Song, đứa con của nàng và Dương Túc Phong, có sức sống vô cùng mạnh mẽ, bất luận mẹ của nó có hành hạ, dày vò cơ thể mình đến thế nào, nó vẫn lớn lên khỏe mạnh trong bụng mẹ, hơn nữa còn đủ sức chui ra khỏi bụng mẹ, bước vào thế giới này. đứa bé sinh non, không đủ tháng, đây là kết quả do Phương Phỉ Thanh Sương đày đọa bản thân lúc đang mang thai, nhưng thể trạng của đứa bé rất cứng cáp, lúc sinh ra cân nặng ba ký mốt, vô cùng hoạt bát đáng yêu.
Lúc đứa trẻ chào đời, Phương Phỉ Thanh Sương nở một nụ cười hạnh phúc, đây là nụ cười đầu tiên trong suốt chín tháng ròng rã mang thai của Phương Phỉ Thanh Sương, nhưng, nụ cười của nàng chưa tới năm giây đồng hồ đã tắt ngấm, bắt đầu gào thét, khóc lóc, nàng giống như nổi điên, không tiếc lời mạt sát, nguyền rủa Dương Túc Phong, thâm chí còn muốn ném đứa bé xuống đất. Tuy nhiên, đứa con trai của nàng có sức sống quả thực mạnh mẽ. Nó quẫy đạp rơi từ trên giường xuống cũng không hề hấn gì.
Phương Phỉ Thanh Sương bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là tiếp nhận sự thật tàn khốc này, tất nhiên, một phần cũng là do bản năng làm mẹ và tình mẫu tử đã vượt qua lòng thù hận của nàng đối Dương Túc Phong, chỉ cần không nhắc tới cái tên Dương Túc Phong, thì nàng đối xử với đứa trẻ vô cùng dịu dàng, tràn ngập tình yêu thương. Nhưng một khi nghe đến cái tên Dương Túc Phong thì nàng lập tức nổi điên, cho nên Nga Nhi Tuyết Liễu bất luận như thế nào, cũng phải ngăn cản Dương Túc Phong không cho xuất hiện trước mặt Phương Phỉ Thanh Sương.
Phương Phỉ Thanh Sương đặt cho con trai của mình một cái tên, là Tiểu Cường, Dương Tiểu Cường.
Nga Nhi Tuyết Liễu thở dài nói: “Nói ra sợ các ngươi chê cười, chứ ta thật sự một mình không xoay sở nổi, lúc nào cũng phải chăm chăm canh chừng nàng ta, mấy ngày rồi ta không chợp mắt, tinh thần của nàng lúc này. Luôn luôn ở trong tình trạng không có bất cứ sự kiểm soát nào, không cẩn thận một chút thôi là hậu quả sẽ không lường được, ta cũng vạn bất đắc dĩ, mới phải dày mặt đến tìm các ngươi giúp đỡ...”
Thập Tứ công chúa nhanh chóng suy nghĩ một lát. Rồi trầm tĩnh nói: “Hay là thế này đi, hai ngày này chúng ta trước hết nhờ Nguyệt Hoa tỷ tỷ đi chăm sóc nàng ta, chờ hai ngày sau chúng ta sẽ rời khỏi điện Tu La, ngươi hãy lập tức đưa nàng về đây...”
Dương Túc Phong nói như đinh đóng cột: “Ta một giờ sau sẽ rời khỏi điện Tu La! Kẻ mà nàng không muốn gặp chỉ có một mình ta, ta rời khỏi nơi này thì sẽ không còn rắc rối gì nữa. Ánh Lạc, chuẩn bị đi, một giờ nữa chúng ta sẽ lên đường đi đảo Sùng Minh.”
Thập Tứ công chúa kinh ngạc nhìn hắn, ánh mắt ngập tràn lưu luyến không nỡ rời. Nước mắt rưng rưng như muốn khóc òa.
Dương Túc Phong chậm rãi nói: “Các ngươi hãy đón nàng về đây, để cho nàng ở nơi này, chăm sóc chu đáo cho nàng và đứa bé là được rồi. Lần này ta rời khỏi điện Tu La, có lẽ không có cơ hội trở về được nữa. Có thể phải nửa năm nữa, ta mới có thể trở lại địa khu Mỹ Ni Tư, đến lúc đó, nàng ta hẳn là sẽ không còn hận ta như thế nữa. Khụ khụ, trời tạo nghiệt có thể sống, người gây nghiệt không thể sống, hắc hắc…”
Đám người Thập Tứ công chúa đều ngẩn người ra, ai cũng không biết Dương Túc Phong rốt cục là đang tự chế nhạo bản thân hay là đang tức giận. Thập Tứ công chúa rụt rè, thận trọng nói: “Có lẽ, chúng ta ở đây hai ngày sẽ có thể làm cho tâm trạng của nàng tốt hơn một chút...”
Dương Túc Phong lắc đầu nói: “Ta rời khỏi nơi này sớm như vậy, không phải bởi vì nguyên nhân từ nàng ta, mà là do yêu cầu của chiến tranh.”
Đám người Thập Tứ công chúa đều cảm thấy đau lòng, không muốn chia lìa, nhưng cũng không còn cách nào khác, đây là chiến lược đã hoạch định từ trước của quân Lam Vũ. Trong năm nay, quân Lam Vũ có ba hành động chủ yếu, ở phía nam, muốn tấn công đão Lữ Tống, ở phía Bắc, muốn cùng hải tặc Ca Âu khai chiến, ở phía tây, quân Lam Vũ sắp sửa đổ bộ lên đại lục Y Lan, Dương Túc Phong là tổng chỉ huy quân Lam Vũ tất nhiên phải bộn bề công việc.
Vì vậy, Thập Tứ công chúa một mặt tự mình cùng Sương Nguyệt Hoa chuẩn bị các đồ vật đủ loại để chăm sóc cho mẹ con Phương Phỉ Thanh Sương, chuẩn bị đi trước thăm hỏi và chăm sóc cho Phương Phỉ Thanh Sương, mặt khác dặn dò đám người Đan Nhã Huyến chăm sóc cẩn thận cho Dương Túc Phong, còn phải chú ý bảo vệ an toàn cho Dương Túc Phong. Thập Tứ công chúa là người đến bên cạnh Dương Túc Phong muộn nhất, nhưng hiện tại lại là người bận rộn nhất. Bởi vì Sương Nguyệt Hoa muốn lưu lại chăm sóc cho Phương Phỉ Thanh Sương, cho nên vị trí của nàng tạm thời do Y Địch Liễu Lâm Na thay thế, Y Địch Liễu Lâm Na đến lúc đó tha hồ mà thích, việc nàng thích nhất chính là múa may dao súng, động tay động chân, lần này coi như là đạt được ước muốn của mình rồi.
Nghĩ đến việc ít nhất phải nửa năm nữa mới có thể tương phùng với Dương Túc Phong, Thập Tứ công chúa không khỏi rưng rưng nước mắt, nhưng lại không thể rơi lệ ngay lúc đó, để tránh khiến cho các nữ nhân khác đau lòng theo, không thể làm gì khác hơn là lẳng lặng dời gót, làm ra vẻ kiên cường, hướng dẫn cho bọn tỷ muội thu dọn đồ đạc.
Dương Túc Phong đi xem tình trạng của U Nhược Tử La . U Nhược Tử La vẫn chìm trong trạng thái nửa hôn mê, nhưng tinh mộng thạch xem ra vẫn còn có hiệu quả, mặc dù Dương Túc Phong rất muốn hỏi nàng chuyện có liên quan đến việc giải trừ tác dụng của thánh linh đan, nhưng rốt cuộc vẫn không sao mở miệng. Đã không còn U Nhược Tử La, nhiệm vụ của Cung Tử Yên ngay lập tức tăng lên gấp bội, Thập Tứ công chúa chứng kiến chuyện ngày hôm đó, bèn xưng hô với nàng là tỷ muội, khiến Cung Tử Yên một phen đỏ mặt, vừa muốn phủ nhận, lại không nỡ, nhưng rốt cục cũng thừa nhận, không khỏi có chút e lệ, không thể làm gì khác hơn là đỏ mặt không nói lời nào.
Thấy Thập Tứ công chúa dẫn theo đám người Sương Nguyệt Hoa đi khuất khỏi cửa điện Tu La, Dương Túc Phong đột nhiên cảm giác được chính mình rất mệt mỏi, rất muốn đi ngủ.
Hắn làm cha, nhưng lại không được nhìn mặt con trai của mình.
Phương Phỉ Thanh Sương a Phương Phỉ Thanh Sương, rốt cục là nàng muốn làm gì đây?
Viên Ánh Lạc đưa tới một tờ điện báo rất dài, là điện báo từ Cổ Địch Sâm, trải qua đàm phán gian khổ, dưới sức ép quân sự mạnh mẽ của quân Lam Vũ, nước Y Mộng rốt cuộc cũng đáp ứng điều kiện của quân Lam Vũ, việc đàm phán hòa bình với nước Y Mộng hoàn thành mỹ mãn. Căn cứ vào hiệp ước ký kết giữa Cổ Địch Sâm và nước Y Mộng, nước Y Mộng không còn là một quốc gia độc lập tồn tại như chỉnh thể riêng biệt nữa mà trở thành đặc khu hành chính của phủ đại đô đốc Y Vân, áp dụng bộ luật của quân Lam Vũ, thực hiện cải cách chính trị cùng cải cách đất đai.
Đội hải quân lục chiến Lam Vũ đổ bộ lên nước Y Mộng, tiến vào đóng quân ở hai thành phố trọng điểm của nước Y Mộng là Vô Sương Thành và Vô Đông Thành, tạm thời phụ trách an ninh khu vực cho nước Y Mộng. Căn cứ vào hiệp ước, ba tháng sau, quân Lam Vũ sẽ hoàn thành việc cải cách chính trị và cải cách đất đai đối với nước Y Mộng, đội an ninh nhân dân cũng sẽ được thành lập. Đồng thời, rất nhiều công ty và xí nghiệp bắt đầu đầu tư, xây dựng cơ sở ở nước Y Mộng, tạo cho quốc gia này một bước biến chuyển không thể cưỡng lại, Dương Túc Phong hy vọng thông qua lợi ích kinh tế sẽ buộc chặt nước Y Mộng vào bánh xe hoạt động của quân Lam Vũ.
Đội lục quân của nước Y Mộng cơ bản bị giải tán, còn một số ít binh lính tinh nhuệ thì căn cứ vào ý nguyện cá nhân tình nguyện tham gia vào quân Lam Vũ. Hải quân nước Y Mộng được giữ lại, toàn bộ thiết bị phương tiện có liên quan hải quân cũng được giữ lại, nhân viên cũng giữ lại hết, hơn nữa trải qua chỉnh sửa biên chế, sáp nhập vào hải quân Lam Vũ. Nền công nghiệp đóng tàu của nước Y Mộng được giữ lại toàn diện, hơn nữa còn được quân Lam Vũ trực tiếp đầu tư thêm tài chính, xây dựng càng nhiều xưởng đóng tàu, mở thêm bến tàu, thỏa mãn nhu cầu chế tạo tàu càng lúc càng tăng của quân Lam Vũ.
Thiên tài hải quân của nước Y Mộng là Đức Phỉ Đế Na đồng ý gia nhập hải quân Lam Vũ, hơn nữa còn lựa chọn tấn công Bắc Hải, Dương Túc Phong đồng ý đề nghị của hắn đưa ra, gia nhập hắn và quan binh hải quân của hắn vào biên chế hải quân Lam Vũ trở thành hạm đội thứ tám, trụ sở được bố trí tại cảng Đa Luân, phối hợp cùng Đặc Lan Khắc Tư để đối phó với hải tặc Ca Âu trên biển Gia Lặc Tân. Đức Phỉ Đế Na tạm thời nhận quân hàm thiếu tướng hải quân Lam Vũ dự bị, đến lúc thích hợp Dương Túc Phong sẽ đến thành Vô Sương thân chinh phong hàm cho hắn.
Thiên nguyên năm 1730 ngày 21 tháng 3, Dương Túc Phong đích thân đi đến đảo Sùng Minh, quân Lam Vũ sắp triển khai một vòng tấn công mới.