Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 734: Chương 734: Kế hoạch Long kỵ binh (Trung) (Phần 3)




Sau khi rời khỏi thành, các chiến sĩ của trung đoàn 314 lập tức triển khai thành hình rẻ quạt, đem hỏa lực phát huy tới mức cực hạn, thoáng một cái đã ép khí thế của người Tây Mông xuống, rất nhiều cung kỵ thủ của người Tây Mông hoặc là bị súng máy và súng tiểu liên bắn gục trong khoảng cách gần, hoặc là giống như những tên quan quân của bọn chúng, bị những tay súng bắn tỉa của quân Lam Vũ lặng lẽ bắn chết.

Gần như là cùng một lúc, phía nam của trận địa người Tây Mông cũng có hơn ba nghìn chiến sĩ quân Lam Vũ ùn ùn kéo tới, bọn họ nhảy ra khỏi những khu vực ẩn nấp, cầm súng trường Mễ Kỳ Nhĩ có gắn lưỡi lê phát động tấn công mãnh liệt trận địa cung kỵ thủ của người Tây Mông. Cung tiễn thủ của người Tây Mông lập tức phản kích, nhưng trải qua pháo hỏa quần thảo, cung tiễn thủ của người Tây Mông đã tổn thất không ít, uy lực giảm sút rất rất nhiều, huống hồ đứng ở trong hầm hào phát xạ cung tiễn, tựa hồ cũng không phải là động tác tiêu chuẩn, độ chính xác vì thế giảm sút không ít. Nhìn chung mà nói, sức sát thương của bọn chúng cơ bản là có thể bỏ qua.

Nhưng Tư Cơ Bối Ni vẫn không coi thường bọn chúng, cảnh bảo bộ hạ của bản thân nhất định phải lựa chọn cách đánh thông minh nhất, cho nên các chiến sĩ quân Lam Vũ của tiểu đoàn Đường Vĩ đều không mù quáng phát động tấn công mà quỳ xuống, lợi dụng súng trường Mễ Kỳ Nhĩ bắn ra theo hàng, hoàn toàn áp chế cung kỵ thủ của người Tây Mông. Trong thoáng chốc, hỏa lực mãnh liệt giống như cuồng phong bạo vũ ập tới đám cung kỵ thủ người Tây Mông ở phụ cận cửa thành nam. Cung kỵ thủ người Tây Mông ngã xuống hàng loạt, tới ngay cả những tên chỉ lộ ra nửa cái đầu trong hầm hào cũng không may mắn sống sót được.

Phụ trách phòng thủ nơi này, chính là vạn nhân đội của Gia Lâm Đa tướng lĩnh người Tây Mông.

Trong mười cái vạn nhân đội phổ thông của người Tây Mông, sức chiến đấu của vạn nhân đội Gia Lâm Đa nhìn chung mà nói là ở phía cuối cùng.

Pháo kích vừa mới tiến hành chưa được tới thời gian ba phút, trong trận địa của vạn nhân đội Gia Lâm Đa lập tức xuất hiện hỗn loạn, rất nhiều quan quân của cung kỵ thủ người Tây Mông phát giác chỉ cứ chịu đòn mà không đánh trả thế này không phải là cách, cần phải tìm kiếm biện pháp khác, dưới sự hò hét của đám quan quân, rất nhiều cung kỵ thủ người Tây Mông từ bên trong hầm hào nhảy ra, tìm kiếm chiến mã của mình trong ánh lửa của hỏa pháo, sau đó nhảy lên lưng ngựa, hướng về phương hướng quân Lam Vũ xuất hiện xông tới, ý đồ dùng cung tiễn và thân thể của mình để ngăn cản bước tiến vũ bão của quân Lam Vũ, nhưng bọn chúng mau chóng phát hiện ra, cho dù bản thân có xông lên đi chăng nữa thỉ cũng chỉ là hi sinh vô ích, căn bản không có chút xíu hiệu quả nào, vì thế cung kỵ thủ người Tây Mông bắt đầu rút lui, do dự chốc lát, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm, quay đầu ngựa chạy về phương hướng đặt hoàng kim doanh trướng của Ai Đức Mông Đa.

“Ta đi báo cáo với đại hãn, quân Lam Vũ chủ động xuất kích rồi, nhắc nhở người chú ý.” Có tên cung kỵ thủ người Tây Mông biện giải cho hành vi của bản thân như thế.

“Ta đi báo cáo cho đại hạn, đồng thời bảo vệ an toàn cho đại hãn. Cũng có cung kỵ thủ người Tây Mông hiên ngang chính nghĩa nói.

Vì thế càng có nhiều cung kỵ thủ người Tây Mông bỏ chạy theo bước chân của bọn chúng.

Kháng cự quân Lam Vũ đương nhiên là quan trọng, nhưng bảo vệ an toàn của đại hãn lại càng quan trọng hơn, trong lòng rất nhiều tên cung kỵ thủ người Tây Mông an ủi bản thân như thế, tới ngay cả quan chỉ huy Gia Lâm Đa của cung kỵ thủ người Tây Mông cũng cảm thấy bản thân phải có nghĩa vụ bảo vệ an toàn của đại hãn, cho nên, hắn cũng quay đầu ngựa bỏ chạy.

“Đội ngũ của quân địch bắt đầu rút lui rồi.” Cổ Tư Đinh bình tĩnh nói.

Dương Túc Phong chậm rãi hạ kính viễn vọng xuống.

Y biết, bước đầu tiên của kế hoạch Long kỵ binh đã thu được hiệu quả.

Từ trên tường thành của Cao Ninh phủ nhìn xuống dưới, cung kỵ thủ người Tây Mông bố trí cửa phụ cận cửa thành phía tây cũng mắt đầu có rối loạn, rất nhiều quan quân trung và hạ cấp của người Tây Mông đang tập hợp bộ đội của mình, nhưng khiếm khuyết kỵ binh dân tộc du mục không sở trưởng dạ chiến lại một lần nữa bộc lộ ra, cho dù trong lúc tập hợp bọn chúng cũng nhiều lần xuất hiện hỗn loạn trí mạng.

Rất rõ ràng là người Tây Mông không ngờ rằng quân Lam Vũ sẽ tranh động thủ trước, bởi vì vào lúc ban ngày tranh luận kịch liệt, chính bản thân Ai Đức Mông Đa cũng do dự lần lữa, đầu đau hết cả lên, buổi tối căn bản không ngủ được cho nên tin tức cung kỵ thủ người Tây Mông ở phụ cận cửa thành nam gặp phải công kích, mau chóng truyền tới chỗ hắn.

Kỳ thực, Ai Đức Mông Đa loáng thoáng nghe thấy tiếng pháo súng kịch liệt từ đằng xa truyền tới là đã ý thức được có chút không ổn rồi, nhưng hắn không ngờ được quân Lam Vũ sẽ có hành động lớn như thế, trong thời gian ngắn xuất động binh lực của hai trung đoàn, liều mạng tấn công vòng bao vây của người Tây Mông, bất quá vào lúc này Ai Đức Mông đa còn chưa ý thức được tai họa đã tới, hắn còn theo thói quen cho rằng là bộ đội tiếp ứng của quân Lam Vũ muốn mở con đường thông tới Nham Long phủ, dù sao, Nham Long phủ cũng bị người Tây Mông vây khốn tám ngày rồi, vũ khí đạn dược và lương thực của quân Lam Vũ lẽ tất nhiên là cũng đã tiêu hao gần hết rồi.

Nghĩ tới hậu cận tiếp tế của quân Lam Vũ, Ai Đức Mông Đa không ngờ lại đột nhiên khe khẽ buông một tiếng thở dài, lương thảo và cỏ khô của người Tây Mông kỳ thực cũng đã tiêu hao gần hết rồi, lần này người Tây Mông nam hạ, chẳng thu được cái gì cả, ngược lại còn tốt thất không ít binh lực. Lương thực cỏ khô cùng với tuấn mã mà Na Biệt Khúc mang theo toàn bộ đã rơi hết vào trong tay quân LamVũ, ngay cả chính bản thân cũng bị quân Lam Vũ giết chết, Cáp Lặc Đồ cũng chẳng có kết quả tốt hơn bao nhiều, cũng bị quân Lam Vũ cướp mất lượng lớn tuấn mã và cỏ khô của mình y như thế, chỉ có Trát Mộc Hợp còn coi là sáng suốt, giữ được đại bộ phận thực lực.

Nghĩ một chút thôi Ai Đức Mông Đa cũng cảm thấy có chút chán chường, lại có chút buồn bực, giống như môt con bạc thua cuộc đang cấp thiết mong mỏi cơ hội lật ngược lại thế trận, nếu có cơ hội, hắn nhất định cắt cái đầu Dương Túc Phong, cất vào trong chất chống thối rữa, mang về cao nguyên Huyết Sắc cẩn thận nghiên cứu.

“Hạ lệnh tất cả bộ đội, phải giữ gìn trận địa của mình, không được tùy tiện vứt bỏ! Kẻ chưa được phê chuẩn đã vứt bỏ trận địa, giết không tha!” Ai Đức Mông Đa truyền mệnh lệnh như thế xuống, sau đó hắn lệnh phái vạn nhân đội của Hi Lạp Khoa Phu đi ngăn chặn bước tiến của quân Lam Vũ.

Ở trong bóng tối, Ai Đức Mông Đa và đám người Trát Mộc Hợp đều không thể phán đoán hiệu quả ý đồ thực sự của quân Lam Vũ, chỉ đành đưa ra phương sách ứng phó như vậy, hiện giờ gặp phải công kích chỉ có phụ cận cửa thành nam, điều khiển vạn nhân đội của Hi Lạp Khoa Phu không nghe lời hơn nữa không thể tin đi chọi cứng với quân Lam Vũ, thăm dò ý đồ của quân Lam Vũ, là chuyện không thể tốt hơn. Nhưng hắn không biết rằng, chính đạo mệnh lệnh rất đơn giản này, làm cho cung kỵ thủ người Tây Mông từ đó rơi vào đường vạn kiếp bất phục, cung kỵ thủ người Tây Mông sở trường nhất là tính cơ động của kỵ binh, hắn đem kỵ binh sử dụng như bộ binh, chẳng phải là tự mình tìm lấy cái chết sao?

Hơn nữa, sau khi Hi Lạp Khoa Phu nhận được mệnh lệnh, dùng đủ mọi cớ để kéo dài tốc độ chi viện, hắn không đưa ra ý kiến phản đối Ai Đức Mông Đa, nhưng suất lĩnh vạn nhân đội của mình hành quân chậm như rùa, khi hắn đi được một nửa chặng đường thì trận chiến ở cửa thành nam của quân Lam Vũ đã gần tới hồi kết rồi. Ai Đức Mông Đa nổi trận lôi đình, lập tức hạ lệnh bắt Hi Lạp Khoa Phu, nhưng không ngờ rằng Hi Lạp Khoa Phu sớm đã cải trang thành cung kỵ thủ người Tây Mông bình thường, thừa lúc hỗn loạn chạy mất rồi, hiện giờ không một ai biết được Hi Lạp Khoa Phu rốt cuộc là ở nơi nào.

“Tìm cho ta! Lật tung cả chân trời góc biển cũng phải tìm cho ra hắn! Ta muốn tự tay lột da của tên khốn kiếp này!” Ai Đức Mông Đa điên cuồng quát tháo, rút phắt hoàng kim mã đao ra, đem chiếc bàn trà trước mặt mình chém nát, sau đó sải bước đi ra ngoài hoàng kim doanh trướng, đứng ở cửa doanh trướng, Ai Đứng Mông Đa tựa hồ có thể nhìn thấy khắp nơi đều là quân Lam Vũ đang truy đuổi cung kỵ thủ người Tây Mông ôm đầu bỏ chạy tán loạn, sự tôn nghiêm cả người Tây Mông sớm đã bị bọn chúng dẫm đạp cho không đáng một xu rồi.

“Hạ lệnh Lan Đạt! Phàm là nhìn thấy đám đớn hèn của bộ lạc Gia Lâm Đa bỏ chạy thì đem bọn chúng xử tử hết! Ai Đức Mông Đa càng nghĩ càng tức giận, mau chóng đưa ra đối sách tiếp theo, hắn cũng phải quyết liệt với bản thân một chút, bộ lạc của Gia Lâm Đa mặc dù là một trong số những người ủng hộ mình, nhưng bọn chúng không hoàn thành sứ mệnh của bản thân, giết bọn chúng cũng không đáng tiếc, chỉ có giết bọn chúng mới có thể trấn áp hiệu quả các bộ lạc khác.

Vạn nhân đội của Lan Đạt nhận được mệnh lệnh, lập tức an bài đội chấp pháp, đem quan binh vạn nhân đội của Gia Lâm Đa tới gần bắn chết toàn bộ, dưới cơn phẫn nộ, quan binh vạn nhân đội của Gia Lâm Đa cũng giương cung đánh trả, trong nội bộ của cung kỵ thủ người Tây Mông bùng phát hỗn loạn nghiêm trọng, đáng thương cho vạn phu trưởng Gia Lâm Đa của người Tây Mông, không chết dưới họng súng của quân Lam Vũ, mà lại bị bắn như con nhím dưới cung tiễn của chính bản thân người Tây Mông, ngã thẳng xuống đất, đầu cắm sâu vào trong vũng bùn, chỉ có bàn chân lộ ra bên ngoài.

Cung kỵ thủ người Tây Mông nội bộ hỗn loạn giảm nhẹ rất nhiều công sức cho bộ đội quân Lam Vũ tiến lên, tới mười một giờ đêm, quân Lam Vũ bắc thượng và quân Lam Vũ nam hạ đã thắng lợi hội quân, hai cái gọng sắt tụ họp, hoàn toàn cắt đứt quan hệ hai cánh đông tây của người Tây Mông.

Sử Lực Uy và Tư Cơ Bối Ni ôm chặt lấy nhau.

Tư Cơ Bối Ni kích động nói: “Các ngươi thật lợi hại, đánh cho người Tây Mông tán loạn! Nghe nói trình độ xạ kích của mỗi một người các người đều tăng lên một cấp, rốt cuộc có phải là thật không?”

Sử Lực Uy tự hào nói: “Đó là điều đương nhiên, đi theo Phong lĩnh làm sao lại có chuyện bị thiệt thòi được?”

Tư Cơ Bối Ni thâm tình nói: “Phong lĩnh còn ở trong thành không? Ta lâu lắm không được nhìn thấy lão nhân gia rồi…”

Sử Lực Uy bĩu môi nói: “Xéo! Lão nhân gia cái gì, Phong lĩnh nếu mà nghe thấy được, quá nửa là ngươi ăn một trận đòn, đánh cho ngươi giống như đầu heo! Người ta năm nay mới hai mươi hai tuổi, còn nhỏ hơn cả ta, Phong lĩnh hiện đúng là ở trong thành, bất quá cho dù ngươi cưỡi con ngựa nhanh nhất đi tìm ngài thì cũng không tìm thấy đâu, Phong lĩnh sắp theo trung đoàn 315 hành động rồi…”

Tư Cơ Bối Ni la lên thất thanh: “Ngươi nói cái gì? Phong lĩnh đi theo trung đoàn 315 hành động?”

Đối với việc Dương Túc Phong muốn đi theo trung đoàn 315 thâm nhập vào hậu phương của địch, chẳng những Tư Cơ Bối Ni cảm thấy kinh ngạc, tới ngay cả trung đoàn trưởng trung đoàn 315 là Đồ Tẫn Tru cũng cảm thấy có chút như gai chích trên lưng, Dương Túc Phong chính là quan chỉ huy tối cao của quân Lam Vũ, nếu xảy ra một chút xíu bất trắc nào thôi, thì bản thân xong đời rồi, quân Lam Vũ cũng gặp phải tổn thất cực lớn, đây là nguy hiểm không thể chấp nhận được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.