Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 738: Chương 738: Kế hoạch Long kỵ binh (Kết) (Phần 1)




Ai Đức Mông Đa cảm thấy một luồng máu nóng tràn lên trên đầu, phảng phất như muốn xô hắn lên trên trời, khó khăn lắm mới bình tĩnh trở lại.

Ở trong đầu hắn cảnh cáo bản thân nhiều lần, ngàn vạn lần không thể để mât cơ hội tốt ngàn năm có một này.

Người Tây Mông lập tức điều chỉnh bố trí.

Ai Đức Mông Đa quyết đoán hạ lệnh, sai bốn vạn nhân đội thiết giáp cung kỵ tiến hành công kích mãnh liệt đối với nhóm quân Lam Vũ bị bao vây này, phải đem bọn chúng tiêu diệt toàn bộ, đồng thời phái thêm nhiều cung kỵ thủ người Tây Mông cắt đứt quan hệ của quan quân Lam Vũ này và Nham Long phủ, đề phòng quân Lam Vũ ở trong Nham Long phủ tăng viện.

“Ta nhất định phải bẻ đầu của y xuống.” Ai Đức Mông Đa đã không còn nổi giận nữa, trên mặt tràn ngập nụ cười, phảng phất đã nhìn thấy quả ngọt thắng lợi từ trên trời rơi xuống, đem bản thân đánh ngất trong hạnh phúc.

Chỉ cần bắt được Dương Túc Phong, kết quả của chiến dịch này sẽ hoàn toàn nghịch chuyển, tất cả những tổn thất và khuất nhục trước đó của người Tây Mông đều không đáng để nhắc tới, mà tập hợp bốn vạn nhân đội thiết giáp cung kỵ đi đối phó với bốn năm nghìn quân Lam Vũ, Ai Đức Mông Đa có đầy dủ lòng tin, nếu như ngay cả như vậy mà còn không bắt được Dương Túc Phong mà nói, thì Ai Đức Mông Đa hắn cũng không đáng sống nữa.

Lần này, tới ngay cả Trát Mộc Hợp cũng không phản đối kế hoạch của Ai Đức Mông Đa.

Dù sao bắt được Dương Túc Phong, là bằng với cơ hội tốt ngàn năm có một làm tan rã triệt để quân Lam Vũ, gặp phải là dứt khoát không thể bỏ qua. Thỉnh thoảng hắn cũng cảm thấy có chút gì đó không ổn, không biết vì sao Dương Túc Phong lại có thể xuất hiện ở nơi này, y hoàn toàn có thể ở yên trong thành Cao Ninh, an tâm bình tĩnh chỉ huy chiến đấu, không cần phải lao vào giữa người Tây Mông để mạo hiểm, bất quá lúc này đối với người Tây Mông mà nói, vấn đề quan trọng là không phải vì sao Dương Túc Phong xuất hiện ở nơi này, mà là nếu Dương Túc Phong đã xuất hiện ở nơi này rồi, như vậy người Tây Mông phải nghĩ biện pháp để tóm lấy y.

Tin tức mau chóng được truyền đi, gần như tất cả kỵ binh người Tây Mông tham gia công kích đều biết sự có mặt của Dương Túc Phong, bọn chúng lũ lượt kéo tới, khao khát muốn phát hiện ra bóng dáng của Dương Túc Phong, sau đó trở thành đệ nhất anh hùng của người Tây Mông. “Bắt sống Dương Túc Phong, thăng làm vạn phu trưởng!” Rất nhiều cung kỵ thủ người Tây Mông sau khi uống chút rượu, liền lớn tiếng gầm lên trên lưng ngựa.

Vì kích thích sĩ khí của bộ đội, tăng cường sức chiến đấu, Ai Đức Mông Đa công khai hứa hẹn, bất kể là ai bắt sống được Dương Túc Phong, bất kể là quân hàm của hắn cao hay thấp, đều lập tức trở thành vạn phu trưởng, đồng thời thưởng cho ngàn vạn, nếu như quan quân ở trên vạn phu trưởng bắt sống được Dương Túc Phong, thì có ban thưởng khác.

Ai Đức Mông Đa đặc biệt nhấn mạnh, nhất định là phải bắt sống.

“Nếu kẻ nào giết chết Dương Túc Phong, ta sẽ chém bay đầu của kẻ đó!” Ai Đức Mông Đa gằn giọng nói.

Không tới nửa tiếng đồng hồ, khẩu hiệu bắt sống Dương Túc Phong đã truyền khắp cả trận doanh của người Tây Mông, vô số thiết giáp cung kỵ giống như là uống thuốc kích thích vậy, liên tục ùn ùn lao về phía trận địa của trung đoàn 315, vô số tiếng hò hét vang vọng khắp cả chiến trường: “Bắt sống Dương Túc Phong! Bắt sống Dương Túc Phong!…”

“Một trăm bốn mươi bảy…”

“Một trăm bốn mươi tám…”

“Một trăm bốn mươi chín…”

“Phong lĩnh, ngài lại thắng rồi…”

Đao Vô Phong liên tục lật bảng chấm điểm, cuối cùng phát hiện bản thân vẫn không thắng nổi Dương Túc Phong, chỉ đành cam tâm tình nguyện từ bỏ, mỗi người mười lăm băng đạn súng trường Mễ Kỳ Nhĩ, Đao Vô Phong tiêu diệt được một trăm ba mươi bảy tên thiết giáp cung kỵ của người Tây Mông, Lữ Tứ Lang tiêu diệt được một trăm bốn mươi bốn tên, Tôn Điền La tiêu diệt được một trăm bốn mươi tám tên, còn Dương Túc Phong thì tiêu diệt được một trăm bốn mươi chín tên, chỉ có một viên đạn lãng phí, bởi vì tốc độ bắt thật sự quá nhanh, có hai viên đạn đồng thời bắn lên trên người một tên thiết giáp cung kỵ của người Tây Mông.

Thiết giáp cung kỵ của người Tây Mông cứ không ngừng ùn ùn đổ tới phía quân Lam Vũ chém giết, nhưng tốc độ của bọn chúng cũng không quá nhanh, chỉ nhanh hơn so với tốc độ của bộ binh một chút mà thôi, điều này cấp cho những tên gia hỏa không chịu chuyên tâm vào nghiệp vụ cơ hội thi tài rất tốt, bọn họ mau chóng định ra quy tắc đơn giản, sau đó căn cứ vào quy tắc triển khai thi tài. Các chiến sĩ của lục quân đặc chiến đội đều tích cực báo danh tham chiến, sau đó chọn ra ba mươi hai người, tạo thành tám tiểu tổ bắn tỉa, thi đấu với nhau. Trải qua liên tục mấy lượt đào thải, cuối cùng chọn ra được bốn người ưu tú nhất, lần lượt là Dương Túc Phong, Đao Vô Phong, Tôn Điền La và Lữ Tứ Lang.

Trong cuộc so tài cuối cùng, chỉ còn lại Dương Túc Phong và Tôn Điền La quyết chiến, kết quả hai băng đạn theo tiểu chuẩn bắn xong, hai người đều đạt thành tích trọn vẹn, đều bắn chết hai mươi tên cung kỵ thủ người Tây Mông. Vì thế tiến hành đấu thêm hiệp phụ, mỗi người bắn một băng đạn, kết quả là hiệp phủ bắn tới mấy băng đạn, vẫn cứ luôn đánh hòa, cho tới tận băng đạn thứ mười hai, hai người mới phân thắng bại.

“Ừm không tệ, đúng là một cây súng tốt.” Dương Túc Phong tán thưởng nói, cảm giác hôm nay bắn hết sức đã đời. Đem súng trường Mễ Kỳ Nhĩ trả lại cho Đao Vô Phong.

“Đương nhiên rồi, cây súng này tôi phải dùng tới thời gian hai tháng mới điều chỉnh tốt được đấy.” Đao Vô Phong tự hào nói.

Bên cạnh có người ghé vào tai Đao Vô Phong thì thầm nói câu gì đó, Đao Vô Phong nói: “Trát Mộc Hợp tới rồi.”

Vì thế mọi nguời không đàm luận đề tài xạ kích thi đấu nữa, đem sức chú ý quay trở lại trên chiến trường. Trát Mộc Hợp chính là một trong số Tứ Đại Kim Cương của người Tây Mông. Hắn tới có nghĩ là phương pháp công kích và sách lược chiến đấu của cung kỵ thủ người Tây Mông có thể có thay đổi. Trong lần chiến đấu vừa rồi, thiết giáp cung kỵ người Tây Mông không có quá nhiều tính tổ chức, đều là thuần túy dùng thân thể máu thịt để kháng cự lại mưa bom bão đạn của quân Lam Vũ, bởi thế bọn Dương Túc Phong mới có thể có thời gian thong thả thảnh thơi để tiến hành thi tài xạ kích.

Dương Túc Phong cảm thấy Trát Mộc Hợp khẳng định sẽ điều chỉnh sách lược công kích.

Chỉ dựa vào mỗi thiết giáp cung kỵ bu lại như bầy ong mà muốn đánh bại quân Lam Vũ thì là điều không thể được, với sự tinh minh của Trát Mộc Hợp, khẳng định là y đã nhìn ra.

Ở trong tứ đại kim cương của người Tây Mông, Na Biệt Khúc là nổi danh nhất, bởi vì mũi tên của hắn chưa từng bắn hụt, vô cùng bá đạo, bởi thể mà có danh hiệu vinh dự là thần tiễn thú. Tiếp theo đó là Mông Đế, Mông Đế sở trường về tính toán, sở trường về thu thập tình báo, là cánh tay phải không thể thiếu của Ai Đức Mông Đa. Cáp Lặc Đồ và Trát Mộc Hợp, hai người đều là dựa vào võ nghệ xuất chúng mà được xếp vào trong đội ngũ của Tứ Đại Kim Cương, xếp ở đằng sau Na Biệt Khúc và Mông Đế, luận về danh vọng và tên tuổi, hai người đều có chỗ không bằng được.

Nhưng trên thực tế, căn cứ vào phân tích tình báo mà Phượng Phi Phi thu thập được, ở trong Tứ Đại Kim Cương, luận về thực lực tổng hợp, Trát Mộc Hợp mới là mạnh nhất, đáng phải xếp ở vị trí đầu tiên của Tứ Đại Kim Cương, Phượng Phi Phi cẩn thận nghiên cứu tất cả những trận chiến trước đây của Trát Mộc Hợp, phát hiện ra hắn đều thuộc điển hình của loại đánh vững thủ chắc, mặc dù không có thắng lợi đặc biệt huy hoàng, nhưng xưa này chưa từng bị thiệt hai, dưới vẻ bề ngoài thô lỗ của hắn, kỳ thực là một trái tim vô cùng thận trọng, hơn nữa tầm mắt của hắn, trong tất cả những tướng lĩnh của người Tây Mông, cũng là nhìn sâu xa nhất, thiết thực nhất.

“Tất cả những người khác đều có thể giữ lại, nhưng Trát Mộc Hợp ngàn vạn lần không thể giữ.” Phượng Phi Phi thận trọng đề nghị Dương Túc Phong, phải đem Trát Mộc Hợp làm mục tiêu giết chết đầu tiên, tuyệt đối không thể để hắn nắm được đại quyền của người Tây Mông, nếu không quân Lam Vũ hậu họa vô cùng. Dương Túc Phong đồng ý, hạ xuống mệnh lệnh giết không cần hỏi đối với Trát Mộc Hợp, tướng sĩ quân Lam Vũ giết chết Trát Mộc Hợp sẽ có thể giành đường một chiếc huy chương quân công hạng nhất cao quý.

Thế nhưng, chỉ có Phượng Phi Phi chú ý tới điểm này, trong cảm giác của tuyệt đại đa số mọi người, Trát Mộc Hợp đều không có chút gì đáng lưu ý, thậm chí so với Cáp Lặc Đồ thì càng có ít tên tuổi hơn. Nếu như không phải bởi vì đao pháp của hắn vô cùng xuất sắc, hơn nữa còn là đệ tử thân truyền của vũ thần người Tây Mông là Ba Nhan Đóa Nhi thì rất nhiều người đều cảm thấy hắn không thể trở thành một trong số Tứ Đại Kim Cương của người Tây Mông.

Đại sư võ học Ba Nhan Đóa Nhi ở trong người Tây Mông có danh hiệu là “Vũ thần”, là nhân vật có quyền thế nhất trong người Tây Mông trừ đại hãn ra, do võ nghệ của ông ta cường hoành bá đạo, không một ai có thể chống lại, nhưng lòng dạ hẹp hòi, có thù ắt báo, cho nên người Tây Mông đều ngầm lưu truyền câu vè, nói là nguyện thà bị dã thú cắn một phát, chứ đừng đề vu thần hỏi một câu. Mạo phạm Ai Đức Mông Đa, cùng lắm thì là chết, quá nửa chỉ là chuyện ăn mấy chục cây gậy mà thôi, chỉ cần không phải là tội lớn mưu nghịch phạm thượng, Ai Đức Mông Đa đều chẳng hề để tâm.

Thế nhưng mạo phạm Vu thần Ba Nhan Đóa Nhi thì khác hẳn, Ba Nhan Đóa Nhi chỉ cần tùy tiện phân phó một tiếng, tự nhiên sẽ có đệ tử và nanh vuốt của lão ta tìm người để gây chuyện, không làm cho ngươi sống không bằng chết thì quyết không chịu thôi, hơn nữa bọn chúng sở trường nhất là dày vò người ta, nghe nói cảnh giới cao nhất của việc giày vò là có thể giày vò người ta tới mức cam tâm tình nguyện đem bản thân biến thành một con chó, nhìn thấy có người vãi phân là hưng phấn.

Nói ra thì Bá Nhan Đóa Nhi đã rất lâu rồi không ra ngoài hoạt động nữa, hiện giờ danh tiếng hưng thịnh đều là bốn đệ tử của Ba Nhan Đóa Nhi là Phượng Lâm Hỏa Sơn, ba nam một nữ này gần như thành một danh từ ác mộng. Trước khi Phương Phỉ Thanh Sương còn chưa nổi tiếng, ở địa khu Mỹ Ni Tư, cái tên khủng bố nhất chính là Phương Lâm Hỏa Sơn. Không nói trẻ nhỏ nghe thấy cái tên này là không dám khóc nhè, cho dù là người lớn đang đi tè, nếu như đột nhiên nghe thấy cái tên này cũng không tè nổi nữa, hoặc là không không kìm chế được mà đại tiểu tiện, trước sau cùng phun ra.

Đúng là sự quật khởi của Trát Mộc Hợp được hưởng không ít từ hào quang của Ba Nhan Đóa Nhi. Nhưng nếu như thực sự cho rằng Trát Mộc Hợp có thể chen chân vào đội ngũ Tứ Đại Kim Cương chỉ là bởi vì được Ba Nhan Đóa Nhi chiếu cố mà nói, thì đã sai lầm rất lớn rồi. Trát Mộc Hợp trừ đao pháp xuắt sắc ra, còn nghiên cứu kỹ binh pháp, không ngừng tổng kết bài học kinh nghiệm, cuối cùng trở thành tướng tài thực sự của người Tây Mông.

Quả nhiên, sau khi Trát Mộc Hợp tới chỉ huy, đòn tiến công của cung kỵ thủ người Tây Mông trở nên càng thêm hung mãnh, đồng thời cũng càng thêm có trật tự. Cung kỵ thủ người Tây Mông tấn công không còn như ong vỡ tổ nữa mà phân chia thành tầng lớp và trật tự, thông qua đội hình phức tạp và biến hóa, ý đồ đánh tan trận địa phòng ngự của quân Lam Vũ. Thậm chí hắn còn an bài rất nhiều cung kỵ thủ người Tây Mông mang tính quấy nhiễu, muốn chuyển sức chú ý của quân Lam Vũ tới các địa phương khác yểm hộ cho thiết giáp cung kỵ đột kích, nhưng quân Lam Vũ mau chóng nhìn thấu suy nghĩ của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.