Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 982: Chương 982: Kẻ nên tới , kẻ không nên tới đều tới hết cả rồi (P4)




Dương Túc Phong bảo Long Ngâm đem tình hình vừa rồi nói lại một lần nữa, nhóm người Cổ Địch Sâm nghe xong đều rơi vào trầm tư, nhất thời trong phòng hội nghị trở nên im phăng phắc.

Mặc dù không mẫn cảm như Dương Túc Phong, nhưng mấy người Cổ Địch Sâm kỳ thực cũng đã cảm giác được tình thế có chút không ổn, tựa hồ quyền lực nắm trong tay có nguy cơ dần dần tuột mất.

Trước đó, quân Lam Vũ chưa từng nghĩ tới sẽ hòa bình chuyển giao quyền lực từ trong tay Đường Minh, cho nên bất kể là Dương Túc Phong hay là nhóm người Cổ Địch Sâm, đối diện với thành quả thắng lợi tới quá sức bất ngờ này, đều không khỏi sinh ra một loại ảo giác, đó là chuyển giao quyền lực đã là sự thực không thể thay đổi được nữa.

Nhưng cùng với việc mười bốn lộ chư hầu tới đây, loại tình huống này đã gặp phải sự khiêu chiến nghiêm trọng, bọn họ rõ ràng là đã liên hợp lại cùng với nhau, muốn gây áp lực cho Dương Túc Phong, bởi vì bọn họ rất hiển nhiên là không muốn nhìn thấy Dương Túc Phong trở thành hoàng đế, giữa Đường Minh và Dương Túc Phong, bọn họ đương nhiên lựa chọn Đường Minh tính cách nhu nhược rồi.

- Thiếp đã thấy bọn chúng tới đây vốn chẳng mang ý đồ gì tốt lành mà, trên buổi lễ bọn chúng dứt khoát sẽ ủng hồ Đường Minh thu hồi lại lời hứa của mình, thiếp tán thành ý kiến của Long Ngâm, đánh muộn chẳng bằng đánh sớm, lễ lạt gì chứ, chẳng qua là làm trò hề cho kẻ khác xem mà thôi, vẫn cứ như chàng nói đó, trên thế giới này nắm đấm ai mạnh thì là của người đó, chúng ta căn bản là không cần những thứ nhượng vị vớ va vớ vẩn này.

Khắc Lệ Tô Na lạnh lùng nói, từ đầu tới cuối, sư đoàn bộ binh 101 quân Lam Vũ đều ở vào trạng thái tiến công, bất kể lúc nào cũng có thể phát động công kích.

- Chẳng còn cách nào khác, cứ sử dụng biện pháp cứng rắn thôi, nếu thực sự muốn chơi thù đoạn về mặt chính trị, chúng ta đúng là không chơi nổi mười bốn nhà bọn chúng, đáng chết nhất là Đường Minh đã công khai tuyên bố đem quyền lực chuyển dời cho chúng ta, chúng ta cũng không có cớ nào để giết ông ta, bởi vì chúng ta không có chứng cớ, chỉ đình mang những lão bằng hữu kia ra khai đao thôi, chặt đứt chân tay của Đường Minh, ông ta già thật rồi.

Cổ Địch Sâm cười hăng hắ nói, hắn luôn cấp cho người ta ấn tượng sai, có chút gì đó không nghiêm túc, mà bề ngoài của hắn ta, đúng là làm người ta phải liếc mắt nhìn, bất quá hắn và Dương Túc Phong giống nhau, cũng rất có duyên với nữ nhân, chỉ có điều hắn chưa từng dùng thủ đoạn bạo lực chiếm đoạt, cho nên thanh danh so với của Dương Túc Phong thì tốt hơn nhiều.

- Tôi tán thành đuổi bọn chúng ra khỏi kinh đô Ni Lạc Thần, buổi lễ cũng không cần phải cử hành nữa, mặc dù ảnh hưởng không tốt lắm, chỉ là …

Chỉ là cái gì thì Tiêu Phương Tọa không nói ra, song mỗi một người ngồi đây đều hiểu rõ, nếu vất vả chầy chật làm ra buổi lễ, nhưng lại phát hiện ra là hoàn toàn làm người khác hưởng, quân Lam Vũ từ trên xuống dưới không nổi điên mới lạ, tới lúc đó, cơn giận phát tác, đánh sập kinh đô Ni Lạc Thần luôn cũng không chừng.

- Chúng ta thảo luôn một chút, rốt cuộc là hiện giờ động thủ tốt hơn hay là đợi ngày hôm đó trên buổi lễ Đường Minh nuốt lời rồi mới động thủ thì tốt hơn?

Dương Túc Phong chậm rãi nói, hiện giờ động thủ, khẳng định sẽ làm cho buổi lễ không thể nào tiến hành được, nhưn tới ngày hôm đó mới động thủ, lại đêm dài lắm mộng, ai có thể dám đảm bảo, trong quá trình đó sẽ không phát sinh ra biến động gì, nhất là đám người Tiêu Đường và Vũ Văn Phân Phương đều xuất hiện cả rồi.

Khắc Lệ Tô Na hăm hở nói:

- Thiếp đề nghị hiện giờ động thủ luôn, thiếp lo lắng tới ngày lễ hội hôm ấy không khống chế nổi cục diện.

Cổ Địch Sâm và Tiêu Phương Tạ không phát biểu ý kiến.

Bất kể là động thủ vào lúc nào, ảnh hưởng tiêu cực gần như là đều không thể tránh được, hai người bọn họ quan tâm hơn tới vấn đề sau này, kinh đô Ni Lạc Thần là cái mông cực lớn, ỉa dây ra đấy chùi đi không dễ dàng gì, cần phải chuẩn bị trước, còn về phần động thủ vào lúc nào thì vẫn cứ để lại cho người của quân đội suy tính.

Trầm mặc suy nghĩ một lát, Dương Túc Phong bình tĩnh hạ mệnh lệnh:

- Được, chúng ta động thủ ngay bây giờ, Cổ Địch Sâm và Tiêu Phương Tạ các ngươi lập tức thông báo cho mười bốn lộ chư hầu, yêu cầu bọn họ dẫn tất cả quân đội rút ra khỏi kinh đô Ni Lạc Thần, chúng ta cho bọn họ thời gian một ngày để chuẩn bị, nếu như một ngày sau không chịu rút lui thì chúng ta sẽ phát động tán công, sử dụng vũ lực ép bọn họ rút lui. Đồng thời, hai ngươi bảo Mễ Nặc Tư Lương Cách công khai phát biểu ra bên ngoài, xét thấy sự vụ nội bộ của đế quốc Đường Xuyên chưa được xử lý thỏa đáng, chúng ta tạm thời hoãn tổ chức buổi lễ, nhớ kỹ, là hoãn chứ không phải là hủy bỏ đâu đấy.

Cổ Địch Sâm và Tiêu Phương Tạ đều tuân lệnh rời đi, sắc mặt vô cùng nghiêm nghị.

Hai người bọn họ đương nhiên biết mấy câu nói ngắn ngủi này có ý nghĩa gì, kinh đô Ni Lạc Thần sắp nổi lên giông tố.

Dương Túc Phong chầm chậm đi lại, suy nghĩ một lúc rồi mới nói với Khắc Lệ Tô Na:

- Thay đổi tác phương châm tác chiến một chút, trọng điểm công kích gia tộc Tư Mã và gia tộc Độc Cô, còn cả gia tộc Cúc Xuyên của bát đạo liên minh nữa, dùng phương thức đánh bọc sườn, diệt sạch chủ lực của bọn chúng…

Như cố tình như vô ý nhìn qua Long Ngâm, Dương Túc Phong chậm rãi nói:

- Ta dẫn Xạ Nhan đi trò chuyện cẩn thận với Long Lân.

Long Ngâm đứng bật dậy nói:

- Ngài tự mình dẫn thân binh đi? Vậy thì quát tốt rồi .. nhưng, liệu có nguy hiểm lắm không?

Khắc Lệ Tô Na cau mày lại, bất quá không nói gì cả.

Dương Túc Phong nói:

- Yên tâm đi, ta không lỗ mang lên tiền tuyến đâu, tả chỉ ở hậu phương xem xét, hơn nữa, Long gia các ngươi có chút binh lực như vậy, muốn đối phó với một lữ đoàn bộ binh của ta ư? Ngươi cũng quá ngây thơ rồi, ngay cả ba sư đoàn bộ binh của nước Mã Toa còn không nuốt trôi nữa là, ta tới đó, nắm giữ tiết tấu sẽ tốt hơn, thấy ổn là thu quân, vạn nhất làm Long gia quân các ngươi toàn quân bị diệt thì cũng không tốt lắm. Ngươi ở lại đây, đừng trở về nữa.

Long Ngâm cười xấu hổ.

Khắc Lệ Tô Na xoay người rời đi.

Dương Túc Phong rời khỏi phòng hội nghị, tới phòng tác chiến của bộ chỉ huy, đám tham mưu Khắc Lao Tắc Duy Tư và Vân Thiên Tầm đều đã nhận được mệnh lệnh tác chiến, chính đang cẩn thận đối chiếu vị trí của bộ đội và điểm phát động tấn công.

Tri Thu chính đang lớn tiếng phát mệnh lệnh tác chiến với kỵ binh người Ngõa Lạp do Khắc Lạp Mã Kỳ suất lĩnh, cả phòng hội nghị dường như lại trở về năm thắng chiến hỏa ngợp trời quen thuộc rồi.

Viên Ánh Lạc rón rén đi vào, thì thầm bên tai Dương Túc Phong mấy câu, Dương Túc Phong cau mày lại, đi tới phòng tiếp khách, từ đằng xa nhìn thấy Úc Thủy Lan Nhược chính đang đứng ở bên cửa sổ ngắm phong cảnh.

Dương Túc Phong đã từ ban ngành tình báo biết được Úc Thủy Lan Nhược tới ở cùng với Điệp Tư Thi, cũng không biết là chuẩn bị giờ trò ma quỷ gì, hình như y đã chính diện từ chối bản hợp đồng của Hải Thiên Phật Quốc rồi kia mà.

- Dương đô đốc, nhìn tình hình của quân Lam Vũ các vị thì tựa hồ như là cơn gió báo trước giông bão sắp tới rồi! Không biết là ai gặp phải tai ương vậy?

Úc Thủy Lan Nhược cong chiếc miệng nhỏ mềm mại đỏ tươi, khẽ mỉm cười nói, kỳ thực dáng vẻ của nàng, động tác của nàng, nụ cười của nàng, đều vô cùng u nhã, nữ nhân bên người Dương Túc Phong không có một ai bì kịp, chỉ có điều có lẽ bởi vì tất cả mọi thứ của nàng đều quá sức hoàn mỹ, cho nên Dương Túc Phong luôn có cảm giác giả tạo, cảm thấy nàng hình như chuyên môn giả vờ ra như vậy.

- Chẳng có cách nào, chúng tôi nhân lực ít, luôn thuộc vào đối tượng bị người ta bức hiếp, không biết Lan Nhược tiểu thư lần này tới là vì chuyện gì nữa vậy?

Dương Túc Phong mỉm cười nói, cũng không hề ngồi xuống, thuận tay nhấc chén trà Lão Quân Mi lên, từ ngày hôm đó sau khi thưởng thức ở bên sống Tần Hoài, y cảm thấy không tệ, vì thế bảo Ngả Toa Lệ Nặc vào trong Vị Ương cung vơ vét.

Quả nhiên là kiếm được không ít, chất lượng tựa hồ so với trà mà Nam Cung Hiểu Diệp mang theo còn thượng thừa hơn, dù sao, những thứ này đều là do nước Long Kinh biếu cho đế quốc Đường Xuyên, chất lượng không tốt tất nhiên là không thể mang ra được.

Úc Thủy Lan Nhược cười tủm tỉm nói:

- Tôi đại biểu cho người chủ trì hiện tại của Hải Thiên Phật Quốc, là sư phụ của tôi, Phong Tĩnh Hiên, tới đây chuyên môn để truyền tin miệng cho ngài, nếu như ngài có thời gian, hoặc là ngồi thuyền đi qua phụ cận Phổ Đà Sơn, có thể tới Thính Triều các tìm người, ở chỗ người có lẽ có một số chuyện mà ngài hứng thú. Ví như chuyện của Đường Lãng và Nhạc Thần Châu, hi hi, chúng tôi không làm việc lựa bán nhân khẩu đâu, ngài có thể hoàn toàn yên tâm.

- Các cô đương nhiên không thể lừa bán ta, bất quá cũng sẽ có thể nhốt ta tám ngày mười ngày, để ta ký sáu mươi bản hợp đồng, sau đó mới để cho ta đi?

Dương Túc Phong nói như vô tình lại như cố ý, ánh mắt mang theo vẻ xàm sỡ chiếu vào cổ áo hơi hé ra của Úc Thủy Lan Nhược.

Úc Thủy Lan Nhược đúng là rất văn nhã, rất xinh đẹp, bất quá nếu nói về khí chất, tựa hồ còn chưa bì được với sư phụ Phong Tĩnh Hiên của nàng.

Căn cứ vào lời tiết lộ trong lúc vô tình của Tinh Tuyệt nữ vương Y Địch Liễu Lâm Na, năm xưa bảng Giang Sơn Tuyển Sắc chọn mỹ nhân, vể mặt khí chất Phong Tĩnh Hiên dứt khoát là không ai có thể bì được, có lời đồn nàng ta chỉ khẽ đưa mắt một cái, là có thể làm cho tất cả những người ở bên cạnh thần hồn điên đảo, đối với nữ tử vừa có mỹ mạo lại có khí chất như vậy, Dương Túc Phong đúng là muốn gặp qua một lần, chỉ đáng tiếc hiện giờ không có thời gian.

Úc Thủy Lan Nhược lấy từ trong lòng ra một khối phỉ thủy nho nhỏ, đưa cho Dương Túc Phong, thản nhiên nói:

- Đây là tin vật của Thính Triều các chúng tôi, ngài lên bờ tất nhiên sẽ có người dẫn đường, khi tới cầu Nại Hà, ngài đưa khối phỉ thúy này ra, là có thể tiến vào Thính Triều các rồi.

DươngTúc Phong nhận lấy khối phỉ thủy nhìn sơ qua, không cảm thấy có gì đặc biệt, bên trên khối phỉ thủy có một số hoa văn, tựa hồ rất cổ xưa, cũng rất cổ quái, tựa hồ còn ẩn chứa hàm nghĩa gì đó đặc biệt, khối phỉ thúy âm ấm, sờ vào rất thoải mái, nhưng càng về sau cảm thấy càng lạnh, mới hiểu ra vừa rồi là do nhiệt độ cơ thể của Úc Thủy Lan Nhược làm ra.

Vô tình Dương Túc Phong tựa hồ nhìn thấy bên trong lớp váy của Úc Thủy Lan Nhược, tựa hồ có thứ gì đó nảy lên một cái, trái tim của bản thân cũng theo đó mà nảy lên, một loại cảm giác kỳ quái truyền khắp bản thân, tất cả những khớp xương đều có chút tê tê, trong đầu ý thức cũng trở nên có chút mơ hồ, một lúc lâu sau mới khôi phục lại bình thường.

Dương Túc Phong nói với chút cổ quái:

- Nếu như ta không đi thì sao?

Úc Thủy Lan Nhược chừng là chưa bao giờ gặp phải một nam nhân nào dám cả gan nhìn hau háu vào ngực mình như thế, tức thì sắc mặt sầm xuống, vẻ mặt cũng trở nên hết sức ghê tởm, mang theo vẻ khinh bỉ và miệt thị không chút che dấu, lạnh lùng nói:

- Ngươi có đi hay không cũng chẳng liên quan gì tới ta, ta chỉ phụ trách chuyển tin mà thôi.

Nói rồi cũng chẳng chào hỏi, đầu cũng chẳng thèm quay lại đi luôn.

Dương Túc Phong lúc này mới hiểu ra, còn cho rằng bản thân không muốn gặp nàng, thì ra vị Ủy Thủy Lan Nhược tiểu thư này càng không muốn gặp mình.

Nếu như mọi người đều không muốn gặp nhau, cô cứ tới làm gì chứ? Đúng là tự chuốc khổ vào thân.

Úc Thủy Lan Nhược đi không bao lâu, bầu trời kinh đo Ni Lạc Thần liền lập tức biến đổi, dường như cảm thụ được bão tố sắp tới, sắc trời trở nên u ám khác thường, gió cũng bắt đào rít gào, người đi đường trên phố vội vàng nấp đi, tuyệt đại đa số nhà cửa đã đóng kín mít.

Bất quá, những cư dân kinh đô Ni Lạc Thần đã nhiều lần sông nơm nớp lo sợ này không hề biết, chiến hỏa mau chóng lan tới bên cạnh họ.

Đoàn người Tiêu Phương Tạ, Mễ Nặc Tư Lương Cách, Mã Khôn chia nhau ra tới các lộ chư hầu thông báo quy định hữu quan của quân Lam Vũ, tự nhiên khơi lên sóng to gió lớn, sau những lời lẽ ngoại giao đường đường chính chính qua đi, hai bên đầu bắt đầu chuẩn bị sẵn sàng chiến tranh.

Mười bốn lộ chư hầu thành lập bộ chỉ huy liên hợp, công khai tuyên bố nêu rõ, bọn họ nhận được mật chỉ của Đường Minh, đặc biệt vào kinh cứu giá, đương nhiên cự tuyệt rời khỏi kinh đô Ni Lạc Thần, bọn họ chỉ trích quân Lam Vũ bắt giữ hoàng đế Đường Minh, dùng vũ lực ép ông ta chuyển giao quyền lực cho quân Lam Vũ.

Dưới những khẩu hiệu chính nghĩa đanh thép, quân đội các lộ chư hầu nhân số lên tới hai mươi vạn người giơ cao ngọn cờ cứu giá, tổ chức sẵn sàng đội hình tấn công, chuẩn bị vượt qua con đường Chu Tứoc, đuổi quân Lam Vũ ra khỏi kinh đô Ni Lạc Thần.

Bộ đội chư hầu tiến cử Long Lân đức cao vọng trọng làm tổng chỉ huy.

Còn phía quân Lam Vũ, cũng đã chuẩn bị sẵn sáng chiến đấu ở phía đông con đường Chu Tước, hơn một trăm khẩu hỏa pháo giơ nòng lên cao.

Trưa ngày 25 tháng 4 năm 1731 thiên nguyên, kinh đô Ni Lạc Thần hoàn toàn chìm vào biển lửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.