Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 774: Chương 774: Từ đâu đổ bộ (Thượng) (Phần 2)




Đường Lê cau mày nói: “Nhưng theo tin tình báo của chúng ta cho thấy, còn có tình báo bên nước Mã Toa cũng cho thấy, quân gián điệp của quân Lam Vũ đang hoạt động ở Ngân Xuyên đạo vô cùng tích cực, hơn nữa gần đây tựa hồ có dấu hiệu bộc phát. Trong một tháng qua, Xích Luyện Giáo đã công bố bắt được hơn năm mươi gián điệp quân Lam Vũ, mặc dù không biết là thật giả, nhưng từ đó cũng có thể thấy được sự táo bạo của gián điệp quân Lam Vũ. Gián điệp hoạt động tích cực khẳng định là có liên quan đến sự đổ bộ của quân Lam Vũ. Quân đội Xích Luyện Giáo đã nhiều lần tiến hành tổng động viên, tập hợp lực lượng võ trang hơn hai mươi vạn người, chuẩn bị chống lại sự đổ bộ của quân Lam Vũ. Quân đội nước Mã Toa nghe nói cũng có ý muốn tăng lực lượng đến Ngân Xuyên đạo, xem ra bọn họ cũng phán đoán quân Lam Vũ sẽ đổ bộ ở Ngân Xuyên đạo.”

Đường Hạc mặt không chút thay đổi hỏi lại: “Thật thế hả?”

Đường Lê tiếp tục thâm trầm nói: “Hơn nữa, gần đây hải quân Lam Vũ ở vùng phụ cận ngoài khơi Ngân Xuyên đạo cũng vô cùng tích cực, tư lệnh hải quân Lam Vũ Vũ Phi Phàm cũng đã tự mình tới nơi đó chỉ huy hoạt động thăm dò, có người Xích Luyện Giáo chính mắt trông thấy chiến hạm long nha hạm đội hải quân Lam Vũ nhiều lần xuất hiện ở phụ cận bờ biển Ngân Xuyên đạo, hơn nữa còn xăm xăm ra sức tiếp cận hai cảng lớn là cảng Phúc Châu và cảng Trữ Ba. Nhưng hai cảng này đã sớm bị Xích Luyện Giáo phong tỏa giao thông đường thủy, do đó bọn họ mới không có cách nào tới gần.”

Đường Hạc khinh miệt cười khẩy nói: “Người nước Mã Toa không hiểu biết về Vũ Phi Phàm thì còn chấp nhận, chứ chẳng lẽ chúng ta không hiểu con người hắn hay sao? Nếu như hắn muốn làm bất kỳ chuyện gì, hắn sẽ để cho người khác biết hay sao? Đây là sách lược giương đông kích tây đơn giản nhất...”

Đường Lê trầm mặc chỉ trong chốc lát, rồi nghiêm túc nói: “Nhưng nếu như không phải là giương đông kích tây thì sao?”

Đường Hạc có chút nhíu mày, không nói gì.

Vũ Phi Phàm xuất hiện ở vùng phụ cận ngoài khơi Ngân Xuyên đạo. Tự mình chỉ huy hạm đội hải quân Lam Vũ tiến hành trinh sát và thăm dò, đúng là làm cho đế quốc Đường Xuyên và thủ đô Mã Toa ăn một quả đấm. Rất nhiều người đều cho rằng Vũ Phi Phàm chính là đang giương đông kích tây, mục tiêu đổ bộ chính thức của quân Lam Vũ không phải là Ngân Xuyên đạo. Nhưng cũng có rất nhiều người đều cho rằng mục tiêu đổ bộ của quân Lam Vũ chính là Ngân Xuyên đạo, Vũ Phi Phàm làm như vậy, chính là cố ý muốn cho người khác cảm giác được quân Lam Vũ muốn giương đông kích tây, nhầm tưởng rằng mục tiêu đổ bộ của quân Lam Vũ không phải là Ngân Xuyên đạo.

Quân Lam Vũ đích thực đã đánh tiếng ở Ngân Xuyên đạo, nhưng mục tiêu tấn công chính thức, rốt cục là sẽ nhắm vào nơi đâu chứ?

Không ai có thể tin tưởng đủ một trăm phần trăm vào phán đoán của chính mình.

Thế tấn công của quân Lam Vũ như vũ bão, một khi đã phán đoán sai lầm, thì chắc chắn sẽ dẫn tới việc rơi vào tình trạng hoàn toàn bị động. Không còn có cơ hội xoay chuyển tình thế.

Đường Lê suy tư trong chốc lát, rồi lại chậm rãi nói: “Xét từ nhân tố chính trị mà nói, Dương Túc Phong dù sao cũng là tổng đốc của Ngân Xuyên đạo, đế quốc ban Ngân Xuyên đạo cho hắn làm lãnh thổ riêng, hắn suất lĩnh quân Lam Vũ đổ bộ tại Ngân Xuyên đạo. Có cái cớ rất tốt...”

Đường Hạc hừ mũi, cười nhạt nói: “Dương Túc Phong còn cần lấy cớ nữa hay sao?”

Đường Lê bất đắc dĩ thở dài, đồng ý với lời nói của Đường Hạc, Dương Túc Phong làm việc quả thực không cần phải lấy cớ, trầm ngâm nói: “Xích Luyện Giáo về thực lực quân sự cũng rất yếu, rất thích hợp với lần viễn chinh kéo dài mệt mỏi này của quân Lam Vũ. Quân Lam Vũ bôn ba ngoài khơi hơn hai ngàn hải lý. Lực chiến đấu khẳng định phải suy giảm rất nhiều, vận chuyển hậu cần cũng sẽ rất khó khăn, chuyện cấp bách nhất của bọn họ. Chính là trụ vững gót chân, khó có khả năng thoáng cái đã triển khai tấn công. Trên cơ sở tổng hợp nhiều phương diện, cá nhân ta cảm giác được, khả năng quân Lam Vũ đổ bộ ở Ngân Xuyên đạo là rất lớn.”

Đường Hạc vẫn khinh thường cười khẩy: “Ngươi cảm giác được dựa vào nhân cách của Dương Túc Phong, thì hắn sẽ thèm để ý đến ảnh hưởng chính trị hay sao chứ?”

Đường Lê không nói gì.

Không ai có thể phán đoán Dương Túc Phong có lo lắng ảnh hưởng ở phương diện chính trị hay không.

Dựa vào tính cách bản thân hắn mà phán đoán, đang nhiên là không, hắn xâm lược người khác căn bản là không cần lấy cớ, nhưng, quân Lam Vũ hiện tại. Đã không còn bị thao túng chỉ bằng một bàn tay độc tài của Dương Túc Phong nữa, cơ cấu quyết sách của quân Lam Vũ cũng có rất nhiều nhân tài, lúc suy nghĩ về vấn đề có lẽ sẽ càng thêm toàn diện. Có lẽ ở một vài thời điểm nào đó, Dương Túc Phong cũng sẽ lắng nghe ý kiến của thuộc hạ.

Dù sao, tranh giành thiên hạ, không phải chỉ dựa vào thực lực quân sự mà thành.

Đang nhiên, thực lực quân sự vẫn là yếu tố cơ bản nhất để tranh giành bá chủ thiên hạ.

Vươn vai duỗi lưng mấy cái ra chừng mệt mỏi, tựa hồ không muốn tiếp tục tranh luận vấn đề này nữa, Đường Hạc lạnh lùng nói: “Quân Lam Vũ từ đâu đổ bộ, đi đến nơi nào, mặc xác đi, không liên quan đến chuyện của ta... Hừm, đại khái là người thế mạng cho ta đã tới, vấn đề này sẽ để cho hắn từ từ nghiền ngẫm giải quyết. Ta dám khẳng định, từ nay về sau hắn sẽ vì Dương Túc Phong cái tên này mà đau đầu nhiều lắm đây.”

Đường Lê lắc đầu, lẩm bẩm nói: “Không chỉ riêng hắn thôi, mà tất thảy mọi người ở đại lục Y Lan sẽ vì cái tên này mà đau đầu.”

Đường Hạc ha ha cười, đi nhanh xuống núi, lớn tiếng nói: “Chó sói đã tới, hãy chờ xem bản lãnh của bọn thợ săn của đại lục Y Lan đến đâu!”

Đang lúc Đường Hạc trở về quân doanh, người được hoàng đế chí tôn Đường Minh của đế quốc Đường Xuyên phái tới để thay thế Đường Hạc đã tới rồi.

Dương Túc Phong lo lắng quả không sai, đang lúc Đường Hạc chủ động liên lạc với Dương Túc Phong, muốn mua ngựa, triều đình lập tức trở nên vô cùng nhạy cảm, dường như không chút do dự, Đường Minh lập tức ra quyết định phái người thay thế Đường Hạc. Tại sở chỉ huy của phủ Vĩnh Thanh, Chu công công mặt như tượng gỗ không có lấy một chút cảm xúc tuyên đọc thánh chỉ, Đường Hạc quả nhiên bị bãi nhiệm tất cả chức vụ, hoàng đế Đường Minh bổ nhiệm thượng tướng cấm vệ quân Bạch Ngọc Lâu tiếp quản toàn bộ quyền lực của Đường Hạc, trở thành tổng chỉ huy tiền tuyến phía nam của quân đội đế quốc Đường Xuyên.

Chu công công tuyên đọc thánh chỉ xong, vội vã rời đi, phủ Vĩnh Thanh chính là trọng điểm quân sự, tuyệt đối không thể ở lâu.

Bạch Ngọc Lâu và Đường Hạc có giao tình khá tốt, đối với việc phải thay thế cho nhau lần này, Bạch Ngọc Lâu tự thân cũng hiểu được đây là bất đắc dĩ. Bất luận nói về tài hoa hay uy danh về quân sự, Bạch Ngọc Lâu cũng biết mình kém xa Đường Hạc, điều duy nhất mà hắn hơn được Đường Hạc, đại khái cũng chỉ có võ công mà thôi. Song, lúc đối mặt với thiên quân vạn mã nước Mã Toa, võ công cá nhân có tác dụng gì đâu chứ? Mấy lần chạm chán trước kia, Bạch Ngọc Lâu giao tranh với quân đội nước Mã Toa, cũng là thắng ít bại nhiều, bị quân đội nước Mã Toa truy đuổi từ cửa khẩu trọng điểm Võ Thắng mãi đến Kinh đô Ni Lạc Thần. Đối với việc hoán đổi lần này, bản thân hắn cũng không có thêm chút gì tin tưởng.

Nhận thấy tâm trạng Bạch Ngọc Lâu tương đối sa sút, Đường Hạc không thể làm gì khác hơn là an ủi vài câu.

Bạch Ngọc Lâu thở dài nói: “Đường Hạc điện hạ, có một số việc ta và ngài tuy không nói ra nhưng trong lòng đều hiểu rất rõ. Nói về chỉ huy chiến tranh, ta căn bản không phải là đối thủ của ngươi, cho nên, vì vận mệnh tương lai của đế quốc, vẫn phải nhờ ngài chỉ bảo them nhiều điểm. Ta hiện tại muốn biết nhất, chính là quân Lam Vũ rốt cục là sẽ đổ bộ ở nơi nào. Chúng ta cần phải chuẩn bị những gì? Ngài có những phán đoán gì về sự đổ bộ của quân Lam Vũ?”

Đường Hạc thản nhiên nói với hàm ý thâm thúy: “Dương Túc Phong sẽ đến từ Kim Xuyên đạo. Chúng ta không cần phải làm bất cứ điều gì hết, chỉ cần huấn luyện bộ đội kỹ càng, chỉnh đốn thực lực, nghìn vạn lần không nên kích động quân đội nước Mã Toa, để cho bọn chúng và quân Lam Vũ chém giết nhau. Sau này. Còn có một đoạn đường dài cần phải chống chọi nữa!”

Bạch Ngọc Lâu bán tín bán nghi nói: “Nhưng rất nhiều người đều nói, quân Lam Vũ sẽ đổ bộ từ Ngân Xuyên đạo. Quân Lam Vũ cực kỳ thèm khát tài nguyên khoáng sản phong phú của Ngân Xuyên đạo, hơn nữa việc trang bị vũ khí cho bọn họ quả thực cũng đòi hỏi phải tiêu tốn rất nhiều nguyên liệu khoáng sản. Sau khi bọn họ phá được Ngân Xuyên đạo, có thể sẽ kiến thiết nhà xưởng, sử dụng tài nguyên phong phú của Ngân Xuyên đạo để triển khai sản xuất. Giảm bớt áp lực vận chuyển cho hậu cần. Dù sao, bất luận đội quân Lam Vũ đổ bộ có bao nhiêu người, thì tất cả vật tư trang bị mà bọn họ cần đều phải vận chuyển từ đảo Sùng Minh ở tuốt ngoài khơi cách cả hai ngàn km. Thậm chí còn phải vận chuyển từ xa hơn là La Ni Tây Á đến đây, đây không phải là chuyện dễ dàng gì. Nếu bọn họ có biện pháp tốt hơn để giảm bớt áp lực hậu cần, ta nghĩ, Dương Túc Phong nhất định sẽ xem xét.”

Dừng một chút, Bạch Ngọc Lâu nói thêm: “Nguyên tắc quân sự cơ bản nhất của chiến tranh, chính là chọn quả hồng nào chín nhất mới hái, so với quân đội nước Mã Toa, thì thực lực quân sự của Xích Luyện Giáo là yếu nhất, điều này đối với sự đổ bộ của quân Lam Vũ cũng là một ưu điểm lớn.”

Đường Lê gật đầu đồng ý.

Đường Hạc không đồng tình nói: “Ngân Xuyên đạo quả thực có tài nguyên khoáng sản rất phong phú. Có thể thỏa mãn nhu cầu tác chiến ở gia đoạn đầu của quân Lam Vũ. Mục tiêu công kích của quân Lam Vũ, có nhiều lúc quả thực dựa theo mục đích chiếm đoạt khoáng sản. Xích Luyện Giáo ở Ngân Xuyên đạo, lực lượng quân đội tương đối yếu kém, đây cũng là sự thật. Nhưng, nếu như các ngươi dựa vào cảm giác những điều kiện này có lợi, rồi cho rằng quân Lam Vũ nhất định sẽ đổ bộ ở Ngân Xuyên đạo, thì có điểm võ đoán rồi. Dương Túc Phong là ai, chúng ta không rõ lắm, cũng không biết, nhưng mà, chúng ta vẫn có thể đưa ra phán đoán cơ bản nhất, đó chính là hắn là một người có dã tâm, có dã tâm lật đổ tất cả bọn ta ở nơi này, lật đổ tất cả quốc gia ở đại lục Y Lan, trở thành tân quốc vương của Y Lan...”

Bạch Ngọc Lâu cùng Đường Lê bốn mắt nhìn nhau, đều cảm giác được sắc mặt đối phương có điểm tái nhợt.

Tân quốc vương của Y Lan!

Thật sự làm cho người ta nghe thấy phải vô cùng hoảng sợ!

Bảy trăm năm trước, quốc vương Y Lan là Tiêu Trầm khiến cho đại lục Y Lan phải rơi vào một trăm năm ảm đạm, nền văn minh bị tụt lùi đến hai trăm năm, chẳng lẽ thời gian luân hồi, giờ đây Dương Túc Phong lại chuẩn bị kéo đại lục Y Lan thụt lùi vào bóng đêm mông muội thêm một trăm năm nữa hay sao?

Chứng kiến vẻ mặt kinh hoàng của Bạch Ngọc Lâu cùng Đường Lê, Đường Hạc lạnh lùng nói: “Mục tiêu Dương Túc Phong không chỉ là Đường Xuyên của chúng ta, mà là cả đại lục Y Lan. Dương Túc Phong hiện tại muốn làm nhất, không phải là đánh bại bất kỳ một thế lực nào, mà là chọn lấy một cây cầu để vững bước tiến vô đại lục Y Lan, để sau này hắn có thể phát triển thành nền móng cơ bản để xây dựng đế chế thống trị. Miền bắc của đại lục Y Vân đã bị bao vây dưới sự khống chế của hắn, chỉ cần thời gian ba bốn năm nữa, hoàn chỉnh tư nguyên, đẩy mạnh cái cách toàn diện, thực lực của hắn sẽ phát triển nhảy vọt, không còn có kẻ nào có thể vượt qua mặt hắn, Nước Mã Toa cũng không thể.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.