Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 737: Chương 737: Kế hoạch Long kỵ binh (Hạ) (Phần 3)




Pháo hỏa mãnh liệt của Bách Kích pháo ở trước mặt thiết giáp cung kỵ tạo thành một bức tường lửa, những tên thiết giáp cung kỵ đã được thưởng thức mùi vị hỏa pháo của quân Lam Vũ, không còn dám cố xông tới nữa, chỉ đành chạy qua lại trước tuyến hỏa pháo phong tỏa của quân Lam Vũ, tìm kiếm kẽ hở của hỏa pháo, kỳ vọng có cơ hội có thể vượt qua, bất tri bất giác, thiết giáp cung kỵ ở phía sau hỏa pháo càng ngày càng nhiều, đội ngũ cũng càng ngày càng dạy đặc, kết quả là vào lúc đó hỏa pháo của quân Lam Vũ đột nhiên mở rộng, tức thì từng mảng từng mảng thiết giáp cung kỵ người Tây Mông ào ào ngã xuống, toàn bộ chiến trường trở thành địa ngục A Tu La quỷ khóc ma gào.

Quân Lam Vũ gần như tập trung tất cả Bách Kích pháo và đạn pháo của Bách Kích pháo, bao gồm cả lượng lớn nhân viên pháo binh, giao cho trung đoàn 315 sử dụng, để áp ứng nhu cầu hỏa lực. Hiện giờ số hỏa lực tăng cường này quả nhiên phát huy được uy lực, thiết giáp cung kỵ người Tây Mông lại một lần nữa thưởng thức được tư vị đau khổ. Đội xe vận chuyển vật tư hậu cần của quân Lam Vũ hai tiếng sau tiến vào Nham Long phủ, bổ sung lượng lớn vật tư cho quân Lam Vũ ở bên trong thành, những số vật tư này bao gồm vô số đạn pháo của Bách Kích pháo, nhưng bởi vì quan hệ tới thời gian, trung đoàn 315 không đợi được tới số vật tư bổ xung rồi, chỉ có thể tạm thời điều từ các bộ đội khác tới.

So với pháo trái phá 75 ly, uy lực của Bách Kích pháo đúng là yếu hơn rất nhiều, bất quá nó lại hơn ở tốc độ nhanh, pháo đạn dày đặc, hơn nữa tháo lắp tiện lợi, có thể cơ động mau chóng theo cùng bộ đội tiến công, Bách Kích pháo binh trên cơ bản đều là do Lỗ Ni cuồng chiến sĩ phụ trách vác pháo, bắn vài phát pháo lại tiếp tục tiến lên, đổi một địa phương khác rồi lại bắn thêm vài phát pháo, sau đó tiếp tục tiến lên. Quan chỉ huy pháo binh của sư đoàn 103 lục quân quân Lam Vũ là Tử Vân Phi tự mình chỉ huy Bách Kích pháo, đem chúng phân thành ba tổ, dựa theo nguyên lý xạ kích tam đoạn thức của súng trường, ở chính diện của quân Lam Vũ, thủy chung duy trì pháo hỏa áp chế mạnh mẽ.

Thiết giáp cung kỵ của người Tây Mông quả nhiên bị pháo hỏa của quân Lam Vũ tiêu hao cực lớn.

Đứng ở địa phương cách tiền tuyến ước chừng tám trăm mét, Dương Túc Phong nâng kính viễn vọng lên, quan sát động tĩnh của thiết giáp cung kỵ người Tây Mông, thiết giáp cung kỵ của người Tây Mông tham gia tiến công đại khái chỉ có một cái vạn nhân đội, nhưng từ tiếng vó ngựa cùng với cả bóng người lay động từ đằng xa mà phán đoán, hẳn là còn có càng nhiều thiết giáp cung kỵ của người Tây Mông đang được điều động tới, đồng thời, ở đằng sau lưng bản thân, cung kỵ thủ của người Tây Mông xuất hiện cũng mỗi lúc một nhiều, xem ra Ai Đức Mông Đa quả nhiên đã bị mắc lừa, sức chú ý đã bị thu hút hết vào nơi này.

Hiện giờ, tới lượt bản thân mình xuất hiện rồi, đã tới lúc cho Ai Đức Mông Đa uống một viên thuốc an thần.

Khẽ hít sâu một hơi, Dương Túc phong rảo bước đi tới phía trên cùng của tiến tuyến.

Trước mặt trận địa của quân Lam Vũ, có hai lục quân đặc chiến đội của Đao Vô Phong và Đồ Đấu Châu, bọn họ đang dày công chuẩn bị cho màn xuất hiện của Dương Túc Phong, mục đích của bọn họ là phải để số cung kỵ thủ người Tây Mông có thể nhìn thấy sự tồn tại của Dương Túc Phong nhiều nhất có thể, nhưng lại không thể làm tổn thương tới Dương Túc Phong được.

Khi Dương Túc Phong xuất hiện, Đao Vô Phong sớm đã an bài sẵn vị trí để cho y xuất hiện rồi, . Ở nơi đó, thiết giáp cung kỵ của rngười Tây Mông có thể nhìn thấy rõ ràng sự có mặt của Dương Túc Phong, nhưng cung tiễn của bọn chúng lại không thể làm bị thương Dương Túc Phong được. Dương Túc Phong đón lấy súng trường do Đao Vô Phong đưa cho, đứng ở trên vùng đất trống, nâng súng trường lên, nhắm vào thiết giáp cung kỵ của người Tây Mông ở phía xa nhất liên tục bóp cò súng.

Đoàng đoàng đoàng ….

Một loạt thiết giáp cung kỵ người Tây Mông từ trên lưng ngựa ngã xuống.

Đao Vô Phong lặng lẽ đếm số lượng, mười phát đạn, vừa vặn bắn chết mười tên, không phí một viên đạn nào.

Sức chú ý của cung kỵ thủ người Tây Mông lập tức bị thu hút tới, vô số ánh mắt của người Tây Mông đều dồn lên người Dương Túc Phong.

Để tạo ra hiệu quả tuyệt với nhất, khi Dương Túc Phong xuất hiện quân Lam Vũ đã cố ý làm chậm bước tiến công, tiếng súng phóng cũng giảm bớt đi rất nhiều, làm người Tây Mông có đủ thời gian và tinh thần để chú ý tới sự có mặt của Dương Túc Phong. Quả nhiên, trong đội ngũ cung kỵ thủ người Tây Mông nổi lên sự oanh động nho nhỏ, có rất nhiều thám tử phi ngựa như bay hướng về phía hoàng kim doanh trướng của Ai Đức Mông Đa, hẳn là đi báo cáo sự có mặt của Dương Túc Phong rồi. Năm phút sau, Dương Túc Phong biến mất ở tiền tuyến.

Lúc này Ai Đức Mông Đa đang đứng ở cửa doanh trướng của mình, nhìn vào chiến trường khói lửa mịt mùi ở đằng xa, sắc mặt càng lúc càng âm trầm, tạm thời hắn vẫn chưa thế nào phán đoán được mục đích chân chính của việc quân Lam Vũ chủ động suất kích, chỉ có thể dựa theo nguyên tắc chiến lược bình thường, điều động bộ đội đi phong tỏa phương hướng tiến tới của quân Lam Vũ. Thế nhưng, căn cứ vào báo cáo của tiền tuyến, nhóm quân Lam Vũ này có sức chiến đấu vô cùng cường đại, dưới sự đả kích của hỏa lực mãnh liệt quân Lam Vũ. Thiết giáp cung kỵ của người Tây Mông lũ lượt ngã xuống, chỉ có vẻn vẹn mười mấy phút thời gian, đã thương vong bốn năm nghìn tên, cho dù là Ai Đức Mông Đa có tiền nhiều của lớn hơn nữa cũng không thể nào chấp nhận được loại tổn thất như vậy.

Cùng với tình báo càng lúc càng nhiều, Ai Đức Mông Đa cuối cùng tin chắc, lần này quân Lam Vũ công kích không phải là sự quấy nhiễu bình thường, mà là chủ công có mục đích, mục đích mà bọn chúng nhắm vào, đúng là hoàng kim doanh trướng của minh. Thế nhưng khi bản thân phái ra thiết giáp cung kỵ đi ngăn cản, quân Lam Vũ lại tựa hồ hứng thú chiến đấu với thiết giáp cung kỵ , không có hướng về phía hoàng kim doanh trướng đột kích nữa, tình hình tựa hồ tỏ ra có chút quái dị rồi.

“Rốt cuộc là bọn chúng muốn làm cái gì?” Ai Đức Mông Đa cau mày lại, hỏi đám bộ hạ của chính mình, nếu như nói quân Lam Vũ chủ động xuất kích chính là vì muốn cùng thiết giáp cung kỵ của người Tây Mông tác chiến, thì cách nghĩ của bọn chúng cũng thật sự quá ngu xuẩn, ở vùng hoang dã, quân Lam Vũ sao có thể là đối thủ của thiết giáp cung kỵ?

Không một ai trả lời.

Đám tướng lĩnh Tây Mông có mặt đều ta nhìn ngươi rồi ngươi nhìn ta, đều thức thời lựa chọn im lặng.

“Chẳng lẽ các ngươi thực sự không biết?” Ai Đức Mông Đa đột nhiên cảm thấy bản thân rất tức giận, rồi lại rất thất vọng. Khi ở cao nguyên Huyết Sắc, tướng lĩnh cao cấp của người Tây Mông đều có một loại khí khái anh hùng phải chiến thắng kẻ địch mới chịu thu binh, xưa nay không chịu khuất phục dưới bất kỳ kẻ địch nào, nhưng ở trước mặt quân Lam Vũ, bọn chúng lại giống như e dè hơn rất nhiều, dũng khí và quyết tâm trước kia đều biến mất không còn chút gì.

Chẳng lẽ, bọn chúng đã bị quân Lam Vũ đánh cho sợ rồi sao.

Cuối cùng vẫn là Trát Mộc Hợp bình tĩnh nói: “Quân Lam Vũ hi vọng giữ chúng ta ở lại đây, không cho chúng ta cơ hội rút lui.”

Ai Đức Mông Đa lạnh lùng nhìn hắn một cái, không hề có chút tình cảm nào, cách nghĩ của Trát Mộc Hợp không thể không nói là có đạo lý. Thế nhưng, một khi liên quan tới vấn đề rút lui, bản thân Ai Đức Mông Đa liền vô cùng mẫn cảm. Từ góc độ của người Tây Mông mà xét, rút lui là có thể được, nhưng từ góc độ cá nhân của Ai Đức Mông Đa mà xét, hậu quả là vô cùng tồi tệ. Chỗ đáng chết nhất của Trát Mộc Hợp là không suy nghĩ tới hoàn cảnh của Ai Đức Mông Đa, cho nên bất kể là hắn nói cái gì, trong lòng Ai Đức Mông Đa đều có thêm một chút tâm tình không thoải mái.

Trát Mộc Hợp ngạo nghễ ưỡn thẳng, không hề sợ hãi đối diện với ánh mắt của hắn. Trát Mộc Hợp đương nhiên là biết suy nghĩ bẩn thỉu trong lòng Ai Đức Mông Đa, nhưng hắn cảm thấy bản thân không hề sai, cho nên căn bản không để ý tới Ai Đức Mông Đa.

“Điều động tất cả bộ đội ở chung quanh, tiến lên tiêu diệt nhóm quân Lam Vũ này! Trát Mộc Hợp, ta muốn ngươi đi tự mình chỉ huy! Tiêu diệt nhóm quân Lam Vũ này, chúng ta sẽ lập tức rút lui!” Ai Đức Mông Đa nảy lòng độc ác rồi, quyết tâm trước khi bản thân rút lui cũng phải cho quân Lam Vũ trả giá nặng nề. Trát Mộc Hợp nếu đã muốn đi như thế, bản thân cứ để cho hắn đi chỉ huy trận chiến đấu này, nếu như tiêu diệt được nhóm quân Lam Vũ này, Ai Đức Mông Đa hắn rút lui cũng có chút thể diện, nếu như không tiêu diệt được, như vậy sau này Trát Mộc Hợp cùng đừng có tiếp tục lải nhải ở bên tai mình nữa.

Trát Mộc Hơp tuân lệnh rời đi.

Bỗng nhiên có thám tử người Tây Mông chay tới như bay, cáo báo với Ai Đức Mông Đa, phát hiện ra thân ảnh của Dương Túc Phong, hiện giờ y đang bị cung kỵ thủ người Tây Mông bao vây ở bên trong nhóm quân Lam Vũ kia, có hơn một nghìn thiết giáp cung kỵ người Tây Mông nhìn thấy sự có mặt của y.

Ai Đức Mông Đa hít sâu một hơi, bởi vì kích động quá độ mà không ngờ hắn lại cảm thấy bản thân có chút cảm giác hoa mày chóng mặt.

Dương Túc Phong!

“Cái gì? Ngươi nói cái gì? Dương Túc Phong ở ngay trong đội ngũ đó?” Trát Mộc Hợp cũng hỏi với vẻ không tin được.

Những tên tướng lĩnh người Tây Mông khác cũng ngạc nhiên.

Cái tin tức này lập tức mang tới những vẻ mặt khác nhau của những tướng lĩnh người Tây Mông, điều duy nhất giống nhau chính là cực kỳ kinh ngạc, kinh ngạc trôi qua, lại xất hiện vui mừng cực lớn. Bọn chúng dù sao đều không phải là kẻ ngốc, lập tức liền nghĩ tới khả năng tiêu diệt được Dương Túc Phong. Dương Túc Phong nấp ở phía sau tường thành cao lớn của Cao Ninh phủ thì có lẽ người Tây Mông không thể nào tiêu diệt được, nhưng nếu như y rời khỏi sự yểm hộ của tường thành, vậy thì…

“Chúng tôi xác định, Dương Túc Phong ở ngay trong vòng bao vây của chúng ta!” Đối diện với ánh mắt chất vấn và hồ nghi của đông đảo các tướng lĩnh cao cấp, tên thám tử kia cảm thấy mình thực sự là có vinh hạnh, có thể là người đầu tiên báo cáo tin tức lên cấp trên, hắn chừng như cảm thấy thân thể của mình như muốn bay lên, mau chóng quyết đoán nhắc lại tin tức của mình.

Lời còn chưa dứt, lại có thêm nhiều thám tử xuất hiện ở bên trong doanh trướng, báo cáo thêm nhiều tin tức. Căn cứ vào lời kể lại của đám thám tử, có hơn môt nghìn thiết giáp cung kỵ của người Tây Mông từng chính mắt nhìn thấy sự hiện diện của Dương Túc Phong, Dương Túc Phong xuất hiện ở trước mặt người Tây Mông ước chừng thời gian năm phút, mỗi một người đều nhìn thấy rõ ràng rành mạch. Sau đó, Dương Túc Phong liền biến mất, bất quá không lâu sau đó, cung kỵ thủ người Tây Mông ở các phương hướng khác lại phát hiện ra bóng dáng của Dương Túc Phong. Dương Túc Phong đem bản thân trở thành một tay súng trường, cùng với mấy quan quân lục quân quân Lam Vũ xúm lại cùng một chỗ, cầm súng trường Mễ Kỳ Nhĩ thay phiên nhau bắn tỉa, ở giữa còn có người cầm sổ đang chấm điểm, ít nhất có ba mươi quan quân người Tây Mông bất hạnh chết dưới súng của y.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.