Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 1125: Chương 1125: Hôn lễ thế kỳ (P12)




Dương Túc Phong nói không mang theo một âm điệu trầm bống hay một sắc thái tình cảm gì, nhưng vô cùng khẳng định, tràn ngập một sức mạnh không thể nghi ngờ.

Vũ Văn Phân Phương trào phúng:

- Thi hành chế độ của đế quốc Lam Vũ các ngươi, đổi sang kẻ thống trị của quân Lam Vũ các ngươi.

- Không, thực hành là một chế độ thích hợp cho nước Mã Toa, mỗi một quốc gia đều có một tình hình khác nhau, rập khuôn theo chế độ của quân Lam Vũ, chắc gì đã là tốt nhất.

Dương Túc Phong nói không chút do dự, mỗi một câu nói y nói ra ngày hôm nay, đều không có một ngôn ngữ ngoại giao nào cả, y tin rằng Vũ Văn Phân Phương có thể lĩnh hội được hàm nghĩa sâu sắc trong đó.

Im lặng một chốc, Dương Túc Phong tiếp tục thâm trầm nói:

- Người thống trị mới của nước Mã Toa, ta hi vọng là con cháu của ta và nàng, đế quốc Lam Vũ sẽ không trực tiếp thống trị vùng đất này, nhưng đế quốc Lam Vũ cũng không hi vọng vùng đất này thoát khỏi sự khống chế của mình. Chúng ta có thể là quan hệ minh hữu, có thể là quan hệ huynh đệ, những không nên là quan hệ đối địch.

Vũ Văn Phân Phương trầm mặc, không nói gì cả.

Lý giải của nàng só với lời Dương Túc Phong càng rõ ràng hơn, nước Mã Toa tất nhiên có thể có người thống trị của mình, tất nhiên ở một mức độ nào đó còn có thể ngồi sánh ngang với đế quốc Lam Vũ , nhưng nước Mã Toa sẽ vĩnh viến mất đi sức mạnh để đối kháng với đế quốc Lam Vũ.

Nước Mã Toa từng cường đại thống nhất, dưới sự thao túng của Dương Túc Phong, sẽ phân chia thành rất nhiều quốc gia lớn nhỏ khác nhau, mà giữa các quốc gia này có lẽ còn tồn tại rất nhiều mâu thuẫn, nước Mã Toa như một nắm cát rời tất nhiên sẽ không tồn tại một chút uy hiếp nào đối với đế quốc Lam Vũ.

Nàng gần như có thể tưởng tượng được, Dương Túc Phong khẳng định sẽ đem người Bản Đô sẽ tách ra khỏi hệ thống thống trị của nước Mã Toa, trở thành kẻ địch của các quốc gia khác, còn một số địa khu trong nội bộ, Dương Túc Phong cũng sẽ cố ý chế tạo ra mâu thuẫn, chế tạo ra xung đột đổ máu, để chúng không thể độc lập được, còn thù địch mới nhau, không thể tiến hành đoàn kết hữu hiệu, khi đó nước Mã Toa sợ rằng đã không thể gọi là nước Mã Toa nữa rồi.

- Nhưng chiến tranh vẫn sẽ không thể tránh khỏi.

Vũ Văn Phân Phương đau khổ nói, vì thành công đạt tới được mục đích cuối cùng là chia tách khống chế nước Mã Toa, quân Lam Vũ khẳng định là sẽ tiến vào cố hương của nàng, tiếp tục tạo ra vô số chiến hỏa và kẻ tự nạn, giống như những điều nàng đã tạo ở ở trên đất đai đế quốc Đường Xuyên khi trước vậy.

Chỉ có điều, nước Mã Toa đã không có năng lực kháng cự được sự chia rẽ, quân Lam Vũ cuối cùng cũng sẽ đạt được mục đích của mình.

- Không có chiến tranh, nông dân không thể có được đất đai, nô lệ không thể giành được tự do, thương nhân cũng không thể chiếm được thị trường.

Dương Túc Phong thản nhiên nói, giữ nước Mã Toa và quân Lam Vũ không có khả năng điều hòa, cho dù Dương Túc Phong có muốn dàn hòa với nước Mã Toa, người dân của đế quốc Lam Vũ cũng sẽ không chấp nhận.

Chiến tranh là điều không thể tránh khỏi.

Vũ Văn Phân Phương lặng lẽ rời đi, bóng dáng cô đơn ở dưới ánh chiều ta làm trông càng thêm đô độc và lẻ loi, nàng đã không còn có năng lực để can thiệp vào vận lệnh tương lai của nước Mã Toa nữa, điều nàng có thể làm, chỉ có trờ khời đầu mới của nước Mã Toa.

Nước Mã Toa khẳng định sẽ còn có rất nhiều người bị chết, khẳng định còn có rất nhiều người phải trả giá nặng nề, nhưng người Mã Toa khẳng định sẽ không biết mất trên thế giới này, bọn họ sẽ còn có ngày trở lại.

Hiện giờ chuyện duy nhất mà nàng có thể làm được chính là chờ đợi, chời đợi tới một ngày nước Mã Toa phụng hoàng niết bàn.

Cùng với việc Cúc Xuyên Liên rời đi, đại sự còn lại cuối năm của đế quốc Lam Vũ chỉ còn hỗn lễ của Dương Túc Phong, Vị Ương cung hoàn toàn chìm vào công tác chuẩn bị cho buổi hôn lễ.

Không biết là tại làm sao, Dương Túc Phong đột nhiên lại trở nên vô cùng tích cực, y đích thân tham dự vào công tác chuẩn bị cho buổi hôn lễ, làm cho rất nhiều việc được giải quyết thuận lợi, làm những nữ nhân của Vị Ương cung thầm vi mừng.

Vào lúc này chiến sự trên toàn đại lục Y Lan đều không hẹn mà cùng dừng lại rồi, bất kể là ở Y Lệ Nạp xa xôi, hay là ở vương quốc Cung Đô đồi núi chập chùng, tiếng súng đều đã ngưng bặt, phảng phất như chuyên môn đình chiến vì cuộc hôn lễ long trọng này.

Ngày 26 tháng 12 năm 1731 thiên nguyên, hôn lễ của Dương Túc Phong được chính thức cử hành ở Vị Ương cung kinh đô Ni Lạc Thần.

Căn cứ vào ý tứ của Dương Túc Phong, hôn lễ lần này là một cuộc hôn lễ bình dân, là hôn lễ mà đông đảo quần chúng nhân dân tham dự, vì thế hủy bỏ rất nhiều quá trình phức tạp rắc rối cổ lổ, cả quá trình cũng trở nên bình dị thân cận.

Toàn bộ quá trình đều có khách quý tháp tùng, có một số vị phu nhân không khỏi có chút thất vọng, cảm thấy làm như vậy không thể nổi bật được sự cao quý của mình, nhưng cũng không có cách nào, thời điểm như thế này, còn có ai sẽ phát ra những lời oán trách nữa.

Mười giờ sáng, ở cung Khôn Ninh của Vị Ương cung, Dương Túc Phong dùng danh nghĩa thống soái tối cao của đế quốc Lam Vũ ra mệnh lệnh, tuyên bố tấn phong Đường Thanh Tư và Tiêu Tử Phong thành hai vị đại phu nhân.

Kỳ thực cũng chính là hoàng hậu, cái danh từ quai quái này cũng bởi vì nguyên nhân là có kẻ nào đó đã cởi quần đánh rắm xưng là thống soái tối cao mà ra.

Tiếp theo đó Dương Túc Phong tuyên bố tấn phong Tô Lăng Tuyết, Tô Phỉ Mã Vận, Tiết Tử Ỷ, Sương Nguyệt Hoa, Phượng Thái Y, Phượng Phi Phi , Lam Sở Yến, Đan Nhã Huyến, Tô Phỉ Thái Vi, Khắc Lệ Tô Na, Phương Phỉ Thanh Sương, Lô Lắc Lôi Đế Á, Lăng Thanh Tư, Tử Duyệt, Điệp Phong Vũ, Phượng Lam Vũ, Cung Tử Yên, Phất Lôi Đát, Da Trạch Bội Ti, Tụ Phong, Y Địch Liệu Lâm Na, Đại Lôi Nhĩ .v..v hai mươi bảy nữ tử trở thành phu nhân.

Mỗi một vị phu nhân đều nhận được giấy chứng nhận cho chính Dương Túc Phong kỳ tên, để chứng minh cho thân phận của các nàng, sau khi các nàng chuẩn bị vô số đồ cưới, Dương Túc Phong chỉ bỏ ra một tờ giấy chứng nhận như vậy, có một số người không tránh khỏi có chút thiếu công bằng.

Đương nhiên, cũng không thể nói là Dương Túc Phong khắc bạc keo kiệt được, xưa nay hoàng đế lấy vợ, thì cùng chỉ bỏ ra mỗi một tờ giấy như vậy mà thôi, bất quá đối với tuyệt đại đa số các vị phu nhân mà nói, thì tờ giấy này chính là truy cầu lớn nhất trong cuộc đời của các nàng rồi, vì thế có một số nàng kích động không kìm được nước mắt lăn dài.

Đối với cuộc hôn lễ này, có một số người rất để ý, có một số người thì không để ý lắm, có một số người thì căn bản chẳng đề ý.

Đám người Tiết Tư Ỷ là vô cùng để ý, bất kể người ta binh luận cuộc hôn lễ có hơn hai mươi nữ tử tham gia này như thế nào, nhưng đối với một nữ nhân mà nói, có thể quang minh chính đại gả vào hoàng cung, đích xác là thời khắc vinh diệp nhất cuộc đời, tựa hồ gia tộc của nàng cũng vì thể mà cao lên một bậc.

Đám người Tử Duyệt thì chẳng để ý mấy, các nàng sở dĩ lúc này mặc lên người bộ váy cưới trắng muốt, đứng trang nghiêm ở trong Vị Ương cung tất cả đều là vì cơ duyên xảo hợp, đối với các nàng mà nói gả cho hoàng đế bệ hạ và gả cho một người phổ thông chẳng có khác biệt gì lớn lắm, trong lòng các nàng kỳ thực muốn cuộc sống bình thường hơn.

Điệp Phong Vũ là hoàn toàn chẳng để ý, trong cả buổi hôn lễ, thần trí của nàng đều chỉ dùng từ mộng du để hình dung, nàng chưa từng bao giờ nghĩ tới mình lại có thể gả cho Dương Túc Phong, suy nghĩ cứ quấn quanh mãi trong đầu nàng là, sau khi hôn lễ chính thức được cử hành, nàng bất kể như thể nào đều không rời khỏi Dương Túc Phong nữa.

Tiếp theo đó, dựa theo quy định hữu quan của buổi lễ, Dương Túc Phong phải dẫn các vị phu nhân tân hôn tới đàn tế trời ở bên trong Vị Ương cung, đây là thời khắc long trọng nhất của buổi hôn lễ.

Dương Túc Phong tay phải nắm tay Đường Thanh Tư, tay trái nắm tay Tiêu Tử Phong, phía dáu đi theo hơn hai mươi vị phu nhân, rầm rầm rộ rộ tới đàn tế trời, trên con đường từ cung Khôn Ninh tới đàn tế trời, sớm đã đừng đầy những khách quý tham dự buổi hôn lễ rồi.

Khi hai mươi chín tân nương tử mặc váy cười trắng như tuyết xuất hiện, máy chụp ảnh kêu tanh tách gần như vang vọng toàn bộ Vị Ương cung, mỗi một vị khách quý đều hi vọng dùng máy ảnh ghi lại cảnh chưa từng có này, để làm kỷ niệm hoặc là vốn liếng để khoe khoang.

Những người có thể vinh hạnh tiến vào Vị Ương cung tham gia hôn lễ, trừ nhân vật chính yếu của đế quốc Lam Vũ, thì cơ bản là giai cấp tư sản mới trỗi dậy, bọn họ còn chưa bao giờ được xuất hiện ở dưới trường hợp như thế này, trước kia, bọn họ đều thuộc về chủng loại bị áp chế.

Bọn họ đã nhẫn nại một thời gian mấy trăm năm, hiện giờ cuối cùng cũng có cơ hội để thể hiện mình, bọn họ hận không thể đem toàn bộ sự kích động và hưng phấn ở trong lòng phát triết hết ra, để người trên toàn thế giới đều biết có nhân vật cấp bậc như bọn họ.

Bên tai truyền tới những tiếng vỗ tay và hoan hô đinh tai nhức óc, Dương Túc Phong mỉm cười vẫy tay với mọi người, biểu thị cạm tạ sự đóng góp của bọn họ, nhưng trong lòng lại không khỏi có chút hoài nghi, ta mới là tân lang cơ mà, các ngươi có cần hưng phấn như vậy không? Các ngươi có tư cách tới nơi này, là dùng tiền của mình mà mua được, có cần phải khoa trương như vậy không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.