Cao Phong suất lĩnh liên đội 2 giống như giao long quẫy nước, lập tức đánh về phía pháo binh của quân Y Lan, pháo binh của Y Lan lúc này trở thành con dê nhỏ bị người ta làm thịt. Số lượng binh lính cảnh vệ của nó cũng không nhiều, hoả lực cũng không phải là mạnh, sau khi trải qua sự hỗn loạn ban đầu, đại bộ phận cảnh vệ và pháo binh hỗn tạp vào một chỗ, đều có ý thức căn bản không có cách nào phản kháng lại sự công kích của đám người Cao Phong. Đám người Cao Phong rất thoải mái xông vào đội hình pháo binh Y lan, nổ súng không kiêng nể, sau đó phá huỷ đại pháo.
Ầm Ầm Ầm…..
Trong hàng ngũ của pháo binh Y Lan, liên tục truyền đến những tiếng nổ nặng nề, đây là đám người Cao Phong sau khi đột kích vào hàng ngũ pháo binh Y Lan, lập tức gom lại , sau đó dùng lựu đạn tiêu huỷ hết số đại pháo này. Theo đó từng tiếng nổ nặng nề vang lên, tiếng súng ở phụ cận hàng pháo binh càng ngày càng kịch liệt. Thì ra quân Y Lan ý thức được tình hình không ổn, tự động tăng cường sự phản kháng đối với hàng ngũ pháo binh. Có một tiểu đội lính Y Lan và hơn 100 quân Lam Vũ của Cao Phong hỗn chiến ở một chỗ, mỗi giây qua đi đều có người ngã xuống, không thể đứng lên.
Ba liên đội khác của Tiểu đội bộ binh cùng núi cũng giống như vậy, thoáng cái đã đâm sâu vào trong hàng ngũ hành quân của quân Y Lan, quân Y Lan giống như mỡ trâu đông kết nhất thời bị hoà tan ra. Khi bắt đầu, quân Lam Vũ quả thực tung hoành như chỗ không người, đấu đá lung tung, không ai có thể cản, có một số quân Y lan muốn tổ chức quân đội phản kháng lại phát hiện ra binh lính xung quanh đều đã bị hạ gục, có một số tập trung được lại một chỗ, cũng muốn phản công lại quân Lam Vũ nhưng không may lại phát hiện ra trong số họ căn bản không có quân quan, không có chỉ huy hiệu quả, lực chiến đấu của bọn họ đương nhiên sẽ suy giảm nhiều.
Tất cả quan binh của tiểu đội bộ binh vùng núi cơ hồ đều gia nhập cuộc chiến, người duy nhất không có việc gì làm chính là quân y Đằng Tiểu Ngũ và mấy y vụ binh, còn có mấy thông tin binh trông coi điện đài. Đằng Tiểu Ngũ nhìn về chiến trường vô cùng náo nhiệt ở phía xa xa mà bên mình lại yên tĩnh lạ kỳ, cảm thấy thật sự không có việc gì để làm, nhưng nhiệm vụ của hắn không thể không lưu lại ở nơi này. Ánh mắt của mấy y vụ binh đều nhìn về phía hắn, hận hắn không thể hạ lệnh lập tức gia nhập chiến trường, vì vậy Đằng Tiểu Ngũ phất tay, đáp ứng yêu cầu của bọn họ, mấy Y vụ binh lập tức hoan hỉ, ôm súng trường xông tới.
“Tiểu Ngũ tử, ngươi không sợ một lát nữa công việc bề bộn à?” quân thông tin viên Tiếu Hâm nói trêu ghẹo. Mặc dù thần sắc của Tiếu Hâm thoạt nhìn rất bình tĩnh, nhưng kỳ thực trong lòng cũng rất buồn bực như vậy. những người khác đều ra chiến trường chém giết, ngay cả doanh trưởng Quách Hàm cũng xông lên phía trước góp vui, chỉ để lại phía sau mấy người bọn họ, nhìn sự náo nhiệt của người khác, bản thần lại không thể rời đi nửa bước, trong lòng đương nhiên cảm thấy có chút buồn bực.
“Thủ hạ của ngươi không phải có 4 người sao? Bây giờ chỉ còn lại một mình ngươi, không phải cũng giống nhau cả sao?” Đằng Tiểu Ngũ lạnh lùng nói. Trong tiểu đội bộ binh vùng núi hắn có biệt danh “Diêm La mặt lạnh” đối với ai cũng không có sắc mặt dễ coi, người khác đều nói sau lưng hắn là ngạo vật, xem thường người khác. Vì vậy rất nhiều người trước mặt gọi hắn là Đằng y sinh vô cùng thân thiết, nhưng sau khi chuyển mặt thì lại gọi hắn là “Tiểu Ngũ tử”, có ý nói hắn là thái giám, đại khái thấy Đằng Tiểu Ngũ tử thân hình trắng trẻo, khi nói lại mang giọng điệu ôn nhu, giống như những nam nhân không bình thường vẫn có trong cung vậy.
“Ha ha, chờ ta thi đậu không quân….” Tiếu Hâm đăm chiêu nói, thần thái tràn ngập chờ mong, chiến trường kịch liệt không xa tựa hồ không có lực hấp dẫn lớn lắm đối với hắn. Nguyện vọng lớn nhất của Tiếu Hâm chính là trở thành người lái phi dĩnh của không quân, vì để đạt được mục đích này, hắn đã thi vào không quân liên tiếp 3 lần, nhưng cả 3 lần đều rớt bảng, nói chính xác là rất thê thảm. Thật ra thì không phải là thành tích của hắn không ưu tú, cũng không phải là hắn mạo phạm đến đại nhân vật nào của không quân, nguyên nhân căn bản nhất chính là thị lực của hắn, kính mắt của hắn dày giống như cái đít chai vậy.
Đằng Tiểu Ngũ không đợi hắn nói xong đã xoay người rời đi, con người Tiếu Hâm này thật sự rất dài dòng, khiến người khác cảm thấy phiền phức, chỉ cần doanh trởng Quách Hàm không có ở đây, hắn gặp ai cũng giới thiệu về lịch sử thi không quân huy hoàng của mình, nói thành tích của mình ưu tú thế nào, sau đó oán hận không quân Lam Vũ không thể thu hút nhân tài. Đằng Tiểu Ngũ đã nghe hắn kể về lịch sử huy hoàng của bản thân hắn không dưới 5 lần rồi, mỗi lần nghe đều có cảm giác buồn nôn, hết lần này tới lần khác, những thành tích ưu tú của Tiếu Hâm không ngừng được thổi ra, hắn cũng không có cơ hội để phản bác, vì vậy cách thoả đáng nhất chính là lấy cớ có việc bỏ đi để cái tai của mình yên tĩnh.
Nhưng chỉ sau chốc lát, Đằng Tiểu Ngũ đã thật sự có việc, một chiến sĩ người Lỗ Ni được mang đến, toàn thân máu chảy đầm đìa, chỉ còn sót lại chút hơi thở, Đằng Tiểu Ngũ kiểm tra thương thế của hắn, đã biết chiến sĩ Lỗ Ni này nhất định là tay súng máy hạng nặng của quân Lam Vũ, là điểm hoả lực di động điển hình. Bọn họ chiến đấu điên cuồng đồng thời cũng là mục tiêu trọng điểm của quân Y Lan . Xương sườn và bụng dưới của chiến sĩ này bị đạn súng trường Chấn Thiên bắn trúng, đường kính của viết đạn rất lớn, hai viên đạn cắm sâu vào trong cơ thể, miệng vết thương không lớn hơn cái nắm đấm tay là bao nhiêu, cho dù là thanh nhiên khoẻ mạnh nặng hơn 200 cân cũng không có cách nào chịu được.
Cao Phong liên đội trưởng liên đội 2 tự mình mang chiến sĩ Lỗ Ni này đến đây mới nhìn đã biết tầm quan trọng của đại hán này, khẳng định là giá trị không thấp, Cao Phong đích xác rất khẩn trương, chờ đợi nói:” Đằng Y sinh, không sao chứ? Có thể cứu được không?”
Đằng Tiểu Ngũ lạnh lùng nói:” Ta không phải là tiểu ngũ tử sao? Biến thành Đằng y sinh từ lúc nào vậy?”
Sắc mặt của Cao Phong vốn có chút trắng bệch nhất thời biến thành màu gan lợn, muốn nói cái gì đó nhưng lại không nói ra được. Trước mặt Tiểu đội bộ binh vùng núi có biệt hiệu “Tiểu Ngũ tử” của Đằng Tiểu Ngũ chính là do Cao Phong kêu ra, bản thân Cao Phong cũng là người đầu to, tứ chi phát triển, đầu óc đơn giản, nghĩ gì nói đấy, nhìn thấy khí chất văn nhân của Đằng Tiểu Ngũ, mặt trắng môi đỏ, ngay cả ria mép cũng không có nên cái biệt hiệu “Tiểu Ngũ tử” là do thuận miệng thốt ra. Bản thân hắn cảm thấy không có gì, không ngờ trong lòng Đằng Tiểu Ngũ vẫn còn nhớ rõ.
Nhìn thấy binh sĩ Lỗ Ni này không ngừng rên rỉ, Đằng Tiểu Ngũ còn chậm rãi đeo bao tay, bên người chỉ có một y tá chuẩn bị dụng cụ giải phẫu, Cao Phong sốt ruột, lúc này hắn thề với trời sau này sẽ tuyệt đối không gọi cái biệt hiệu của Đằng Tiểu Ngũ nữa, nếu nghe thấy người khác gọi như thế, hắn cũng lập tức ngăn lại. Hắn nói rất thành khẩn, phát ra từ nội tâm chỉ còn thiếu bước quỳ xuống, có thể khiến một hán tử thô lỗ như hắn phải biểu hiện như vậy Đằng Tiểu Ngũ rất hả giận. Đương nhiên hắn tuyệt đối có tự tin để cứu chiến sĩ Lỗ Ni này quay về mới cố ý khiến Cao Phong xấu hổ như vậy.
Cao Phong nhìn sắc mặt của Đặng Tiểu Ngũ, tựa hồ như những lời nói của chính mình vừa thề với trời vừa rồi Đằng Tiểu Ngũ dường như không nghe thấy, vẫn ở đó chậm rãi chỉnh trang bị của mình, Trước mặt có một người sắp tắt thở rồi, nhưng một chút vội vàng cũng không, sau đó một hồi mới khó khăn,lạnh lùng nói:” Đi ra”
Cao Phong ngẩn người không di chuyển , hắn không có rõ ý tứ của Đằng Tiểu Ngũ.
Đằng Tiểu Ngũ nổi giận nói:” Đi ra nếu ngươi không muốn hắn chết.”
Cao Phong nhìn đôi mắt của Đằng Tiểu Ngũ, hắn vội đi ra, nếu không vì câu nói cuối cùng của Đằng Tiểu Ngũ, hắn tuyệt đối sẽ không đi ra. Tên binh sĩ Lỗ Ni này là bảo bối của liên đội hắn, cũng là tay súng thiện chiến của cả liên đội. Hắn yêu quý như mạng sống của mình, nếu Đằng Tiểu Ngũ không cứu sống được tay súng này, hắn cũng không biết bản thân mình có thể khống chế được suy nghĩ bột phát, nói không chừng hắn sẽ hung hăng đánh cho Đằng Tiểu Ngũ một trận, thậm chí khiến hắn trở thành “Tiểu Ngũ tử” thật sự.
Đằng Tiểu Ngũ mặc kệ hắn , kéo màn lại để phẫu thuật, vết thương của chiến sĩ Lỗ Ni này rất nặng, muốn khôi phục lại ở lều y vụ dã chiến đơn sơ thế này là không thể, nhưng Đằng Tiểu Ngũ có thể giúp hắn lấy đầu đạn ra, sau đó lại cẩn thận khử trùng vết thương rồi may lại. Đợi sau khi chiến đấu kết thúc, đưa hắn về bệnh viện ở thành Trầm Hương làm thêm một bước xử lý. Sức sống của chiến sĩ Lỗ Ni này rất mạnh, căn bản là khhông có vấn đề gì.
Cao Phong ở bên ngoài tấm màn, nhưng trái tim của hắn lại đang nằm trên người của chiến si Lỗ Ni, hắn không biết sự tự tin của Đằng Tiểu Ngũ, hắn chỉ biết rằng nếu chiến sĩ Lỗ Ni này hi sinh, tổn thất của liên đội 2 sẽ rất lớn. Những chiến sĩ Lỗ ni gia nhập quân lam Vũ đều là những bảo bối của các liên đội quân Lam Vũ , số lượng mà bọn họ có không nhiều, đại bộ phận đều được cấp cho hải quân lục chiến đội và các bộ đội đặc chủng. Các liên đội của lục quân chỉ có rất ít chiến sĩ Lỗ Ni, liên đội 2 của Cao Phong cũng chỉ có mấy người, mất đi một cũng khiến hắn rất đau lòng.