Lúc ấy Dương Túc Phong cũng không suy nghĩ nhiều như vậy,hắn cảm thấy thủ lựu đạn đích xác rất tốn gỗ, sau khi chiến đấu kịch liệt, khắp nơi đều là chuôi lựu đạn, nhìn thì xem ra tựa hồ rất lãng phí, uy lực cũng nhỏ hơn lựu đạn, không giống lựu đạn có thể phóng ra lực sát thương cường đại, vì vậy cũng không có ý kiến can thiệp gì. Nhưng bây giờ trải qua sự phân tích của Hà Vi Thần, tựa hồ đích xác thủ lựu đạn nên được phát triển trọng điểm. Vì vậy sau sự cố ngộ thương này, ngoại trừ một số bộ phận đặc biệt yêu cầu, còn những bộ phận còn lại của quân Lam Vũ căn bản đổi sang sử dụng thủ lựu đạn làm vũ khí căn bản của các chiến sĩ. Song mặc dù thủ lựu đạn không thể dễ dàng xảy ra chuyện như lựu đạn, nhưng không ai có thể đảm bảo những chuyện ngộ thương như vậy sẽ không xuất hiện nữa. Bộ phận phát triển súng của quân Lam Vũ từ trước đến nay đều theo đuổi uy lực lớn, tầm bắn xa, trongmột vài phương diện chi tiết còn không suy nghĩ tới sự an toàn. Súng trường Mễ Kỳ Nhĩ ban đầu ngay cả bộ phận bảo hiểm cũng không có, vì Dương Túc Phong lúc này đang vội vàng muốn dùng súng trường Mễ Ký Nhĩ đưa vào trong chiến đấu, giảm bớt những bộ nhận có thể tinh lược, để tiết kiệm nguyên liệu, nên hắn mới làm như vậy. Nhưng không may sau này,những người nghiên cứu vũ khí lại hiểu nhầm, khi thiết kế cũng không quá để ý hoàn thiện công năng phòng hộ.
Quân Lam Vũ ở tiền tuyến sử dụng súng trong trạng thái chiến đấu lúc nào cũng theo đuổi phương diện uy lực và tầm bắn, đối với uyêu cầu về công năng bảo hộ cũng không cao, cho dù có rất ít người cảm thấy khuyết điểm tồn tại của súng, nhưng vì vô số nguyên nhân, ví dụ như sợ người ta gọi sau lưng là “kẻ nhu nhược”, “nhát gan”...cũng không phát biểu gì. Bộ phận bảo hiểm của súng trường sau một năm mới được cải tiến, quân Lam Vũ đích xác thường thường phát sinh về ngộ thương về súng, nhưng tựa hồ cũng không thu hút đủ sự coi trọng, tinh lực của mọi người đều bị chiến trường hấp dẫn, đối với vấn đề này thật sự không để ý.
Ở phương diện này, doanh trưởng của tiểu đội bộ binh vùng núi Quách Hàm có chút ngoại lệ, hắn cảm thấy làm như vậy rất nguy hiểm,so sánh tỉ lệ ngộ thương với tổn thấy chiến trường mặc dù không đáng kể, nhưng ngộ thương cuối cùng vẫn là ngộ thương, là câu chuyện có thật, không nên coi nhẹ, nhưng ý kiến này đều chỉ giữ lại trong đầu hắn. Hắn cũng không phát biểu gì, lý do rất đơn giản, tinh lực của hắn cũng đuổi theo phương diện lực sát thương của súng nhiền hơn, huống hồ Quách Hàm vẫn cảm thấy cho dù hoàn thiện thiết bị phòng hộ nhưng nếu quản lý không nghiêm khắc, câu chuyên tương tự vẫn sẽ phát sinh, cho dù trang bị bảo vệ không hoàn thiện nhưng quản lí nghiêm khắc, tỉ lệ phát sinh ngộ thương sẽ được giảm xuống rất thấp, rất thấp. Đối với việc quản lý nghiêm khắc, Quách Hàm vẫn có chút tự tin....
“Doanh trưởng, ngài xem kẻ địch....” Quách Hàm vừa mới soi đèn pin, vẫn còn quan sát tỉ mỉ tình hình các chiến sĩ vừa ngã xuống thì nghe thấy liên trưởng Dư Tinh Nguyệt bên cạnh dồn dập nói, sau đó không khách khí tắt luôn đèn pin. Bóng đêm lại một lần nữa bao trùm không gian, những chiến sĩ vừa ngã xuống dãy dụa muốn đứng lên cũng bị Dư Tinh Nguyệt thấp giọng ngăn cấm, những chiến sĩ còn lại cảm thấy tình hình có gì đó, cũng từ từ nằm xuống, sẵn sàng đón địch.
Quách Hàm đưa mắt nhìn về phương hướng xa xa mà Dư Tinh Nguyệt thấp giọng nói, ban đầu không nhìn ra có gì, cảm thấy ở đó tựa hồ là một màn đêm đen mịt, căn bản không có ánh sáng gì, nhưng sau khi nhìn nửa phút, cuối cùng cũng nhìn ra ccó chút gì đó. Trên bình nguyên phía xa xuất hiện một đám ánh sáng yếu ớ, giống như những con đom đóm vay tán loạn trong đêm hè, chập chờn chuyển động như ẩn như hiện, khi bắt đầu, Quách Hàm còn thật sự tưởng đó là ánh sáng của đom đóm, sau đó mới phát hiện ra là không phải, nơi đó đích xác là có ánh lửa.
Điều chỉnh ống nhòm ở mức xa nhất, Quách Hàm giơ ống nhòm lên, chăm chú nhìn về phương xa một hồi lâu, con mắt tựa như mở ra hết cỡ, cuối cùng phát hiện những ánh sáng này dùng để chỉ dẫn phương hướng, nhưng không phải là lửa trong doanh trại của quân đội Y Lan, nhưng ánh sáng này đã đem đến cho Quách Hàm đủ tin tưởng rằng, sự tồn tại của ánh sáng này chứng tỏ quân đội Y Lan có thể đang đi qua đây, hoặc là vừa mới qua đây, Bất luận là bọn họ có đi qua đường này hay không, khoảng cách tới tiểu đội của hắn cũng không còn xa nữa.
Quả nhiên một lát sau, nhãn lực và thính lực siêu cường của Dư Tinh Nguyệt đều cảm thấy có cái gì đó, lập tức nhanh nhẹn ghé xuống đất, chăm chú lắng nghe, cuối cùng nghe thấy tiếng bước chân tới từ phía nam, tiếng bước chân rất xa, rất nhẹ nhưng liên tiếp không ngừng, kéo dài không dứt. Điều đó nói rõ nhất định là đại bộ phận quân Y Lan sắp tới. Quách Hàm có chút tiếc nuối nhìn đồng hồ dạ quang của mình. Có số lượng lớn bộ đội Y Lan cản đường, bọn họ nhất định sẽ không thể tới được điểm mục tiêu trong thời gian đã định.
“Tinh Nguyệt, kêu mấy người tới đây, chúng ta phải đánh phủ đầu kẻ địch trước.” Quách Hàm nhanh nhen nói.
Dư Tinh Nguyệt quay đầu đi.
Quách Hàm suất lĩnh tiểu đội bộ binh vùng núi thuộc lữ đoàn 215 lục quân Lam Vũ. tiểu đội bộ binh vùng núi đích xác là đơn vị được thành lập sớm nhất của quân Lam Vũ, được thành lập trong quá trình chinh phục Lỗ Ni Lợi Á. Do sau này quân Lam Vũ mở rộng, nhu cầu bộ đội tác chiến, nhân viên nòng cốt của tiểu đội bộ binh vùng núi lâu đời nhất trong lịch sử này không ngừng được điều đi, sau này căn bản trở thành đội huấn luyện dạy bộ binh của quânLam Vũ, nhân viên cứ tới rồi đi, giống như dòng nước chảy, mỗi bộ binh tác chiến từ nơi này đi ra đều trở thành trung tâm tác chiến của những tiểu đội khác.
Tiểu đội bộ binh vùng núi mặc dù không tinh nhuệ như lục quân đặc chiến đội, nhưng trong thứ tự biên chế của lục quân Lam Vũ, tiểu đội bộ binh vùng núi tuyệt đối thuộc về hàng ngũ tinh nhụê, mỗi một tiểu đội bộ binh vùng núi trực thuộc lữ đoàn quân Lam Vũ đều là bộ đội chủ lực của lữ đoàn đó. Ý nghĩa của tiểu đội bộ binh vùng núi đã không dừng lại ở sự tác chiến đơn giản nữa, mà ẩn chứa tinh thần bền gan vững chí sâu sắc bên trong. Bất luận là ở bình nguyên hay là tác chiến ở vùng núi, biểu hiện của tiểu đội bộ binh vùng núi đều không thua kém bất cứ bộ đội nào khác.
Bởi vì biểu hiện xuất sắc của Quách Hàm, các thượng cấp nhiền lần đã muốn điều hắn lên cấp đoàn, thậm chí là vị trí cấp phó lữ đoàn, nhưng Quách Hàm thích chức vụ doanh trưởng tiểu đội bộ binh vùng núi hơn, hắn cảm thấy làm doanh trưởng có thể thể nghiệm kinh nghiệm chiến đấu trên chiến trường và nghiên cứu lý luận mang tính liên tiếp hơn. Nếu làm vị trí đoàn trưởng hay phó lữ đoàn, hắn sẽ khó có khả năng xuất hiện ở tiền tuyến, như vậy sẽ đánh mất đi niềm vui thú nghiên cứu, chỉ có tận mắt nhìn thấy kỹ thuật tác chiến do mình nghiên cứu mới có thể phát huy tác dụng, mới là điều kiến người ra tự hào nhất. Do yêu cầu kiên quyết của Quách Hàm, hắn vẫn được lãnh đạo tiểu đội bộ binh vùng núi, tiến hành chiến đấu ở tiền tuyến.
Nói về tốc độ hành quân, tiểu đội bộ binh vùng núi của Quách Hàm tương đối nhanh, đất đai ở Y Lai Nạp căn bản đều bằng phẳng, chỉ có chỗ giao nhau với hành lang Á Sâm có một số ít là đồi núi. Bất luận là quân Lam Vũ hay quân Y lan khi hành quân đều không gặp quá nhiều khó khăn. Theo kế hoạch vốn có, tiểu đội của Quách Hàm vào lúc rạng sáng phải tới được vị trí km 96 tây bắc phủ Côn Sơn, nhưng trước mắt xem ra không kịp rồi, quân Y Lan ngáng đường trước mặt không biết đi trong bao lâu.
Nếu đã không đi được, vậy thì đánh.
Đây là quyền lực Tri Thu trao cho mỗi đơn vị đi vào hành lang Á Sâm.
Bất luận đối phương là bộ đội gì, chỉ cần gặp phải, quân Lam Vũ có thể khai hoả về phía bọn chúng. Về hậu quả sau khi khai hoả, phối hợp như thế nào, chỉ cần báo cáo với bộ chỉ huy phương diện hành lang Á Sam quân Lam Vũ là được. Tri Thu toạ trấn ở đó sẽ dùng sự linh hoạt của hắn kín đáo sắp xếp thoả đáng nhất. Nói đơn giản nhất là quân đọi Y Lan là một đầu trâu, các đơn vị ở tiền tuyến quân Lam Vũ chỉ cần phụ trách động thủ giết chết con trâu này là được. còn về lựa chọn mục tiêu vị trí thích hợp thế nào, làm thế nào đem đầu ngưu này giết chết, bọn họ không cần lo lắng.
“Đây là một cuộc chiến tao ngộ hỗn loạn, càng loạn càng tốt, không cần sợ đánh loạn, không cần sợ kẻ địch bao vây, không cần bó chân, co cụm một chỗ, gặp được kẻ địch ngươi cứ lên. Yêu cầu của ta tất đơn giản, mỗi quan binh quân Lam Vũ giết chết 5 binh sĩ Y Lan là hoàn thành nhiệm vụ.” Đối mặt với nghi vần của bộ phận quan quân cấp dưới, Tri Thu nói một cách bình tĩnh. Thành công đem quân Y lan điều tới vùng đất Y Lai Nạp khiến con rùa Ngân Thứu thoát khỏi cái mai kiên cố của nó. Sự căng thẳng khẩn trương và bất an vốn có của hắn đã từ từ biến mất, thay vào đó là vẻ sự tự tin thản nhiên.
Đối với cụôc chiến hỗn loạn sắp đến, Tri Thu đích xác rất có lòng tự tin.
Đối với hai bên quân Lam Vũ và Quân Y Lan mà nói, Y Lai Nạp là vùng đất xa lạ, cuộc sống của cư dân nơi này rất khác so với những vùng khác, còn có rất nhiều thế lực hải tặc nhỏ bé bị hải tặc Ca Âu truy sát, tính bài ngoại vô cùng kịch liệt. Một số ít thế lực tới từ bên ngoài rất khó tiến vào. Thời gian mấy trăm năm qua, bất luận là Y Lan hay là Đường Xuyên cũng không có khái niệm chiếm cứ trong đầu. Trong nhận thức của đại đa số người Y Lan và Đường Xuyên, Y Lai Nạp là một nơi kỳ quái, ẩn náu dưới đám cỏ dại rậm rạp kia là sự quỷ dị vô cùng. Nơi này hoang vu mà hỗn loạn, là nơi lạc hậu mà ngu muội, nơi này máu tanh mà đầy sức mạnh