Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 1126: Chương 1126: Hôn lễ thế kỳ (P13)




Cho nên, khi bọn họ được bí mật thông báo tham gia lễ cưới còn phải nộp một món tiền không nhỏ, bọn họ cũng chấp nhận, hết sức thống khoái mua vẻ vào cửa.

Hôn lễ của Dương Túc Phong làm oanh động Vị Ương cung, oanh động kinh đô Ni Lạc Thần, cũng làm oanh động cả đế quốc Lam Vũ, trên cả đại lục Y Lan cũng trở thành đề tài bàn tán hàng đầu, trong mấy ngày sau đó, tin tức liên quan tới buổi hôn lễ đều xuất hiện không ngớt, đủ các loại tin tức đều bắt đầu được bới móc ra, trở thành để tài bàn tán trong lúc rảnh rỗi của người dân, vô số suy đoán và nghi vấn, trở thành đề mục hoạt động đầu óc tốt nhất.

Có một số người quan tâm nhất chính là những phu nhân không mặc áo cười, rất nhiều người đều chú ý tới, trong hai mưới chín vị phu nhân của hôn lễ ngày hôm đó, thiếu đi khuôn mặt của mấy người.

U Nhược Tử La không muốn xuất hiện ở bên trong đội ngũ tân nương tử, nàng tự nguyện từ bỏ, nàng không muốn người của toàn thiên hạ biết rằng chưởng môn nhân của Hương Tuyết Hải đã trở thành một trong số các vị phu nhân của Vị Ương cung.

Úc Thủy Lan Nhược mặc dù đã có phu thê ân ái với Dương Túc Phong, nhưng không thể xuất hiện trong danh sách tân nương tử, nếu không Hải Thiên Phật Quốc khẳng định sẽ làm náo loạn cả lên.

Còn về phần Vũ Văn Phân Phương, nàng lặng lẽ ngồi ở trong nơi ở của mình, như chẳng hề biết tới sự ồn ào náo nhiệt ở xung quanh, hoan lạc và kích động của các nàng đối với nàng mà nói, là chuyện quá xa xỉ và xa với.

Cuối cùng là Na Tháp Lỵ, tiểu cô nương này còn nhỏ, qua vài năm nữa rồi hãy nói.

Tế trời hoàn tất, chính là thời gian bữa trưa, dựa theo hôn lễ trước kia, thành viên của hoàn thất tham dự hôn lễ khẳng định là phải phân chia ra khu vực riêng để ngồi, để hiển thị thân phận khác biệt, bất quá Dương Túc Phong đã hủy bỏ quy định này, quyết định mọi người vui chung.

Ban quản lý Vị Ương cung bày hơn bốn trăm bàn tiệc ở phía sau ngự hoa viên, vừa vặn có thể sắp xếp cho gần bốn nghìn khách quý tam gia bữa tiệc, Dương Túc Phong dẫn các vị phu nhân lần lượt kính rượu các vị khách quý, cám ơn bọn họ tam gia buổi lễ, cám ơn bọn họ đóng góp, khích lệ bọn họ tiếp túc nỗ lực phấn đấu vì đế quốc Lam Vũ, thi thoảng y còn “vô tình” nhắc nhở mọi người tới địa điểm bán đồ kỷ niệm.

Quả nhiên, sau khi tiệc buổi trưa kết thúc, là thời gian hoạt động tự do của các vị khách, nơi bán đồ kỳ niệm lập tức trở nên vô cùn náo nhiệt, tiếng những vị khách quý hò hét và tiếng kim tệ lẻng kẻng xen lẫn vào với nhau trở thành âm nhạc êm tai nhất đối với Dương Túc Phong.

Nhìn mấy cửa hàng bán đồ kỷ niệm đầu đông nhuc nhúc, Dương Túc Phong vênh mặt đắc chí mỉm cười với Tiêu Tử Phong ở bên cạnh, ở đằng xa, Ngu Mạn Ái mặc trang phục nữ quan cung đình cũng cười tươi như hoa, bận rộn cứ như thiên thủ quan âm vậy, những cung nữ ở bên cạnh nàng cũng bận bù đầu, đùng là vụ làm ăn thật lớn!

- Chàng đó, lúc này rồi mà còn không quên vơ vét tiền tài.

Tiêu Tử Phong vừa bực bội lại vừa buồn cười, có đôi lúc, nàng thực sự cảm thấy Dương Túc Phong kỳ thực cũng chỉ là một đứa bé, đôi mắt cứ luôn nhìn chằm chằm vào ví tiền của người khác, hận không thể đem tiền của người ta chiếm hết làm của riếng.

Ngươi nói xem kết hôn là chuyện lớn nhường nào, là chuyện trang trọng nghiêm túc nhường nào, thế nhưng hiện trường lại bị y làm cho cứ như là cái chợ bán rau vậy, tiếng mua bán van lên không ngớt, bản thân y còn đứng đó dương dương đắc ý, đúng là không còn thuốc chữa nữa.

Vì hôn lễ lần này, Dương Túc Phong chuyên môn sai Ngu Mạn Ái âm thầm đặt làm đồ kỳ kiệm, hô hào mỗi loại chỉ có 1731 cái, bán hết rồi là không còn nữa, giá của đồ kỷ niệm đều rất đắt, bất quá đối với những vị khác tham gia buổi hôn lễ mà nói, nó bất quả chỉ là một sợi lông trên đàn trâu mà thôi.

Nhưng khi bọn họ không hề do dự móc ví ra, thì bọn họ không hề hay biết rằng nó là một cái động không đáy, vật phẩm mang tính kỷ niệm của buổi hôn lễ này quá nhiều, hơn nữa giá cả không rẻ, có đồng hồ kỷ niệm làm đặc biệt, có kim tệ kỷ niệm, có nhẫn kỷ niệm … gần như tất cả đồ kỷ niệm có bán trên thị trường đều được tiêu thụ ở nơi này.

Mặc dù không ít vị khách quý về sau cảm thấy giá tiền có hơi đắt, vì tiền mang theo cùng dần dần nhẹ phỗng, nhưng đồ kỷ niệm hết sức đáng yêu, lại còn mang tiêu chí độc nhất vô nhị của hoàng cung, nhìn qua đúng là quá hấp dẫn.

Quan trọng nhất là những vật kỷ niệm này đều là tượng trưng cho thân phận đó nhé, tới khi nào đó tùy tiện lấy ra mấy cái khoe khoang, nói là từng ngày nào năm nào đó đích thân tham dự hôn lễ của Dương Túc Phong, đó là chuyện vẻ vang nhường nào, đối với việc làm ăn cũng có rất nhiều cái lợi.

Vì thế không kìm được mỗi một đồ kỷ niệm đều muốn mua mấy cái, lão bà, tình nhân, nhi tử nhi nữ, mỗi người đều phải mua, cho dù bản thân có mệt tới không đi nổi nữa.

Vị Ương cung cũng cung cấp phương thức bán hàng hết sức nhân đạo, Dương Túc Phong sớm đã suy nghĩ tới việc rất nhiều người tham gia buổi lễ khả năng sẽ không mang theo nhiều tiền bạc lắm, cho nên cho phép mua nợ, chỉ cần lưu lại tên tuổi của mình, là có thể mang đồ kỳ niệm đi.

Còn về phần chi phí mua đồ kỷ niệm, trong vòng một tháng có thể dùng tiền gửi của mình ở trong ngân hàng trung ương trả nợ là được. Vị Ương cung thậm chí còn cung cấp phục vụ đưa hàng miễn phí, chỉ cần mua đồ kỷ niệm, để lại địa chỉ đưa hàng, sẽ có nhân viên chuyên môn của Vị Ương cung giao hàng tới địa chỉ người nhận trong vòng ba ngày.

Rất nhiều phú hào không mang theo tiền, chính đang hối hận thì phát hiện ra Vị Ương cung không ngờ lại chu đáo đến thế, thế là mua sắm hăng say, trong con mắt của bọn họ, giá cả của những thứ đồ kỷ niệm này chẳng đáng vào đâu, bọn họ hoàn toàn có năng lực mua được.

Huống chi là còn có phục vụ đưa hàng miễn phí, vậy càng thêm tiện lợi rồi, tới khi đó mình chỉ cần ngồi rung đùi đợi mang tới tận cửa là xong, quả thực so với thị trường bên ngoài còn chu đáo hơn.

Trong qua trình đi lại chúc rượu, Dương Túc Phong mau chóng nhận được tin tức phản hồi từ phía Ngu Mạn Ái, những đồ lưu niệm nói là có 1731 cái nhưng lại có tái hàng vạn cái kia đã mau chóng được bán sạch sành sanh, nhưng còn có rất nhiều khách quý hô hào muốn mua thêm.

Song dựa theo nhân viên bán hàng dựa theo quy định từ trước, uyển chuyển nói với khách hàng, đồ kỳ niệm đã bán hết rồi, những vị khách không mua được đồ kỷ niệm chỉ đành thầm oán trách mình vận khí không tốt.

Khó khăn lắm mới có cơ hội đi vào Vị Ương cung, đối diện với thống soái tối cao của đế quốc Lam Vũ, làm sao lại không lưu lại chút đồ kỷ niệm chứ? Càng nghĩ càng ảo não, phảng phất như là mình đi một chuyến phí công.

Bất quá không sao cả, Vị Ương cung vĩnh viễn chăm sóc khách hàng chu đáo nhất, tiếp theo đó hạng mục mà phục vụ viên đưa ra càng làm cho người ta phải phát cuồng, chỉ cần nộp hai mươi vạn kim tệ, là có thể mua được một tấm ảnh cưới tập thể phía đằng sau có ký tên tạp thể của hai mươi chín vị phu nhân.

Những tấm ảnh này đều được chụp sẵn trước đó rồi, hết sức rõ nét, các vị phu nhân cũng đúng là quốc sắc thiên hương, mỹ lệ vô cùng, hơn nữa còn phóng lớn giống như một bức tranh vậy, treo ở trên trường sẽ rất có thể diện, thế là lập tức lại khơi lên một phong trào tranh nhau mua, ai chẳng muốn treo ở trong đại sảnh của mình để khoe khoang một phen chứ? Đây là cơ hội hiếm có nhường nào.

Cái gì? Ảnh cưới tập thể cỡ lớn cũng bán hết rồi? Không sao cả, Vị Ương cung vĩnh viễn chăm sóc khách hàng chu đáo nhất, không có ảnh tập thể, vậy ảnh riêng của các vị phu nhân có muốn không? Mỗi một tấm chỉ có một vạn kim tệ, vật quý giá rẻ, thời cơ hiếm có, qua rồi là mất …

- Dương Túc Phong, nói đi, chàng rốt cuộc là làm cái gì? Rốt tuộc là chàng muốn cử hành hôn lễ hay là moi ví tiền của người khác.

Cùng với việc liên tiếp có mấy phương pháp moi tiền xuất hiện, làm Tiêu Tử Phong cũng cảm thấy không đúng rồi, đây có còn là hôn lễ không? Cảm giác như tất cả các vị phu nhân đều bị y và Ngu Mạn Ái lợi dụng rồi, Vị Ương cung đã bao giờ diễn ra chuyện như thế này chứ? Quả thực không coi ai ra gì nữa.

Dương Túc Phong lại chẳng cho là như vậy, còn đang cùng Ngu Mạn Ái hào hứng tính toán thu nhập, căn bản không để ý tới ánh mắt muốn bóp chết y của Tiêu Tử Phong, nói hết sức nghiêm túc:

- Khục, nhà chúng ta chi tiêu nhiều mà, lúc này không tranh thủ kiếm lại một chút, thì sau này biết sống thế nào? Ừm, trò hay tới rồi, đã tới tiết mục tiếp theo, nàng phối hợp tốt nhé, phải bày ra tư thế mẫu nghi thiên hạ, nàng nhìn tư thái của công chúa kia kìa, đó mới thực sự là thiên hạ vô song…

Tiêu Tử Phong khóc cười không xong, nếu chẳng phải là có bao nhiêu người có mặt ở đây, nàng thực sự muốn đánh cho Dương Túc Phong một trận, làm sao nói như thế được chứ, không ngờ lấy tân nương tử ra kiếm tiền, đúng là không muốn sống nữa.

Nàng và Thập Tứ công chúa nhìn nhau một cái, đều không kìm được một tiếng thở dài, cưới phải một nam nhân trên hôn lễ cũng không quên kiếm tiền, hai nàng còn có thể nói được gì nữa chứ?

Tiết mục cuối cùng, chính là các vị nữ khách tham gia hôn lễ, có thể cùng hai vị hoàng hậu tôn quý chụp ảnh lưu niệm, để thể hiện chung vui cùng người dân.

Đương nhiên, cùng việc chung vui thì cũng phải bỏ ra một chút kim tệ để biểu thị thành kính của mình, chi phi không cao, một trăm vạn kim tệ là đủ rồi, thế nào? Tiếc tiền không muốn bỏ một trăm triệu vạn kim tệ ra chụp ảnh chung à, vậy thì cô tóc dài và kiến thức ngắn rồi, một trăm vạn kim tệ mua lấy một vinh diệu độc nhất vô nhị, ai chẳng muốn chứ Qua hôm nay rồi, vĩnh viễn không có cơ hội như thế nữa…

Cả một ngày, hai vị hoàng hậu còn chưa được nếm trải sự ngọt ngào của hôn nhân thì đã mệt tới không thở ra hơi rồi, các nàng lúc này thì mới phát giác ra, vì sao trước đó Dương Túc Phong mặt mày nhăn nhỏ, giống như kết hôn là thiếu tiền của y vậy, nhưng hôm đó y và Ngu Mạn Ái hai người đóng cửa lại thì thà thì thụt nữa ngày trởi, lập tức tâm tình của y tốt lên, đi tới đâu cũng tươi cười rạng rỡ.

Mới ban đầu các nàng còn cho rằng y và Ngu Mạn Ái đã dính vào với nhau rồi, không ngờ rằng lại là đem hôn lễ thành cuộc mua bán kiếm tiền.

- Dương Túc Phong!

Buổi tối ngày hôm đó, vốn phải là thời khắc mỹ diệu, nhưng một kẻ nào đó lại bị tập thể các phu nhân xét xử nghiêm khắc không chút dung tình, Tiêu Tử Phong đại biệu cho hội liên hợp phụ nữ Vị Ương cung nghiêm túc đọc kết quả phán quyết.

Kết quả phán quyết như sau: đầu sỏ gây tội ngủ một mình ở thư phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.