huấn luyện quân đội có lẽ bỏ không ít tâm sức. Quân đội Y Lan đại lục quả nhiên danh bất hư truyền, cho dù một Y Lệ Nạp nho nhỏ cũng phản ứng nhanh hơn quân đội tinh nhuệ của Y Vân đại lục nhiều.

Đàn Hương cung tổng cộng có ba lớp cửa cung. Lớp cửa cung thứ nhất bị công phá, lớp cửa cung thứ hai lập tức bị hạ xuống, nhưng chỉ hạ xuống được một nữa thì thủ vệ đã bị diệt sạch sẽ. Sau một trận súng máy càn quét, thi thể binh sĩ quân Hổ Dực ở trên tường thành cạnh cửa cung liên tục không ngừng rơi xuống, chất đống ở dưới chân thành. Du Tiên Phong một đao chặt đứt hai cái ngón tay của tên quan quân quân Hổ Dực phụ trách đóng mở cửa cung, vì thế cửa cung lại được kéo lên.

Ngay khi đội đột kích Bạo Hùng đánh hạ lớp cửa cung thứ hai, quân Hổ Dực canh giữ Đan Hương cung đã tức tốc đưa ra phản ứng. Lớp cửa cung thứ ba đã bị phong bế chặt chẽ. Hai bên cửa cung đều là binh sĩ quân Hổ Dực cầm súng sẵn sàng, trong tay toàn bộ đều là súng rãnh xoắn. Ở trên lầu gác ở cạnh cửa chung, cũng chen chúc quan binh quân Hổ Dực, từ trên cao nhìn xuống chằm chằm như hổ đói nhìn mồi.

Thế nhưng, các đội viên Bạo Hùng không tiếp tục công kích, cũng không tiếp cận phạm vi xạ kích của súng rãnh xoắn, bọn họ ẩn nấp sau tường thành của lớp cửa cung thứ hai, cúi đầu kiểm tra trang bị cua rmình.

“Mã Khắc, Vương Mãnh, ống phóng rốc-két của các ngươi không bị rơi xuống biển đấy chứ?” Du Tiên Phong quát hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.