Nhưng, chủ trương rút lui của Trát Mộc Hợp không hợp với suy nghĩ của đại đa số tướng lĩnh cấp cao của người Tây Mông, là dân tộc du mục, là người Tây Mông thì càng thêm để ý tới kết quả chiến đấu của mình, còn cả số lượng vật tư cướp đoạt được. Cứ như vậy tay trắng mà trở về, chắc chắn là rất mất mặt, cho dù người Tây Mông thực sự có thể thành công rút lui được về tới cao nguyên Huyết Sắc, cũng phải đón nhận sự chửi rủa của tộc nhân, rất nhiều người có thể từ đó mất đi quyền lực bản thân có được không dễ dàng gì.
“Không thể thắng, chi bằng chết!” Đây là suy nghĩ của rất nhiều tướng lĩnh cao cấp người Tây Mông, bọn chúng bao gồm cả Cáp Lặc Đồ ở trong đó, đều nguyện thà chiến tử cũng không chấp nhận lủi thủi chạy về, vấn đề chỉ là làm thế nào lợi dụng lực lượng hiện hữu của người Tây Mông để giành được mục đích của mình, có tên còn ảo tưởng có thể ép Dương Túc Phong đàm phán với người Tây Mông, từ trên bàn dám phán có thể lấy được bồi thường nhất định.
Ai Đức Mông Đa thủy chung không tỏ thái độ, hắn cũng không quyết định được nữa, tiếp tục dây dưa nguy hiểm thế nào thì hắn biết, nhưng nếu hắn trở về không có chút thu hoạch nào như vậy, thì thực sự hắn không hạ nổi quyết tâm, hắn luôn cảm thấy, người Tây Mông còn có cơ hội kiếm chác được chút lợi ích từ trong tay quân Lam Vũ. Không tới nước vạn bất đắc dĩ, cùng đường hết lối, thì Ai Đức Mông Đa dứt khoát không chấp nhận tay trắng trở về, bởi vì điều đó liên quan tới sự vững chắc của vị trí đại hãn của hắn.
Đương nhiên là hắn không biết, trong lúc hắn đắn đo do dự, Dương Túc Phong đã quyết đoán giơ đồ đao lên, phê chuẩn thực thi kế hoạch Long kỵ binh.
Bước đầu tiên của kế hoạch Long kỵ binh chính là cắt đứt liên hệ đầu đuôi của cung kỵ thủ người Tây Mông, cắt đứt mối liên hệ hai cánh đông tây của cung kỵ thủ người Tây Mông ở Cao Ninh phủ, đem cung kỵ thủ người Tây Mông phân chia thành hai phần lớn, Dương Túc Phong không cầu đạt tới mục đích tiêu diệt, nhưng ít nhất cũng phải làm cho cung kỵ thủ người Tây Mông mất đi tính cơ động tối thiểu. Cung kỵ thủ người Tây Mông mất đi tính cơ động, nhiều lắm thì cũng chỉ là một đám cung tiễn thủ bộ binh được huấn luyện tốt, uy hiếp đối với quân Lam Vũ không lớn.
Ai Đức Mông Đa, thủ lĩnh của người Tây Mông đem Nham Long phủ vây tới không sót một kẽ hở, ý đồ vây chết Dương Túc Phong, hắn đặt hoàng kim doanh trướng của mình cắm ở địa phương ước chừng cách phía tây Cao Ninh phủ hai mươi kilomet, xung quanh bố trí cung kỵ thủ của người Tây Mông, bảo vệ vững vàng an toàn của bản thân, còn ở những phương hướng khác, thì an bài rất nhiều cung kỵ thủ bình thường của người Tây Mông nhìn chằm chằm vào Nham Long phủ, hoàn toàn cắt đứt tuyến vận chuyển hậu cần của quân Lam Vũ, để quân Lam Vũ tự mình dần dần héo rũ. Đồng thời, an bài thế này của hắn còn có chỗ lợi, chính là người Tây Mông thích đoàn kết, một khi hoàng kim doanh trướng bị quân Lam Vũ công kích, thiết giáp cung kỵ của người Tây Mông có thể phản kích ra bên ngoài, mà cung kỵ thủ của người Tây Mông thì có thể từ bên ngoài giáp kích vào trong, đem quân Lam Vũ bóp nát thành bụi.
Điều Dương Túc Phong phải làm, trước tiên là phá hỏng ảo tưởng của Ai Đức Mông Đa, để khi hắn bị công kích thì chỉ có thể dựa vào thiết giáp cung kỵ của mình, thiết giáp cung kỵ của người Tây Mông mặc dù lợi hại, nhưng đó chỉ là đối với người Ngõa Lạp mà nói thôi, đối với quân Lam Vũ mà nói, cung kỵ thủ tốc độ nhanh càng uy hiếp lớn hơn, thiết giáp cung kỵ tốc độ chậm thì càng dễ dàng bị hỏa lực mãnh liệt hủy diệt.
Trong kế hoạch Long kỵ binh, quân Lam Vũ sẽ có hai đơn vị bội đội nam bắc cùng tiến về phía nam bắc hỗ trợ nhau, hướng về phía cung kỵ thủ người Tây Mông ở phía nam cửa thành Nham Long phủ, phát động công kích mãnh liệt, lợi dụng hỏa lực mạnh mẽ tiêu diệt cung kỵ thủ của người Tây Mông ở phụ cận, đem con đường thông ra bên ngoài của của Nham Long phủ mở ra, để đội xe vận chuyển vật tư hậu cần thuận lợi tiến vào Nham Long phủ, quân Lam Vũ sẽ xây dựng trận địa phòng ngự kiên cố ở đây đề phòng cung kỵ thủ người Tây Mông cắn trả, cắt đứt liên hệ của cung kỵ thủ người Tây Mông hai cánh đông tây.
Bộ đội quân Lam Vũ nam hạ chính là trung đoàn 314 sư đoàn 103 quân Lam Vũ, trung đoàn trưởng Sử Lực Uy, phó trung đoàn trưởng Tang Đốn, đây là một đơn vị bộ đội anh hùng, cũng là bộ đội rất có đặc điểm, bộ đội này sở trưởng hành quân cấp tốc, liên tục hành quân cấp tốc mấy ngay liền cũng có thể tiếp thụ được, hơn nữa phương pháp tác chiến linh hoạt, vả lại quan binh đều vô cùng giảo hoạt. Ở trong nội bộ sư đoàn 103 từng có câu vè như thế này, nói tới tác phong của trung đoàn 314 chỉ có ba chữ “đánh, chạy, cướp.” có thể đánh những trận khó khăn, loại đối thủ nào cũng không hề sợ hãi. Giỏi hành quân, một ngày một đêm chạy một trăm kilomet không phải là nói khoác, có thể cướp chiến lợi phẩm, mặc kệ là của mình giành được, hay là của bộ đội huynh đệ khác giành được, chỉ cần nếu nhìn trúng, là đều cướp lấy hết.
Trung đoàn trưởng trung đoàn 314 Sử Lực Uy, chữ không nhận ra được bao nhiêu, nhưng lại thích luyện thư pháp, nhất là luyện thư pháp trên giấy niêm phong, hơn nữa luyện đi luyện lại đều là mấy cái chữ: “Đồ trung đoàn 314 thu được, chớ động vào, nếu không hậu quả tự chịu.” Lâu dần tích lũy lại, một một quan binh trung đoàn 314 đều cầm trong tay một xấp giấy niêm phong, một khi tham gia vào cuộc chiến công thành thì ai nấy đều rất tích cực, một bên đánh trận một bên dán giấy niêm phong, đi tới đâu dán tới đó, thậm chí là bộ đội khác đã chiếm lĩnh trước mất rồi, cũng dán lên trên hết, kết quả tất nhiên là tranh cãi không thôi, kiện nhau tới cả chỗ quan quân pháp tối cao của quân Lam Vũ là Lăng Thanh Tư. Hai người Sử Lực Uy và Tang Đốn cũng luôn mồm luôn miệng nói giấy niêm phong chính là chứng cớ, Lăng Thanh Tư cứ theo niêm phong phán quyết, các bộ đội khác cũng chỉ nghẹn họng, tập hợp cáo trạng tới chỗ Dương Túc Phong. Dương Túc Phong kiểm điểm hai người nghiêm túc một trận, hai người trước mặt khóc lóc dầm dề, tỏ ý hối cái, nhưng sau khi trở về Sử Lực Uy vẫn cứ luyện thư pháp y như cũ bất quá thêm vài chữ: “Đồ trung đoàn 314 thu được, chớ động, nếu không hậu quả tự chịu, đây là chứng cứ.” Dương Túc Phong sau khi xem xong, cũng có chút khóc cười không xong.
Bắc thượng thì chính là trung đoàn 115 sư đoàn 101 quân Lam Vũ, trung đoàn trưởng của trung đoàn này chính là Tư Cơ Bối Ni, đây cũng là một bộ đội rất có đặc điểm, nếu như nói quan binh của trung đoàn 314 đều thích hoạt động, thích giở trò gian manh, thì như vậy trung đoàn 114 là một đơn vị bộ đôi giữ nghiêm kỷ luật tiêu chuẩn. Có một khoảng thời gian, trung đoàn 115 từng có một cái ngoại hiệu gọi là Phật, ngụ ý rằng quan binh của cái trung đoàn này đều vô cùng yên tĩnh, đại đa số thời gian, trừ huấn luyện và hành quân đánh trận ra, quan binh của trung đoàn 115 đều đọc sách học chữ.
Quan binh của trung đoàn 115 đều vô cùng hiếu học, đều vô cùng thích nghiên cứu văn hóa, phổ cập tri thức văn hóa, bởi vì trung đoàn trưởng Tư Cơ Bối Ni chính là một điển hình tích cực hiếu học, trình độ văn hóa của quan binh trung đoàn 115 dứt khoát là cao nhất trong số tất cả các trung đoàn của quân Lam Vũ, cũng bởi như thế mà thành cái nôi giáo viên văn hóa của quân Lam Vũ, gần như tất cả các trung đội bộ binh quân Lam Vũ, bao gồm cả trung đội bộ binh của hải quân lục chiến đội, giáo viên văn hóa trong trung đội đều đã từng học tập văn hóa ở trung đoàn 115.
Bất quá, nếu như có người cho rằng trung đoàn 115 chỉ giỏi đọc sách viết chữ mà nói, thì đã hoàn toàn nhầm rồi.
Trong tất cả năm trung đoàn của sư đoàn 101, sức chiến đấu của trung đoàn 115 về mặt cơ bản cũng mạnh nhất, bởi vì phương pháp huấn luyện của trung đoàn này vô cùng thích hợp, hơn nữa các quan binh đều luôn luôn vô cùng tích cực tổng kết kinh nghiệm huấn luyện, sau đó biên soạn thành sách, không ngừng hoàn thiện, đại cương huấn luyện mới được biên soạn của quân Lam Vũ cơ bản chính là những điều tâm đắc và lĩnh hội được trong huấn luyện của quan binh trung đoàn 115. Hiện giờ nhân viên tham mưu cao tầng của quân Lam Vũ chính đang phụ trách biên soạn yếu lĩnh bộ binh quân Lam Vũ, cũng được hấp thu rất nhiều kinh nghiệm tác chiến của trung đoàn 115.
Dương Túc Phong từng nhiều lần công khai bày tỏ quan điểm, bộ đội giống như trung đoàn 115 mới là bộ đội tri thức hóa chân chính, là bộ đội lý trí, là bộ đội vĩnh viễn không thể sụp đổ, bởi vì bọn họ đã hình thành cho bản thân một loại tinh thần độc lập, hình thành một linh hồn kiên cường.
Phái đi hai đơn vị bộ đồi sức chiến đấu cao tiến ngược hướng nhau, Dương Túc Phong có đầy đủ lòng tin có thể đem trận địa hình tròn của người Tây Mông hoàn toàn xé nát , để Ai Đức Mông Đa không thể chiếu cố được cả đầu lẫn đuôi, Sử Lực Uy và Tư Cơ Bối Ni cùng nhau tiến lên, sẽ thu hút sự chút ý cực lớn của cung kỵ thủ người Tây Mông, cũng có thể cung cấp yểm hộ hữu hiệu cho hành động ở các phương diện khác của quân Lam Vũ.
Tám giờ hai mươi phút tối, quân Lam Vũ bắt đầu chuẩn bị hỏa pháo.
Trung đoàn pháo binh 902 quân Lam Vũ do Tử Vân Phi, hung hăng đem pháo đạn rải lên trận địa của cung kỵ thủ người Tây Mông, sáu mươi bốn khẩu pháo trái phá cỡ nòng lớn liên tục không ngừng phát xạ, đạn pháo dày đặc toàn bộ rơi vào doanh trại của cung kỵ thủ người Tây Mông, tức thì bùng lên những quẩng lửa chói mắt. Những tên cung kỵ thủ người Tây Mông gặp phải pháo đạn công kích, lũ lượt tìm kiếm chướng ngại vật yểm hộ để né tránh sự công kích của pháo đạn. Nhưng ở trên cái vùng đất bằng phẳng này, bọn chúng ngoại trừ hầm hào ra, căn bản không có chỗ nào khác để mà ẩn nấp. Thế nhưng, so với đông đảo cung kỵ thủ người Tây Mông mà nói, số lượng hầm hào mà bọn chúng đào được hình như hơi ít một chút, rất nhiều những hầm hào chen chúc đông nghìn nghịt người Tây Mông, những tên người Tây Mông không thể tiến vào hầm hào để ẩn nấp chỉ đành không ngừng khiêu vũ trong pháo đạn rền vang, cho tới tận khi bản thân bị xé nát.
Dưới sự yểm hộ của trung đoàn bộ binh của Tư Cơ Bối Ni, trung đoàn pháo binh của Tư Vân Phi, đã tiếp cận phía bên sườn của người Tây Mông, cách doanh trướng của người Tây Mông quãng đường không tới bốn kilomet, đồng loạt phát xạ, hiệu quả đương nhiên là kinh người, thoáng một cái đã bao phủ toàn bộ vòng phòng vệ của người Tây Mông, thậm chí là rơi xuống trước mặt các chiến sĩ của trung đoàn bộ binh 314 lục quân quân Lam Vũ nam hạ.
Đường Vĩ nâng kính viễn vọng lên, quan sát hiệu quả sau khi pháo đạn phát nổ.
Pháo đạn không ngừng xẹt qua bầu trời đêm, lưu lại đường cong mỹ lệ, sau đó rơi cắm thẳng xuống mặt đất, nổ ra từng ánh lửa chói mắt, ở trong ánh lửa, không ngừng có thi thể và đất cát bị bắn tung lên, nhất là những chiến mã nổi bật của người Tây Mông, thường thường cả con bị bắn tung lên không trung, sau đó bị xé thành từng mảnh ở trên không trung rồi đầm đìa máu rơi xuống, nện lên người cung kỵ thủ người Tây Mông.
Nhưng, đây vẫn không phải là điều làm cung kỵ thủ người Tây Mông khiếp hãi nhất.