Để ứng phó với đòn công kích của cung kỵ thủ người Tây Mông, quân Lam Vũ cũng đào vô số hầm hào, bố trí rất nhiều chốt hỏa lực súng máy, thậm chí là còn có lô cốt đơn giản, đất đai nơi này vô cùng mềm xốp, rất là có lợi đối với tác nghiệp đào đất của quân Lam Vũ, các chiến sĩ của quân Lam Vũ cơ hồ mỗi người một cái xẻng công binh, vừa chiến đấu vừa tiếp tục đào hầm hào gia cố công sự, mặc dù thỉnh thoảng có mưa tên của thiết giáp cung kỵ người Tây Mông bắn tới, nhưng ảnh hưởng đối với quân Lam Vũ không lớn.
Để cản trở hữu hiệu sự xung kích của cung kỵ thủ người Tây Mông, các chiến sĩ quân Lam Vũ còn đào vô số hầm hào ngăn cản ở phía trước trận địa phòng ngự của mình, bọn họ cố ý đào hầm hào vòng và vòng vèo, rất không có quy tắc, hơn nữa lại dày chi chít, giống như những con giun đang bò. Chiến mã của cung kỵ thủ người Tây Mông lúc vượt qua những hầm hào này, tốc độ không thể không giảm sút đi cực nhiều, để tìm kiếm những con đường khác, bọn chúng vòng vèo nhảy qua nhảy lại giữa các hầm hào, rồi mau chóng bị hỏa lực của quân Lam Vũ hạ gục.
Thế nhưng, cung kỵ thủ người Tây Mông một lòng muốn bắt sống Dương Túc Phong, vẫn cứ bất chấp mọi sự hi sinh, hết lượt này đến lượt khác liên miên không ngớt xung kích vào trận địa phòng ngự của quân Lam Vũ, bọn chúng vẫn đang không ngừng thúc giục chiến mã của mình, gian nan tiến lên giữa hầm hào, ý đồ dùng thi thể của mình lấp đầy những chiến hầm hào này để làm nên cơ sở cho các chiến hữu của mình có thể giành được thắng lợi trong tương lai. Đúng thế, không tới nửa tiếng đồng hồ sau, hầm hố trước trận địa phòng ngự của quân Lam Vũ đã bị lấp bằng, vô vàn thiết giáp cung kỵ của người Tây Mông không ngừng ùn ùn kéo tới.
Dương Túc Phong cuối cùng đã cảm thấy áp lực.
Không có hầm hố cản trở, tốc độ của thiết giáp cung kỵ tức thì tăng lên rất nhiều, trong cùng một đơn vị thời gian, số lượng thiết giáp cung kỵ người Tây Mông công kích trận địa phòng ngự của quân Lam Vũ càng ngày càng nhiều. Mặc dù mưa bom bão đạn của quân Lam Vũ có thể đem đại bộ phận thiết giáp cung kỵ của người Tây Mông bắn gục ở trên mặt đất, nhưng vẫn có một số con cá lọt lưới, thành công tiến vào tầm bắn, bọn chúng rải ra cung tiễn, những mũi tên sắc bén từ trên bầu trời cắm phầm phập xuống, tạo thành thương vong nhất định cho quân Lam Vũ.
Nhưng, vẫn không có một tên thiết giáp cung kỵ nào của người Tây Mông có thể vượt qua trận địa phòng ngự của người Tây Mông.
Thế công của thiết giáp cung kỵ người Tây Mông đúng là vô cung hung mãnh, nhưng quân Lam Vũ kháng cự và phản kích cũng dữ dội y như vậy, thậm chí là so với người Tây Mông càng hung tàn hơn. Phạm vi phòng ngự của trung đoàn 315 lục quân quân Lam Vũ không lớn, binh lực còn rất hùng hậu, Dương Túc Phong đã chuẩn bị đông đảo đội dự bị, một khi cần thiết, lập tức để đội dự bị xuất kích, dùng hỏa lực dày đặc nhất tức thì ép uy thế của cung kỵ thủ người Tây Mông xuống.
Ai Đức Mông Đa quan sát chiến cục, phát hiện ra thiết giáp cung kỵ của người Tây Mông không ngừng ngã xuống, không ngừng tổn thất, nhưng lại chẳng thể lấy được tới một cọng cỏ trong trận địa phòng ngự của quân Lam Vũ, trong lòng nôn nóng vô cùng, rất muốn mắng người đánh người, nhưng người ở bên cạnh hắn sớm đã lặng lẽ chuồn ra xa rồi. Ai Đức Mông Đa cũng muốn bình tĩnh, nhưng lại thủy chung không bình tĩnh lại nổi, hắn hận không thể lập tức tiêu diệt nhóm quân Lam Vũ này, sau đó bắt sống Dương Túc Phong, đem y lột da rút gân, cái loại cảm giác con chuột kéo rùa nhưng không biết ra tay vào đâu này thực sự làm người ta quá thống khổ.
Dương Túc Phong ở gần ngay trong gang tấc, nhưng lại không thể bắt được, làm sao bảo hắn có thể cam tâm được?
Ai Đức Mông Đa mau chóng điều động một lần nữa thêm nhiều binh lực hơn tới nơi này để vây công Dương Túc Phong. Thậm chí hắn còn hạ lệnh cho ước chừng năm vạn cung kỵ thủ người Tây Mông ở mặt đông Cao Ninh phủ, vòng qua phía bắc Cao Ninh phủ tới tăng viện. Ai Đức Mông Đa nhắc đi nhắc lại bản thân, nhất định phải bắt được Dương Túc Phong, để giải mối hận trong lòng, còn về ý nghĩ rút lui thì sớm đã quên mất rồi.
Thế nhưng bất kể là Ai Đức Mông Đa và Trát Mộc Hợp điều chỉnh binh lực như thế nào, thủy chung vẫn không có cách gì xé rách được phòng tuyến của quân Lam Vũ. Dương Túc Phong đã cố tình rút gọn trận địa phòng ngự của quân Lam Vũ. Mặc dù nhìn từ bề ngoài mà xét thì quân Lam Vũ chủ động vứt bỏ không ít trận địa, cung kỵ thủ của người Tây Mông cuối cùng cũng giành được tiến triển không tệ, nhưng trên thực tế, quân Lam Vũ càng rút gọn, binh lực có thể tập trung ngày càng nhiều, bộ đội phía sau cũng càng nhiều, có thể càng thêm hung hãn phản kích đòn tiến công của thiết giáp cung kỵ của người Tây Mông.
Quả nhiên, Trát Mộc Hợp mau chóng phát hiện ra, quân Lam Vũ ở trước mắt đã đem bản thân biến thành một hòn đá tảng vững chắc không thể phá được. Người Tây Mông muốn đánh nát nó càng ngày càng không thể, một khi làm không tốt, răng của người Tây Mông cũng phải rụng hết. Trên thực tế đúng là như thế, cùng với việc quân Lam Vũ cố tình co cụm lại. Hầm hồ thiết giáp cung kỵ của người Tây Mông phải vượt qua càng lúc càng nhiều, bọn chúng phải dùng nhiều thi thể hơn nữa mới lấp đầy được khe hở của hầm hào, nếu không bọn chúng chỉ đành có thể gian nan tìm phương hướng khác tiến lên trong hầm hào dày đặc. Dưới hỏa lực điên cuồng đã sẵn sàng đòn đợi của quân Lam Vũ càn quét, thiết giáp cung kỵ của người Tây Mông thương vong càng lúc càng lớn.
Pằng pằng pằng …
Tạch tạch tạch ….
Đùng đùng đùng …
Tiếng súng nổ pháo rền của quan Lam Vũ hoàn toàn đan xen thành bản nhạc tráng lệ.
Ở trước mặt pháo súng của quân Lam Vũ, giáp trụ phòng hộ của thiết giáp cung kỵ của người Tây Mông căn bản là không có tác dụng gì, đừng nói là đạn, chỉ cần mảnh vỡ của đạn pháo cũng có thể dễ dàng xé nát bọn chúng ta. Giáp trụ phòng hộ của thiết giáp cung kỵ thủ người Tây Mông chỉ có thể kháng cự được cung tiễn tập kích từ đằng xa, căn bản không phải là đối thủ của pháo đạn.
Trát Mộc Hợp đã chính mắt nhìn thấy binh sĩ thiết giáp cung kỵ bị đạn bắn vỡ kính hộ tâm ở trước ngực, một phát súng lấy mạng, loại kính hộ tâm làm bằng đồng thau này chính là hạch tâm của giáp trụ phòng hộ người Tây Mông, bảo vệ ví trí trái tim. Ở trong cự ly một trăm mét, ngay cả bản thân Trát Mộc Hợp cũng không nắm chắc trăm phần trăm có thể bắn tên xuyên qua nó được. Nhưng, đạn của quân Lam Vũ lại có thể dễ dàng đánh nó vỡ đạn, đồng thời đoạt mất tính mạng của cung kỵ thủ người Tây Mông ở sau tâm kính.
Đây rốt cuộc là sức mạnh kiểu gì?
Trát Mộc Hợp không sao hiểu nổi.
Đám người Dương Túc Phong nhìn thấy bóng dáng của Trát Mộc Hợp ở bên trong kính viễn vọng, đại khái là ở ngoài hai nghìn mét trước phía trên cùng trận địa phòng ngự của quân Lam Vũ. Ở trên khoảng cách này, quân Lam Vũ không có loại súng trường nào có thể bắn trúng hắn, hỏa pháo Bách Kích cũng quá xa, chỉ đánh nhìn Trát Mộc Hợp đứng ở nơi đó điều binh khiển tướng. Trát Mộc Hợp tựa hồ đang cùng những tướng lĩnh người Tây Mông ở bên cạnh thương lượng, chắc là muốn điều chỉnh lại phương án công kích.
Không ngừng có đội tuần tra của cung kỵ thủ người Tây Mông qua lại bốn xung quanh Trát Mộc Hợp, bọn chúng phân thành rất nhiều tiểu tổ tuần tra, mỗi một tiểu tổ ba người, lưng mang cung tiễn, dùng ánh mắt âm lãnh dò xét mỗi một người quanh đó. Vào lúc này, vừa vặn có một tiểu tổ tuần tra đi qua bên người Trát Mộc Hợp, tiểu tổ tuần tra này tựa hồ từ đằng xa trở về, mệt mỏi vô cùng, cho nên ba tên cung kỵ thủ người Tây Mông ở trên lưng ngựa trông đều có chút phờ phạc rũ rượi, đầu cúi xuống thật thấp.
“Phong lĩnh, sư đoàn trưởng Khắc Lệ Tô Na của sư đoàn 101 điện tới, cô ấy suất lĩnh binh lực của bốn trung đoàn còn hai tiếng đồng hồ nữa là tiến vào vị trí chỉ định. Hiện giờ trung đoàn 111, 113, 114 đều đã tiến vào vị trí, chỉ có trung đoàn 112 vì lộ trình xa xôi nên còn cần hai tiếng thời gian hành quân nữa. Ngoài ra, chủ lực của trung đoàn thứ năm hải quân lục chiến đội đã xuất phát từ cứ điểm Tiểu Thang Sơn, tới địa điểm chỉ định ở phía nam địa khu Qua Nhĩ Ba Thác, dự tính một ngày sau có thể tới nơi.” Quan thông tấn Viên Ánh Lạc đi tới báo cáo.
Dương Túc Phong hạ kính viễn vọng xuống, gật đầu tỏ ý mình đã biết rồi. Khi y lần nữa nâng kính viễn vọng lên thì đột nhiên y phát hiện ra, trong nội bộ của thiết giáp cung kỵ người Tây Mông không ngờ lại xuất hiện một chút hỗn loạn, tựa hồ có người chém giết, nhìn kỹ lại một lần nữa, không khỏi kinh ngạc không thôi. Thì ra, từ trong kính viễn vọng ý nhìn thấy có ba binh sĩ người Tây Mông đang đánh nhau với Trát Mộc Hợp.
Mới ban đầu Dương Túc Phong còn cho rằng mình bị hoa mắt, bỏ kính viễn vọng ra dụi mắt, rồi mới lại một lần nữa nhìn tiếp, phát hiện ra không phải là mình hoa mắt mà là đánh giết thực sự, ba tên binh sĩ người Tây Mông đang chiến đấu cùng với Trát Mộc Hợp hẳn là của đội tuần tra vừa rồi gục đầu rủ rũ mệt mỏi phờ phạc trở về, nhưng không biết vì sao bọn chúng không ngờ lại dám đánh nhau với Trát Mộc Hợp. Phải biết là Trát Mộc Hợp chức cao quyền lớn, mạo phạm hắn cũng chẳng khác mấy với mạo phạm Ai Đức Mông Đa.
“Thích khách chăng?” Dương Túc Phong hồ nghi nói.
Đao Vô Phong cũng phát giác ra cái tình huống quái dị này, cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, làm sao nội bộ bản thân người Tây Mông lại đánh nhau rồi? Ba tên binh sĩ người Tây Mông kia lá gan đúng là không nhỏ, không ngờ lại dám động thủ với Trát Mộc Hợp, chẳng lẽ bọn chúng không biết rằng Trát Mộc Hợp chính là đệ tử của Vu thần Ba Nhan Đóa Nhi, đao pháp cao siêu không ai bì nổi sao?
“Người Tây Mông binh biến ư?” Đồ Đấu Châu cũng phát hiện ra tình huống quái dị này, kinh ngạc nói.
Dương Túc Phong cau mày, không nói gì cả, hắn cũng không biết là chuyện gì.
Thế nhưng, rất rõ ràng rằng tựa hồ không phải là người Tây Mông binh biến, số lượng người Tây Mông tham gia tập kích quá ít, chỉ có ba người, hơn nữa ba người này khi bọng chúng xé đồ ngụy trang ra thì đám người Dương Túc Phong đều nhận ra, thể hình của bọn chúng căn bản không giống người Tây Mông. Ngược lại có chút giống người Đường tộc, bọn chúng mặc ở bên ngoài chính là trang phục của cung kỵ thủ người Tây Mông, nhưng ở bên trong thì toàn bộ là trang phục màu đen bó sát người, có chút giống với nhân vật trong giang hồ.
Mặc dù bên cạnh Trát Mộc Hợp có rất nhiều người Tây Mông, nhưng trong tình huống không kịp đề phòng, bọn chúng căn bản không kịp viện trợ. Chỉ trong nháy mắt, đã có mấy tên tướng lĩnh người Tây Mông bị giết chết, tới ngay cả Trát Mộc Hợp dưới tình huống không đề phòng, cũng bị kẻ tập kích làm trọng thương cánh tay trái. Máu tươi không ngừng trào ra, đao pháp tay trái sở trường nhất của hắn cũng không thể thi triển được. Từ điểm này mà xét, kẻ tập kích vô cùng quen thuộc với Trát Một Hơp, vừa ra tay đã cho Trát Mộc Hợp một đòn phủ đầu.
Loáng thoáng Dương Túc Phong cảm thấy trong ba người tập kích kia có hai người có chút quen mắt, tựa hồ đã nhìn thấy ở nơi nào đó rồi, nhưng nghĩ thế nào cũng không ra được. Ba kẻ tập kích này đều dùng khăn đen che mặt, chỉ lộ ra ánh mắt âm lãnh, không mang theo một chút cảm tình nào, tựa hồ có mối thù không đội trời chung với Trát Mộc Hợp.