Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 983: Chương 983: Kẻ nên tới , kẻ không nên tới đều tới hết cả rồi (P5)




Kỳ thực, số liệu về mục tiêu pháo kích đã được tính toàn từ trước dó rồi, nhưng vì để đảm báo không xuất hiện sai lệch gì, các chiến sĩ của tiểu đội quan sát pháo binh vẫn cứ cẩn thận tiến hành tính toán lại nhiều lần.

Đường dây điện đoạt được lâm thời mắc lên đã phát huy tác dụng trọng đại, Đường Trùng có thể liên hệ với Tử Vân Phi tổng chỉ huy trận địa pháo binh bất kỳ lúc nào. Hai trung đoàn pháo binh của quân Lam Vũ đều ở vào trạng thái sẵn sàng nổ pháo, tất cả đại pháo đều đã nhằm chuẩn vào mục tiêu, ở bên ạnh đại pháo cũng đã đặt vô số đạn dược, chuẩn bị tạo ra kỷ lục pháo kích mãnh liệt nhất trong chiến đấu của quân Lam Vũ.

Một khi cuộc chiến nổ ra, mỗi một khẩu pháo trái phá của quân Lam Vũ sẽ đạt tới tốc độ xạ kích một phút tám phát, sẽ đem phía tây của kinh đô Ni Lạc Thần, cũng chính là nơi hiện giờ quân đội các lộ chư hầu đóng giữ, hoàn toàn bị bao phủ.

Nhìn từ trong kính viễn vọng, Đường Trùng có thẻ nhìn thấy cư dân kinh đô Ni Lạc Thần chính đang rút đi như thủy triều, mỗi một cửa thành đều chen lân vô số cư dân, lệnh thông báo tác chiến và báo cáo hữu quan của quân Lam Vũ đã phát ra từ ngày hôm qua, cáo thị an dân hữu quan cũng được dán từ hôm qua.

Khi buổi lễ sắp diễn ra, thì chiến tranh đột nhiên đổ xuống, làm cho cư dân kinh đô Ni Lạc Thần chứ như phát điên vậy, cuồng cuồng rút đi, những người khó khăn lắm mới tới được kinh đô Ni Lạc Thần, chuẩn bị tham gia buổi lễ, tựa hồ cũng bị không khí chiến tranh ngột ngạt ép cho thở không ra hơi.

Mục tiêu quan sát chủ yếu của Đường Trùng là quân đội của gia tộc Tư Mã, căn cứ vào phân tích của ban ngành tình báo của quân Lam Vũ, quân đội gia tộc Tư Mã tuyệt đối là điển hình loại chuyên đánh trận giả, Tư Mã Tung Hoành xưa nay chỉ nói như rồng leo, làm như mèo mửa, coi thường kẻ khác nhưng bản thân cũng chẳng có bao nhiêu bãn lĩnh.

Bất quá hai trợ thủ đắc lực của Tư Mã Tung Hoành là Tư Mã Giang Bích và Tư Mã Ca Tuyệt hiển nhiên khá hơn ông ta rất nhiều, có thể được tính là quan chỉ huy ưu tú, gia tộc Tư Mã sở dĩ có thể kháng cự lại được quân đội nước Mã Toa công kích, công lao của Tư Mã Giang Bích và Tư Mã Ca Tuyệt là không thể không nhắc tới.

Đóng ở bên cạnh quân đội gia tộc Tư Mã, chính là quân đội của gia tộc Độc Cô, đem so với quân đội gia tộc Tư Mã thì quân đội của gia tộc Độc Cô mặc dù nhân số ít hơn một chút, nhưng lại là những dũng sĩ thực sự ở trên chiến trường, gần như không có chuyện rút lui.

Năm xưa khi giai đoạn khai chiến mới đầu, đối diện với đòn tiến công điên cuồng của thiếp giáp cung kỵ nước Mã Toa, quân đội gia tộc Độc Cô anh dũng chiến đấu, đúng là đã phải trả giá bằng hi sinh cực lớn, bất quá cũng rèn luyện rất lớn cho lực lượng của mình, xuất hiện vô số quan binh ưu tú và quan chỉ huy ưu tú.

Độc Cô Long Ưng và Độc Cô Tuyết Nguyên chính được rèn luyện ra từ bên trong chiến tranh tàn khốc, hiện giờ tên tuổi của hai nguời, lớn hơn nhiều so với Tư Mã Giang Bích và Tư Mã Ca Tuyệt.

Sau khi tất cả đều nhận được thông điệp cuối cùng của quân Lam Vũ, mấy người lãnh đạo tối cao của quân đội các lộ chư hầu tập trung ở bên trong bộ chỉ huy của Tư Mã Tung Hoành, mở hội nghị khẩn cấp.

Trên vấn đề liên quan tới việc hòa hay đánh, mặc dù quân đội các lộ chư hầu đã quyết định chiến tranh, bất quá trừ rất ít người ra, thì số còn lại đều không tin quân Lam Vũ sẽ thực sự động thủ, bọn họ chỉ muốn tin rằng lần này quân Lam Vũ chỉ dọa dẫm mà thôi.

Rất nhiều người đều cho rằng nếu như quân Lam Vũ dám động thủ thật, khẳng định là sẽ có rất nhiều ảnh hưởng tiêu cực, điều khác chưa nói, nếu mà động thủ, lấy hai mươi vạn đánh bốn vạn, cho dù không thể thắng lợi cũng có thể đánh nát hoàn toàn kinh đô Ni Lạc Thần.

Nếu thế đối với Dương Túc Phong, thì kết quả của chuyến váo kinh lần này trở thành lấy gậy đánh xuống nước, hoàn toàn vô ích, bọn họ tin rằng Dương Túc Phong không muốn nhìn thấy kết quả như vậy.

- Ta chẳng tin tên tiểu tử Dương Túc Phong đó dám động thủ! Chẳng qua là dọa dẫm chúng ta một chút thôi! Nếu như y thực sự động thủ với chúng ta, sau này y lại có thêm mươi mấy kẻ địch, toàn bộ đại lục Y Lan sẽ là kẻ địch của y, trừ khi y là thằng ngốc, y mới dám làm như vậy. Nếu như y dám thực sự động thủ, chúng ta liền lấy danh nghĩa của hoàn đế bế hạ tuyên chiến với y, giết sạch cho y không còn một mống nào.

Tư Mã Tung Hoành khinh miệt nói, không hề đem cảnh cáo của Dương Túc Phong để vào trong mắt.

Trong số đông đảo những người lãnh đạo của các thế lực địa phương nhập kinh này, Tư Mã Tung Hoành là một kẻ tương đối lập dị, ông ta luôn tự xưng mình dùng đầu óc để chỉ huy tác chiến, điều này đã vô tình ngược lại với không ít nhân vật của gia tộc vũ lực hùng mạnh.

Bất quá, mặc dù lời của Tư Mã Tung Hoành làm người ta cảm thấy rất không thoải mái, nhưng những người khác cũng không thể không thừa nhận, nếu như nói tới phương diện láu cá và khôn vặt, Tư Mã Tung Hoành đúng là rất có thiên phú.

Mấy vị lãnh đạo gia tộc ngồi ở đây, đều tỏ ý tán đồng với lời phát biểu của Tư Mã Tung Hoành, bọn họ cũng cho rằng, quân Lam Vũ sẽ không động thủ vào thời khắc quan trọng này, bởi vì làm như thế đối với quân Lam Vũ mà nói, cũng có cái hại cực lớn.

Không nói tới kinh đô Ni Lạc Thần bị hủy diệt, chỉ riêng những lời mắng chửi cũng đủ cho quân Lam Vũ nếm đủ rồi, hơn nữa còn kết lấy thù oán với mười mấy thế lực địa phương, bất kể lúc nào cũng có thể khiến cho các lộ chư hầu liên thủ phản kích, đó đều là những điều Dương Túc Phong phải cân nhắc.

Bất quá, cũng không phải tất cả những người lãnh đạo gia tộc đều tỏ ra thoải mái như Tư Mã Tung Hoành, ít nhất thì Cúc Xuyên Cao Minh và Long Cửu Trong không hề tán đống, bọn họ đều cho rằng , khả năng quân Lam Vũ động thủ là rất lớn, vì Dương Túc Phong đã quen dùng thủ đoạn quân sự để đạt được mục địch chính trị, tin rằng lần này y cũng sẽ không thay đổi.

Cái danh hiệu hoàng đế kia đôi với Dương Túc Phong mà nói ý nghĩa không lớn lắm, cái mà y cần chính là lợi ich thực sự, chỉ có lợi ích thực sự, cho dù có hi sinh cả kinh đô cả kinh đô Ni Lạc Thần chăng nữa cũng có là cái gì.

Hai phái quan điểm bất đồng, tranh luận liên tục rất lâu, cuối cùng vẫn không thể hình thành ý kiến thống nhất, rốt cuộc chủ trì hội nghị Tư Mã Tung Hoành quyết định, quân đội chư hậu một mặt chờ nghe tin tức, một mặt chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.

Xét theo thực tế kinh đô Ni Lạc Thần không thể dung nạp được hai mươi vạn quân đội chư hầu triển khai, quyết định rút mười vạn người ra khỏi thành, một khi quân Lam Vũ thực sự phát động tấn công, mười vạn người ở bên ngoài thành sẽ dùng phương thức đánh bọc sườn, công kích các cửa thành khác do quân Lam Vũ khống chế, tốt nhất là đem đường lui của quân Lam Vũ cắt đứt hoàn toàn, nhốt chặt Dương Túc Phong ở bên trong kinh đô Ni Lạc Thần.

Sau khi trải qua thương thảo, mười vạn bộ đội ở ngoài thành giao cho Long Lân chỉ huy, còn bộ đội ở trong thành, thì giao cho Độc Cô Long Đằng chỉ huy.

Đương nhiên cái gọi là chỉ huy này, chỉ là phối hợp cao tầng với nhau mà thôi, không hề tước đoạt quyền chỉ của các lão đại khác với quân đội của mình, đây luôn là một đề tài vô cùng kỵ húy, Tư Mã Tung Hoành giảo hoạt tuyệt đối không để bản thân trở thành đích của vạn mũi tên như vậy được.

Vào buổi chiều ngày hôm qua, Long Lân đã suất lĩnh mười vạn quân đội rời khỏi kinh đô Ni Lạc Thần, an doanh cắm trại ở bên ngoài thành, chuẩn bị sẵn sàng tấn công quân Lam Vũ.

Còn bộ đội ở trong thành cũng khua chiêng gõ trống chuẩn bị tiến công và phản công, bọn họ dưới sự điều phối thống nhát của Độc Cô Long Đằng, chuẩn bị tư thế vượt qua con đường Chu Tước.

Đồng thời, Tư Mã Tung Hoành cũng lấy danh nghĩa của Đường Minh, yêu cầu quân Lam Vũ lập tức rút ra khỏi kinh đô Ni Lạc Thần, kết quả bị quân Lam Vũ nghiêm khắc phản bác, điều này gần như có nghĩa là chiến tranh là chuyện không thể tránh khỏi.

Khi sắp tới trưa, mấy người Độc Cô Long Đằng và Tư Mã Tung Hoành đều trốn bên trong bộ chỉ huy, sắc mặt không ngừng biến đội nhìn đồng hồ, đã sắp mười hai giờ rồi, quân Lam Vũ có động thủ thật hay không, mấy phút nữa là sẽ biết.

Vào lúc này cho dù là Tư Mã Tung Hoành cũng không khỏi có chút khẩn trương.

Đúng mười hai giờ trưa.

Thời gian thông điệp gửi đi đã được một ngày, Dương Túc Phong không chút do dự hạ lệnh công kích.

Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh! …

Đại pháo của quân Lam Vũ dẫn đầu rống lên dữ dội, hai trung đoàn pháo binh tập trung hơn một trăm khầu pháo trái phá cỡ nòng lớn, ào ạt phut ra những ánh lửa mãnh liệt, pháo đạn xẹt qua không trung kinh đô Ni Lạc Thần, phát ra tiếng động chói tai, sau đó rơi chuẩn xác vào quân danh của quân đội gia tộc Độc Cô và gia tộc Tư Mã, tức thì gây nên một cơn địa chấn chưa từng có, khói súng tràn ngập, trong thời gian chưa đầy hai phút đã hoàn toàn bao phủ lấy phía tây của kinh đô Ni Lạc Thần.

Quân Lam Vũ động thủ, kinh đô Ni Lạc Thần rung chuyển.

Tiếng pháo đạn chói tai xẹt qua bầu trời làm cho sắc mặt của Độc Cô Long Đằng và Tư Mã Tung Hoành trắng bệch, bọn trong đầu bọn họ chỉ có một ý thức, đó chính là sau này đừng nên xem lời của Dương Túc Phong như gió thổi bên tai nữa.

Gần như trong khoảnh khắc ý thức của bọn họ còn chưa hoàn toàn biến mất, pháo đạn của quân Lam Vũ đã nổ ngay ở bên cạnh bộ chỉ huy, một tiếng nổ ầm vang, vệ binh ở cửa bộ chỉ huy bị bắn cho máu thịt tung tóe, chân tay gãy lìa bay loạn vào bên trong bộ chỉ huy, bản đồ ở trên vách cũng bị máu tươi nhuộm đỏ.

Không cần suy nghĩ, Độc Cô Long Đằng và Tư Mã Tung Hoành liền xoay người bỏ chạy khỏi bộ chỉ huy, sau đó chui vào hầm ngầm sâu trong lòng đất, bọn họ chỉ cảm thấy toàn bộ mặt đất đều đang rung chuyển, bụi đất không ừng rơi xuống ào ào.

Những quan binh sau này mới chạy vào ai này đều thương tích đấy mình, còn có người đau đớn tới mức lăn lộn kêu gào thảm thiết, còn có một số người bị bắn tan nát ở ngay bên cửa tầng hầm, có có máu thịt bầy nhầy cùng với nội tạng bay vào trong hầm ngầm, phát ra mùi múa tanh nồng nặc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.