Thật ra lý do rất đơn giản, các chiến sĩ Lỗ Ni có rất nhiều ưu thế. Suy nghĩ của bọn họ đơn giản, dễ giáo dục, đầu óc bọn họ cũng cứng nhắc, bất cứ lúc nào cũng phục tùng mệnh lệnh vô điều kiện. Tố chất thân thể bọn họ rất tốt, dễ nhào nặn, vũ khí nặng bao nhiêu bọn họ cũng đều mang được, tác chiến thì dũng cảm, nhìn thấy máu là hưng phấn, không có mệnh lệnh quyết không thối lui. Bọn họ trung thành, khiên nghị, phục tùng chỉ huy, trung hậu thành thật, yêu thương chỉ huy như ba của mình… vô số ưu điểm như vậy khiến cho bọn họ trở thành con cưng của sĩ quan chỉ huy các cấp quân Lam Vũ, không có sĩ quan chỉ huy nào lại không hi vọng dưới tay mình có nhiều chiến sĩ Lỗ Ni xuất sắc, vì chuyện phân phối thành viên chiến sĩ Lỗ Ni, lục quân và hải quân lục chiến quân Lam Vũ tựa hồ có thể trở mặt với nhau.
Sau khi chờ đợi nửa giờ bất an không yên, Đằng Tiểu Ngũ cuối cùng cũng xuất hiện, trên tay đã không còn găng tay trắng, chỉ có mùi máu tươi nhàn nhạt. Sau khi giải phẫu xong cho chiến sĩ trong lều, tiếng rên rỉ từ từ dừng lại, chỉ có tiếng thở yếu ớt. Nhìn thấy Cao Phong vẫn còn đứng bên ngoài, Đằng Tiểu Ngũ lạnh lùng nói:” Phẫu thuật xong rồi, cần thời gian nghỉ ngơi nửa tháng..”
Cao Phong vui mừng khôn xiết, tảng đá lớn trong lòng đã rơi xuống, vội vàng cảm tạ, xoay người chạy trở lại chiến trường. Vì bảo bối trong lòng, hắn đã lãng phí thời gian nửa tiếng, bây giờ sốt ruột muốn quay lại bù đắp. Liên đội 2 mặc dù đã tiêu huỷ thành công đại pháo của quân Y Lan nhưng bên liên đội 3 của Dư Tinh Nguyệt hầu như vẫn chưa giải quyết được bộ chỉ huy của quân Y Lan. Cao Phong muốn qua đó xem một chút.
Lúc này tình hình chiến trường ngày một nóng,tình huống xung quanh chiến trường ban đầu cũng đã biến thành hình thái bất quy tắc. Quân đội Y Lan bị tập kích bất ngờ đang vừa đánh vừa lui theo hướng tây. Các chiến sĩ quân Lam Vũ ở phía sau vội vàng đuổi theo riết rao, một chút cũng không rời. Cao Phong nhìn thấy ở đâu cũng là ánh lửa, khắp nơi đều là tiếng súng. Lúc này trời vẫn chưa sáng, ánh lửa trên chiến trường cũng không thể chiếu sáng tất cả các phương hướng. Quân trang màu xanh biếc của quân Lam Vũ cùng quân trang màu xám của quân Y lan có đội khi phân biệt không rõ ràng, chuyện ngộ thương cũng có phát sinh.
Quân Y Lan mấy lần muốn tổ chức phản kích và bao vây phản công, kết quả hành động này đều bị quân Lam Vũ nhanh chóng chặn đứng. Dư Tinh Nguyệt suất lĩnh Liên đội 3 truy đuổi đến cùng, bộ chỉ huy của quân Y Lan không thể không tiếp tục thối lui, vì vậy căn bản không có cách nào tổ chức chỉ huy hiệu quả. Lúc này quân Lam Vũ đã nhận ra phiên hào của quân Y lan bị phục kích chính là bộ chỉ huy sư đoàn 34 của lục quân Y Lan. Quan chỉ huy chính là thiếu tướng Qua Ngoã Lạp.
Tin tức này khiến cho cảm giác thoả mãn của Dư Tinh Nguyệt dâng cao lên một chút. Dân theo thủ hạ của mình gia tăng tốc độ tấn công. Cao Phong suất lĩnh liên đội 2 tiêu diệt thành công pháo binh của quân Y Lan, lập được đại công đầu tiên, khiến Dư Tinh Nguyệt cảm thấy có chút nóng mắt. Các chiến sĩ bộ hạ của hắn cũng bị kích thích rất lớn, nếu hắn không thể trong thời gian ngắn nhất tiêu diệt bộ chỉ huy của kẻ địch thành công thì sao có thể ngẩng mặt nhìn Cao Phong được, chuyện này Dư Tinh Nguyệt rất khó tiếp nhận.
Sư đoàn 37 của lục quân Y Lan là bộ đội chủ lựccủa quân đoàn Ngân Thứu, luôn xung phong đi đầu quân đoàn, nhưng lần này lại có điểm đặc biệt. Bọn họ trở thành đơn vị hành động cuối cùng. Đơn vị hành động cuối cùng vốn là đơn vị an toàn nhất, xem ra Tiêu Bá Nạp và Phí Kiệt La có chút ý tứ chiếu cố đến sư đoàn 34, nhưng bọn họ không ngờ rằng quân Lam Vũ lại đột nhiên xâm nhập vào phía sau quân Y Lan, hung hăng đập một gậy vào đầu thiếu tướng Qua Ngoã Lạp.
Thiếu tướng Qua Ngoã Lạp đáng thương đang theo kế hoạch chế định của bộ tham mưu quân đoàn tiến về điểm tập kết, tăng viện cho quân Y Lan đang bị phong toả phía trước, không ngờ bản thân cũng rơi vào phục kích của quân Lam Vũ, không có cách nào tự mình thoát ra. Qua Ngoã Lạp ngoài việc hạ lệnh cho bộ đội không ngừng tổ chức phòng thủ ra, cũng không làm được chuyện gì khác. Cho dù hắn muốn tổ chức lượng lớn quân đội để phản kích lại quân Lam Vũ cũng đã không làm được rồi. Mệnh lệnh của hắn trong tình trạng hỗn loạn này căn bản không truyền đi được. Khắp nơi xung quanh đều là quân Lam Vũ, sau khi viên thông tin rời khỏi bộ chỉ huy thì hắn cũng không thấy quay trở lại.
Bởi vì sự chiếu cố của Tiêu Bá Nạp và Phí Kiệt La, trang bị của binh sĩ sư đoàn 34 đều là những trang bị tốt nhất, có số lượng đại pháo nhiều nhất, vì vậy để phòng ngừa các sư đoàn bộ binh khác bất bình nên số lượng người trong biên chế sư đoàn 34 so với các sư đoàn khác ít hơn một chút, chỉ có một vạn tám ngàn người được Qua Ngoã Lạp phân thành hai lộ tuyến hành quân, bản thân chỉ mang theo 3 liên đội khoảng 8000 người tiến tới. Mục đích vốn là chuẩn bị đi thật nhanh, bây giờ rơi vào công kích của quân Lam Vũ, dựa vào binh lực của 3 liên đội này căn bản không thể phản kích lại. Hắn thậm chí không rõ quân Lam Vũ rốt cục có bao nhiêu người, chỉ là cảm thấy ở đâu cũng có bóng dáng của quân Lam Vũ.
Muốn phản kích lại quân Lam Vũ nhất định phải có một vạn người từ nơi khác điều tới, với tốc độ nhanh nhất điều tới đây, nhưng Qua Ngoã Lạp đã liên rục phái đi rất nhiều viên kỵ binh thông tin để tìm kiếm các đơn vị bộ đội khác, kết quả bọ họ xuất phát thì xũng xuất phát rồi nhưng rốt cục có thể đạt được mục đích hay không, bản thân Qua Ngoã Lạp cũng không tự tin. Các tay sung bắn tỉa của quân Lam Vũ quá nhiều, tương đương với số lượng tay súng bắn tỉa là đại bộ phận bộ đội đang tấn công, bọn họ giống như lang sói đi tới đi lui quanh chiến trường, sau khi phát hiện mục tiêu liến lặng lẽ xông tới đó, bản thân mục tiêu theo đó mà biến mất.
Dưới sự che chở của đội cảnh vệ, Qua Ngoã Lạp vừa đánh vừa lui, trong màn khói lửa, hắn tựa hồ nhìn thấy quân Lam Vũ như ác lang đang ẩn núp bốn phía chờ đợi con mồi. Lúc này đã hoàn toàn bộc phát dã tính, cắn điên cuồng vào quân Y Lan, còn quân Y lan đang có vô số vết thương đang chảy máu, bất luận cứu chữa thế nào cũng đã không còn tách dụng gì nữa. Cả quân Lam Vũ và quân Y Lan đều đang nằm trong trạng thái hành quân, đối mặt cới cuộc tao ngộ bất thình lình xảy ra, khiến cho hai bên không có chiến hào che chở, lúc này cũng không có thời gian dựng nên bất cứ chiến hào nào , chỉ có thể tổ chức hoả lực tiến hành công kích.
Hết lần này tới lần khác trong cuộc chiến tao ngộ, quâna Lam Vũ tiên hạ thủ vi cường, chiếm thế thượng phong, hung hăn cho quân Y Lan một gậy vào đầu. Hoả lực phản kích của quân Y lan rõ ràng rơi xuống thế hạ phong, súng trường Chấn Thiên mặc dù đã có thể bắn ra liên tục, nhưng so sánh với súng máy của quân Lam Vũ thì khả năng duy trì hoả lực vẫn còn quá yếu. Lúc này lại bị quân Lam Vũ phục kích, hoả lực càng không thể so sánh.
Trước hoả lực mãnh liệt của quân Lam Vũ, quân Y lan trừ phi tạo nên bức tường người dày đặc, lợi dụng tiến hành bắn đồng loạt, nếu không căn bản không có cách nào phản kích lại cuộc tấn công của quânLam Vũ. Đạn của quân Lam Vũ giống như trận mưa bão đổ xuống đầu quân Y lan, toàn bộ hai, ba trung đội Y Lan thậm chí còn không kịp nổ sung đã bị bắn cho đổ hàng loạt như bị cắt mạch máu chết toàn bộ, ngay cả thi thể khi ngã xuống cũng vô cùng có quy luật.
Nhưng sau khi trải qua sự hỗn loại đại khái chừng 15 phút, quân Y Lan bắt đầu chầm chậm từ sự bối rối trẫn tĩnh lại. Bọn họ đã được huấn luyện chuyên môn trong vòng nửa năm để làm thế nào ứng phó với tập kích bất ngờ của quânLam Vũ, mặc dù vì nguyên nhân thời gian, việc triển khai tập huấn không được sâu sắc nhưng chỉ cần đã trải qua huấn luyện, vẫn có một bộ phận quân binh có ấn tượng. Lúc này những binh sĩ hoảng loạn căn bản đã chết hết, số còn lại đại bộ phận đều là lão binh, bọn họ rất nhanh nhớ lại cách đối phó với tập kích bất ngờ của quân Lam Vũ mà mình đã từng được huấn luyện qua.
Chậm rãi thích ứng với cuộc chiến đấu bị động. các binh sĩ Y lan cũng tìm kiếm những cách để đối phó với tập kích của quân Lam Vũ. Toàn bộ bọn họ đều nằm xuống, ẩn náu trong bụi cỏ, theo sự huấn luyện ban đầu, những binh sĩ Y Lan chỉ cần phát hiện ra những người còn đứng, bất luận là quân Lam Vũ hay bản thân quân Y Lan cũng nhất loạt nổ súng giết chết ngay lập tức. Qua Ngoã Lạp cũng từ từ đem cách này coi là kỷ luật sắt, yêu cầu toàn bộ các đơn vị bộ đội nghiêm khắc chấp hành.
Không thể không thừa nhận kỷ luật sắt này đã tạo nên số lượng lớn sự ngộ thương, đồng thời cũng tạo ra thương vong tương đối lớn cho cuộc công kích của quân Lam Vũ. Vì khi quân Lam Vũ phát động tấn công, nhất định phải chạy tới trước, rất dễ gặp phải mưa đạn của quân Y Lan, xuất hiện không ít thương vong. Công việc của Đằng Tiểu Ngũ nhất thời bận rộn hẳn lên. Cuối cùng các chiến sĩ quân Lam Vũ không thể không nằm xuống chậm rãi bò tới tiến công kẻ địch, tốc độ tự nhiên cũng chậm lại.