Long Khải Ca ý thức được tình cảnh không ổn, không nghĩ ngợi nhiều, bê súng máy đứng sau bọn họ, lớn tiếng quát lên:” Đi tới, đi tới, các ngươi có thể ẩn núp ở đâu chứ, ở đâu thì cũng chết, nam tử hán đại trượng phu thà rằng chết đứng cũng không thể sống nhục. Các ngươi không còn chút huyết tính nào sao? Ta cho các ngươi năm giây suy nghĩ, tiến lên.”
May là sau khi sáu khẩu đại pháo bị tổn thất, mười một khẩu còn lại của pháo binh Y lan không tiếp tục bắn nữa. Vốn là Tiêu Lan và Phất Lan Đà từ ống nhòm có thể thấy hai lỗ hổng cực lớn của tường thành Ngu thành, cảm thấy không cần thiết phải phát xạ nữa, vì vậy hạ lệnh cho pháo binh di chuyển. Những khẩu đại pháo này đều là từ Ngả Phỉ Ni mua về, giá tiền không phải là vấn đề mà vấn đề chính là số lượng không nhiều, nếu chúng bị tổn thất hết ở đây, Tiêu Lan và Phất Lan Đà đều sẽ rất đau lòng. Đại pháo của Y Lan bắt đầu được thu lại, một lần nữa bắt đầu di chuyển loanh quanh tránh phi dĩnh của quân Lam Vũ, đương nhiên không thể phát xạ tiếp.
Trần Kiếm Phi thở dài một hơi như trút được gánh nặng, hung hăng cầm lấy mũ của mình, cảm thấy trên da đầu toàn là mồ hôi. Nếu quân Y Lan quyết sống chết một trận, tiếp tục tiến hành pháo kích, cho dù cuối cùng mười mấy khẩu đại pháo toàn bộ đi hết, tường thành của Ngu thành e cũng hỏng nghiêm trọng. May mà bọn chúng không nỡ nhìn thấy những khẩu đại pháo này bị huỷ hết, vào lúc quan trọng nhất đã dừng pháo kích, nhưng cho dù như vậy thì hai lỗ hổng cực lớn cũng khiến hắn vô cùng đau đầu.
Đích xác vô số binh sĩ Y Lan như phát điên theo hướng hai lỗ hổng này mà xông tới. Cho dù súng máy của quân Lam Vũ bắn hạ một loạt không thương tiếc, tử thi của những kẻ chết trận chất đống đầy ruộng đồng bên ngoài lỗ hổng, binh sĩ Y Lan phía sau vẫn tiếp tục tiến lên phía trước hết lớp này đến lớp khác. Quân Lam Vũ ở xung quanh lỗ hổng liều chết chống cự, gắt gao ngăn cản đường tiến lên của kẻ địch, nhưng thương vong của bản thân cũng không ít. Quân Y Lan thế mạnh người đông mà lực sát thương của súng trường Chấn Thiên cũng không thể xem thường.
“Gọi, gọi Hứa Nho Long đi, kêu hắn phái phi dĩnh tới oanh tạc bên ngoài hai lỗ hổng.” Long Khải Ca thở dồn đập hết lên.
Lúc này xung quanh Ngu thành toàn bộ đều đã dày đặc binh sĩ Y Lan, khắp nơi đều là tiếng súng, những phương hướng khác cũng tràn đầy nguy cơ. Hắn căn bản không thể điều động được bao nhiêu người đến chi viện cho hai lỗ hổng này, nghĩ đi nghĩ lại đành để không quân đến mời những binh lính Y Lan điên cuồng này đi đàm đạo với thượng đế.
Sau khi nhận được tin, Hứa Nho Long lập tức phái đi hai chiếc phi dĩnh tới, bọn chúng rất nhanh đã bay lơ lửng trên không trung bên ngoài hai lỗ hổng. Một bóng đen khổng lồ từ trên trời giáng xuống, cùng với tiếng nổ kinh thiên động địa, toàn bộ Ngu thành đều bị chấn động, những ngôi nhà gạch vốn đã xiêu vẹo nhất thời lại vang lên âm thanh sụp đổ.
Long Khải Ca chỉ cảm thấy bản thân mình suýt chút nữa cũng bị thanh âm này làm chấn động, chỉ cảm thấy không khí trước mặt cơ hồ bị quét sạch, bản thân cũng không trụ được, té lăn xuống đất. Khi hắn trèo lên lại, phát hiện trên vùng quê trước mặt lỗ hổng là một cái hố to, đường kính hơn năm mươi thước, sâu hơn 10 thước, bên trong hố tựa hồ còn có khói không ngừng toả ra, cùng dung hợp với màu máu tạo thành một chất lỏng màu hồng xung quanh cái hố. Như cảnh địa ngục, khắp nơi đều là những thi thể không còn nguyên vẹn.
“A” Đột nhiên bên cạnh có người kinh hãi la lên, Long Khải Ca xoay người nhìn, vốn là nửa đoạn thi thể của binh sĩ Y Lan đầy máu giãy dụa trên bùn đất, vẫn còn chưa hoàn toàn tắt thở. Vì uy lực của tạc đạn quá lớn, những binh sĩ Y Lan đang đua nhau xông đến lỗ hổng có khoảng một,hai trăm người, toàn bộ đều bị nổ bay, thi thể của rất nhiều người đều bị bắn lên tường thành Ngu thành. Có một số rơi trên tường thành, thậm chí có một số rơi trên đường phố bên trong Ngu thành, không cần nghĩ cũng biết uy lực của tạc đạn.
Móc một con dao ra tiện tay đem sự thanh thản cho tên binh sĩ Y Lan đang thống khổ vô cùng kia, tiễn hắn lên đường, Long Khải Ca lập tức một lần nữa quay về quan sát tình thế của lỗ hổng kia. Đại khái là uy lực cực đại của tạc đạn đã chấn động cực lớn đến những binh sĩ Y Lan còn sót lại, bọn họ đều mang ánh mắt hoảng sợ nhìn về phía quái vật trên đầu, không có cách nào bước lên nửa bước, Phất Lan Đà múa đao không ngừng chỉ huy la hét cũng không cách nào thay đổi đựơc tình thế lưỡng lự của bọn họ.
Lúc này từ phía đông cũng truyền tới tiếng nổ cực lớn, chắc là phi dĩnh còn lại cũng vừa thả tạc đạn. Quả nhiên sau tiếng nổ đinh tai nhức óc này vọng tới, tất cả tiếng súng ở phía đông tựa hồ trong nháy mắt đã dừng lại, giống như tất cả mọi thứ đều bị tiếng nổ cực đại này khống chế. Thấy uy lực cường đại của tạc đạn, Long Khải Ca bất giác không kìm được đưa ngón tay cái hướng về phía phi dĩnh trên trời tỏ ý lợi hại.
Nhưng sự cao hứng của Long Khải Ca còn chưa hết, pháo binh của Y lan lúc này cũng chơi một chiêu đẹp mắt. Đó chính là bọn họ nhân lúc phi dĩnh của quân Lam Vũ tới bên đó hỗ trợ, liền quay trở về giống như có bộ dạng muốn khai pháo xạ kích, bất đắc dĩ Hứa Nho Long đành phải triệu hai chiếc phi dĩnh quay trở về, tiếp tục quan sát động tĩnh của pháo binh Y Lan, một cái ở trên trời,một cái dưới đất triển khai truy đổi trốn tìm.
Không còn có sự hiệp trợ của tạc đạn, sự chiến đấu ở lỗ hổng trên tường thành lại trở nên ác liệt vô cùng. Phất Lan Đà đích thân giết chết mấy tên binh sĩ sợ hãi, không dám tiến bước, giết gà doạ khỉ. Dưới sự hò hét của Phất Lan Đà, những binh sĩ Y Lan cũng đỏ vằn mắt, cho dù trước mặt có hố bom cực lớn cũng không có chút nào sợ hãi, từ hai bên hố bom xông tới, tiếp tục tranh cướp vị trí ở lỗ hổng. Trong cuộc chiến đấu kịch liệt, những binh sĩ phòng ngự ở chỗ lỗ hổng ngày càng ít.
Tạch Tạch tạch....
Long Khải Ca ôm súng tiểu liên không ngừng xông tới bắn vào đội hình của kẻ địch, lạnh lùng vô cùng nhìn đống thi thể chất đống trước mắt mình, phảng phất chỉ cần có một khẩu súng của mình là có thể nhất tướng chắn vạn quân, ngăn cản gắt gao toàn bộ sự tấn công của kẻ địch, nhưng đột nhiên trong lúc ấy, khẩu súng trong tay hắn bốc khói, cũng không còn tiếng súng, thì ra nòng súng quá nóng nên đã bị hỏng.
“Nhật” Khi khẩu súng kia chỉ còn là phế liệu, khí trên đầu Long Khải Ca cũng bốc khói, nhưng không còn cách nào khác, tiện tay vứt khẩu súng đi, từ trong đống bùn đất bên cạnh lấy được một khẩu Mễ Kỳ Nhĩ tiếp túc bắn. Hoả lực của súng Mễ Kỳ Nhĩ so với súng tiểu liên yếu hơn không bao nhiêu, tuy nhiên những thứ này không áp chế được binh sĩ Y Lan, lập tức bọn chúng khôi phục sĩ khí, ầm ĩ kêu xông lên.
Hết lần này đến lần khác, thủ lựu đạn của những người tình nguyện đã ném hết, bọn họ đành phải lấy gạch đá tiếp tục ném, theo đó hoả lực của quân Lam Vũ dần dần yếu đi, thế tấn công của quân Y Lan càng thêm mãnh liệt, khoảng cách của chúng lúc này chỉ còn cách lỗ hổng không tới 30 thước, mục tiêu rõ ràng có thể nhìn thấy được. Cuối cùng đến 2h11phút chiều, quân Y Lan đã đột nhập thành công vào trong tương thành từ lỗ hổng phía tây nam, đám người Long Khải Ca đành phải tiếp tục lùi về sau cố thủ.
Những binh sĩ Y Lan xông vào trong thành quả nhiên đã tạo sự hỗ trợ tinh thần cực lớn cho những đồng bạn ở hướng khác, sự công kích của bọn họ càng thêm mãnh liệt. Cho dù bách kích pháo cũng không có cách nào ngăn cản được bước tiến của họ. Ở lỗ hổng phía tây nàm, xuất hiện hơn một trăm binh sĩ Y Lan, hung hăng kêu gào xông tới. Một binh sĩ Y Lan đâm lưỡi lê trên súng trường Chấn Thiên vào sau đầu của Long Khải Ca, Long Khải Ca né sang bên, tiện tay rút dao găm đâm vào cổ hắn, nhưng sau đó lại bị một binh sĩ Y lan thít chặt cổ, Long Khải Ca đâm một đao về phía sau, đâm vào bụng của tên binh sĩ đó, hắn kêu lên một tiếng rồi ngã xuống, lục phủ ngũ tạng đều lòi cả ra, cùng lúc đó, một chiến sĩ Lam Vũ bên cạnh cũng ngã xuống trong đống máu.
Binh lính Y Lan người đông thế mạnh, bọn Long Khải Ca không có cách nào chống đỡ, đành phải vừa đánh vừa lui. Khi vào lúc nguy hiểm nhất thì Trần Kiếm Phi đã tự mình xuất lĩnh nhân viên mới tổ chức cũng đến tham chiến. Bọn họ đều là tham mưu, thậm chí còn có mấy nữ binh thông tin trẻ tuổi. Trần Kiếm Phi và hai viên cảnh vệ đều cầm súng tiểu liên, tạm thời ngăn được thế công của kẻ địch, nhưng binh sĩ Y Lan từ lỗ hổng tường thành cũng vô cùng ương ngạnh, liều mạng đột phá, kiên quyết không lùi vế sau.
Long Khải Ca thở dài một hơi, tìm một khẩu súng tiểu liên và hai băng đạn từ trên người chiến sĩ hi sinh bên cạnh, cũng gia nhập vào cuộc chiến đấu kịch liệt. Đột nhiên giữa lúc ấy, hắn cảm thấy bên cạnh người mềm nhũn, tựa hồ có người không may ngã vào bên cạnh người mình, hắn nhìn sang bên cạnh, thì ra là một nữ binh thông tin viên còn rất trẻ, khoảng chừng 18 tuổi, khuôn mặt tròn trĩnh, đôi mắt sáng ngời, trên chiếc áo quân phục màu xanh máu không ngừng chảy ra, thân mình mềm mại từ từ ngã xuống, giống như hoa tươi tàn lụi.
Trong lòng khẽ chấn động, Long Khải Ca không tự chủ được khom lưng ôm lấy cô gái không quen biết này, phát hiện mặt của nàng rất trắng, rất xinh đẹp. Viên đạn tội ác đã bắn trúng vào ngực nàng, nhưng nàng vẫn còn thở, vẫn cố dãy dụa, muốn dùng sự nỗ lực lớn nhất để cự tuyệt cái chết sắp tới, nàng rất yêu quý sinh mạng của mình, sắc mặt của nàng tái nhợt vô cùng, trên khoé miệng liên tục giật giật, chảy ra một dòng máu tươi.
Chỉ trong nháy mắt, cô gái đó tựa hồ nhận ra Long Khải Ca, cả người tựa hồ như còn sót lại chút sức lực cuối cùng, nàng không cách nào nói được, nhưng vẫn dùng đôi mắt chờ mong nhìn Long Khải Ca. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, Long Khải Ca đột nhiên cảm thấy đôi mắt cô gái đó sáng ngời, tựa như những vì sao rực rỡ trong đêm hè, tạo cho hắn một cảm giác tựa hồ như đã từng quen biết. Trong đầu hắn chợt loé lên một suy nghĩ, cuối cùng hắn cũng nhớ ra, mỗi lần hắn tới đoàn bộ, hắn đều phát hiện ra đôi mắt sáng ngời lặng lẽ bí mật quan sát mình, nhưng hắn từ trước đến giờ chưa từng lưu tâm đến, nàng rốt cục là ai?
Thì ra là nàng, Long Khải Ca nhẹ nhàng đỡ người nàng xuống, dành cho cô gái không quen biết một nụ hôn nhè nhẹ, cô gái muốn giơ tay ôm lấy thân hình hùng tráng của hắn nhưng ngón tay mới nhẹ nhàng giơ lên đột nhiên buông xuống,sau một phút đôi môi của Long Khải Ca chậm rãi buông đôi môi nhỏ nhắn anh đào mỏng manh của cô gái, phát hiện cô gái đã mang theo nụ cười đầy hạnh phúc rời khỏi thế giới, sắc mặt trắng tinh khiết và lồng ngực nhộm đỏ giao hoà với nhau, giống như hai chiếc chìa khoá lớn trấn áp trái tim của Long Khải Ca.
Thời khắc đó, Long Khải Ca không nghe thấy tiếng súng, không nghe thấy tiếng khóc, không nghe thấy tiếng kêu la thảm thiêt, trong nháy mắt mọi thứ đã hoàn toàn tĩnh lặng. Hắn yên lặng quỳ xuống bên cạnh người nàng, cảm thấy khoé miệng mình rất ngọt, cũng rất đắng, tựa hồ như cảm giác được ánh mắt của nàng quan sát hắn.
“Giết” Một giây sau, Long Khải Ca điên cuồng gầm rú, ôm súng tiểu liên vọt tới trước.