Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 736: Chương 736: Kế hoạch Long kỵ binh (Hạ) (Phần 2)




Kỳ thực, bản thân Ai Đức Mông Đa cũng hiểu rõ, đem cung kỵ thủ của người Tây Mông cố định ở vùng đất này là không thể phát huy được sức chiến đấu, thế nhưng, chiến tranh vĩnh viễn đều vì chính trị mà phục vụ, suy nghĩ tới mức độ vững chắc của vị trí đại hãn của mình, Ai Đức Mông Đa tuyệt đối không thể cam tâm tay trắng trở về. Hắn còn đang vất vả suy tính làm thế nào để tiêu diệt quân Lam Vũ, ít nhất thì cũng phải vãn hồi được một chút thể diện từ phía quân Lam Vũ, nếu không, sau này cao nguyên Huyết Sắc rất có khả năng không còn là thiên hạ của mình nữa.

Chính lúc đang khốn khổ suy tính, Ai Đức Mông Đa lại một lần nữa nhận được tin tức, nói quân Lam Vũ từ cửa thành tây đột kích về phía hoàng kim doanh trướng của mình, thế công của quân Lam Vũ vô cùng mãnh liệt, đã đánh tan vạn nhân đội cung kỵ thủ của Ân Tá, hiện giờ đang thần tốc áp sát hoàng kim doanh trướng của Ai Đức Mông Đa, thiết giáp cung kỵ thủ người Tây Mông ở xung quanh hoàng kim doanh trướng đã có phản ứng, chuẩn bị tham gia vào chiến đấu ngăn cản quân Lam Vũ.

“Quân Lam Vũ hướng về phía chúng ta phát động tấn công?” Ai Đức Mông Đa cảm thấy vô cùng khó tin, hắn không phải là không biết, Dương Túc Phong dựa vào chút binh lực đó, có thể giữ vững được Cao Ninh phủ đã là khá lắm rồi, không ngờ y còn có tâm tư chủ động xuất kích? Chủ động đi gây hấn với thiết giáp cung kỵ của người Tây Mông?

Đám người Cáp Lặc Đồ cũng cảm thấy không có khả năng lắm, ở trong mắt bọn chúng, quân Lam Vũ lần này công kích quá nửa là nghi binh, đại khái là vì muốn yểm hộ cho sự an toàn của con đường phụ cận cửa thành nam, ép người Tây Mông đem một bộ phận bộ đội ở chiến trường phụ cận cửa thành nam rút trở về, giảm bớt áp lực của quân Lam Vũ ở nơi đó, Cáp Lặc Đồ tự tin nói: “Dương Túc Phong hiện giờ có chuyện khẩn yếu nhất chính là bổ sung vật tư của bản thân, nếu không thì bon chúng toi đời rồi.”

Chỉ có Trát Mộc Hợp là giữ thái độ im lặng khôn khéo, hắn cũng không dự đoán được mục đích chân chính của quân Lam Vũ, nhưng hắn cảm thấy, quân Lam Vũ tiến công từ phương hướng cửa thành phía tây, hẳn không phải là nghi binh, hỏa lực đánh nghi binh không thể nào dữ dội như vậy được, cho dù không nhìn thấy tình hình chiến đấu ở hiện trường, nhưng căn cứ vào tình báo cho thấy, vạn nhân đội cung kỵ thủ người Tây Mông do Ân Tá chỉ huy không tới thời gian nửa tiếng đồng hộ đã bị đánh tan toàn bộ, hỏa lực dữ dội như thế sao có thể là đánh nghi binh? Trát Mộc Hợp im lặng hồi lâu, cuối cùng vẫn cẩn thận nói: “Tôi nghĩ chúng ta phải chú ý nhóm quân Lam Vũ này, bọn chúng có khả năng là còn có ý đồ khác.”

Cáp Lặc Đồ nửa tin nửa ngờ hỏi: “Có mục đích gì khác được?”

Trát Mộc Hợp trầm ngâm nói: “Có lẽ bọn chúng nhằm vào chúng ta mà tới.”

Cáp Lặc Đồ cười phát lên, không nói gì cả.

Hắn vốn muốn chỉ trích sự hoang đường của Trát Mộc Hợp, nhưng cảm thấy tiếng pháo súng càng ngày càng mãnh liệt hơn nữa, khoảng cách cũng càng ngày càng gần, tựa hồ đúng là nhắm vào hoàng kim doanh trướng của Ai Đức Mông Đa mà tới, sắc mặt của Cáp Lặc Đồ không khỏi hơi biến đổi, lập tức trong lòng nguyền rủa Dương Túc Phong cuồng vọng, tên khốn kiếp không biết trời cao đất dày này, không ngờ có ý đồ đánh lén hoàng kim doanh trướng của người Tây Mông.

Bất quá, Dương Túc Phong bị ép dùng ra chiêu này, có phải là có nghĩa rằng y cũng đã tới nước đường cùng rồi không?

Sắc mặt Ai Đức Mông Đa u ám bất thường, cũng không thể phán đoán được ý đồ thực sự của quân Lam Vũ, nhưng cách nhìn của Cáp Lặc Đồ đã nhắc nhở hắn. Cáp Lặc Đồ cho rằng, nhóm quân Lam Vũ này có khả năng là nhắm vào hoàng kim doanh trướng của Ai Đức Mông Đa, đồng thời dùng Ai Đức Mông Đa để uy hiếp người Tây Mông, Ai Đức Mông Đa lập tức phái thêm thám tử tới tiền tuyến để tìm hiểu tình hình, không lâu sau đó, thám tử lần lượt trở về báo cáo, quả nhiên quân Lam Vũ từ cửa thành phía tây xuất kích đúng là nhắm vào Ai Đức Mông Đa mà tới, hiện giờ cung kỵ thủ người Tây Mông ở vòng ngoài đã cơ bản bị hao tổn gần hết rồi, quân Lam vũ sẽ mau chóng tiếp cập trận địa của thiết giáp cung kỵ.

Ai Đức Mông Đa không còn do dự nữa, lập tức hạ lệnh, điều phái thiết pháp cung kỵ đem quân Lam Vũ đuổi đi.

“Ta phải cho Dương Túc Phong biết rằng, bộ đội của y chỉ cần rời khỏi tường thành của Cao Ninh phủ, thì chỉ là một đống phân chó!” Ai Đức Mông Đa hung dữ chửi mắng, năm vạn nhân đội thiết giáp cung kỵ tinh nhuệ nhất trong tay hắn, thì một đội trong đó đã mất sạch trong trận hỏa pháo quân Lam Vũ dày công bày kế ở cửa thành nam, bốn đội còn lại vẫn luôn được Ai Đức Mông Đa hết sức thận trọng cất giấu, không tới thời khắc mấu chốt thì không mang ra dùng, hiện giờ Ai Đức Mông Đa quyết định mang bọn chúng ra, để bọn chúng đánh gãy hết răng của quân Lam Vũ.

Một tiếng mệnh lệnh hạ xuống, bốn vạn tên thiết giáp cung kỵ tinh nhuệ nhất của người Tây Mông lập tức dồn về hướng khu vực trung đoàn 315 quân Lam Vũ tiến công. Đồng thời, ở đằng sau hậu phương của các chiến sĩ trung đoàn 315 quân Lam Vũ cũng bắt đầu xuất hiện bóng dáng của cung kỵ thủ người Tây Mông, dần dần cắt đứt liên hệ của trung đoàn 315 trên mặt đất với Nham Long phủ, cùng với việc cung kỵ thủ của người Tây Mông càng ngày càng nhiều, trên thực tế trung đoàn 315 đã rơi vào vòng vây.

Dương Túc Phong đúng là cảm thụ được áp lực tới từ thiết giáp cung kỵ.

Nhìn từ trong kính viễn vọng, Dương Túc Phong có thể nhìn thấy rõ ràng, thiết giáp cung kỵ của người Tây Mông toàn thân đều bao phủ ở trong khôi giáp màu đen sẫm, cung kỵ thủ người Tây Mông ở trên lưng ngựa, ở vị trí lồng ngực có khối giáp sắt hộ tâm lớn, cung tiễn bình thường đúng là không dễ xuyên qua được, hơn nữa cung kỵ thủ người Tây Mông khi chạy với tốc độ cao còn có thể đỡ được đại bộ phận sức mạnh của cung tiễn đột kích, tới ngay ở cổ và bụng của chiến mã, cũng đều có lá sắt bao bọc, để phòng ngừa mũi tên của địch gây sát thương.

Thiết giáp cung kỵ người Tây Mông võ trang toàn bộ như thế ở vào thời đại binh khí lạnh đúng là có thể mang tới sự chấn nhiếp cực lớn cho đối phương, trừ khi là dùng vũ khí hạng nặng, nếu không rất khó mà đánh tan được khôi giáp của thiết giáp cung kỵ của người Tây Mông, nhưng nếu mà sử dụng vũ khí hạng nặng, thì phải tới gần, người Tây Mông lại sở trường tiễn thuật, có thể cản trở hữu hiệu đối phương ở ngoài năm mươi mét, đây là một loại binh chủng hoàn mỹ công thủ kiêm toàn, chẳng trách năm xưa thiết kỵ Mông Cổ có thể tung hoành đại lục, không có đối thủ.

Tiếp xúc khoảng cách gần với thiết giáp cung kỵ làm Dương Túc Phong phải suy nghĩ nhiều.

Để đối phó với thiết giáp cung kỵ của người Tây Mông, Dương Túc Phong còn đưa ra nghiên cứu chuyên môn, tìm hiểu quá khứ, hiện tại và tương lai của thiết giáp cung kỵ thủ. Căn cứ vào tìm hiểu của hắn, sức chiến đấu của thiết giáp cung kỵ thủ đúng là rất cường đại, nhất là thiết giáp cung kỵ thủ của người Tây Mông tung hoành cả đại lục Y Vân gần như không có đối thủ. Nhưng nói tới chỉ huy và vận dụng thiết giáp cung kỵ thủ thì các nhà quân sự của đại lục Y Lan thành thạo nhất, trình độ quân sự của đại lục Y Lan so với đại lục Y Vân phải tiên tiến hơn năm mươi năm, ở điểm này, đối với việc chỉ huy và vận dụng thiết giảm cung kỵ thủ cũng được thể hiện trọng vẹn.

Bắt đầu từ thời đại bóng tối của Y Lan vương Tiêu Trầm, thiết giáp cung kỵ đã biểu hiện uy lực cực lớn, cho dù vào lúc đó thiết giáp cung kỵ còn rất ít, nhưng trong các chiến dịch đã dần lộ ra sức mạnh, sau này càng được phát triển mở rộng một cách thần tốc, rất nhiều dân tộc đều bắt đầu huấn luyện thiết giáp cung kỵ của bản thân, mặc dù thành tựu không giống nhau, bởi vì rất nhiều nguyên nhân chủ quan, rất nhiều thiết giáp cung kỵ hiệu quả không được như mong muốn, nhưng ít nhất mỗi một thế lực đều từng bị sức chiến đấu của thiết giáp cung kỵ làm cho mê mẩn, vì thiết giáp cung kỵ mà chấp nhận hao phí vô số tài chính và tinh lực.

Trong suốt cả cuộc đời chinh chiến của Y Lan vương Tiêu Trầm, quân đội duy nhất có thể tạo thành thương vong lớn cho bộ đội hắc kỵ sĩ của ông ta chính là thiết giáp cung kỵ của người tộc Bản Đô, do tính cánh cá nhân của Y Lan vương Tiêu Tràm tàn bạo mà lại ngoan độc, lãnh huyết tàn khốc, đã phá hỏng nghiêm trọng kết cấu lịch sử của đại lục Y Lan, cho nên tới hiện giờ mọi người dù đã gần như quên lãng dần sự tồn của Tiêu Trầm. Nhưng trận đại chiến của bộ đội Hắc kỵ sĩ và kỵ binh Bản Đô ở sông Tạp Dương vẫn kinh động trời đất. Đây là trận kỵ binh quyết chiến quy mô lớn nhất trên lịch sử của đại lục Y Vân, cho tới tận ngày nay, vẫn không có trận quyết chiến quy mô lớn thuần túy kỵ binh nào vượt quá chiến dịch sông Tạp Dương.

Trong chiến dịch sông Tạp Dương vô tiền khoán hậu, Y Lan vương Tiêu Trầm suất động chừng sáu vạn hắc kỵ sĩ, mà kỵ binh Bản Đô thì xuất động mười sáu vạn, trong đó bao gồm trên năm vạn thiết giáp cung kỵ. Trường chiến dịch đó, đánh tới tận nửa tháng, đánh cho phong vân biến sắc, nhật nguyệt vô quang. Vô số chiến mã và thi thể của kỵ sĩ rơi vào trong sông Tạp Dương, làm nước sông của sông Tạp Dương đều biến thành màu đỏ, nước sông Tạp Dương màu máu đỏ chảy vào trong đại hải, đem toàn bộ nước biển bờ tây Đại Nam dương đều biến thành màu hồng nhàn nhạt, trông rực rỡ tươi đẹp khác thường.

Trong đại chiến sông Tạp Dương, bởi vì sự kiêu dũng của thiết giáp cung kỵ binh Bản Đô, ví trí gần huyệt thái dương của Y Lan vương Tiêu Trầm bị bắn trúng một mũi tên, đây là lần duy nhất trong cả đời Y Lan vương Tiêu Trầm bị thương. Nhưng lần bị thương này suýt chút nữa lấy đi tính mạng của ông ta, nghe nói mũi tên rỉ sét đã bắn vào trong não của Tiêu Trâm, khi mũi tên bị rút ra, cũng để lại rất nhiều rỉ sắt ở trong đầu Tiêu Trầm, cho nên ảnh hưởng thêm một bước tới tính cách của Tiêu Trầm, khiến cho ông ta càng trở nên hắc ám và tàn khốc, cuối cùng toàn bộ đại lục bị đọa lạc, thời đại hắc ám bắt đầu.

Đồ Tẫn Tru không biết Dương Túc Phong đang nghĩ cái cái, ngồi bên cạnh Dương Túc Phong nhỏ giọng nói: “Còn may, khoảng cách quá gần, bọn chúng không thể chạy nhanh được, bất quá là một đám cung tiễn thủ ở trên lưng ngựa mà thôi.”

Dương Túc Phong gật đầu.

Quân Lam Vũ áp dụng biện pháp chủ động tấn công, quả nhiên đánh loạn tập quán chủ động tiến công của thiết giáp cung kỵ thủ người Tây Mông, khiến cho bọn chúng rơi vào trạng thái phòng thủ mà bọn chúng không muốn nhất. Dưới sự công kích hung bạo của quân Lam Vũ, người Tây Mông chỉ có thể bị động phân binh, phòng thủ khắp nơi. Ai Đức Mông Đa hạ lệnh bộ đội của mình không thể từ bỏ trận địa, vừa vặn cấp cho quân Lam Vũ cơ hội sát thương bọn chúng cực lớn, thường thường sau một trận Bách Kích pháo oanh kích dồn dập, ở phụ cận doanh trại của người Tây Mông, liền không có một kẻ nào có thể đứng được nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.