Thuyền đổ bộ được chầm chập thả xuống, các chiến sĩ quân Lam Vũ nói nhau trèo qua mạn thuyền vận chuyển, chuẩn bị xuống thuyền con để lên bờ.
Kết quả không lâu sau hành động này bị hủy bỏ, thuyền đổ bộ cũng bị kéo lên, bởi vì Trần Kiếm Phi phát hiện ra căn bản không cần phải thả thuyền đổ bộ xuống nữa, thuyền vận chuyển có thể trực tiếp tiến vào bến tàu là được.
Trải qua quan sát cẩn thận, những điểm neo đậu ở cảng Bá Đế Á vẫn còn y nguyên, hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ có thể đổ bộ thẳng lên bờ.
“Đây đúng là một chuyến hoạt động du lịch được chính phủ đài thọ mà.” Trần Kiếm Phi cau mày lại, trong lòng đột nhiên lại nảy ra một suy nghĩ hoang đường như thế.
Ở cảng Ba Đế Á, căn bản không hề phát hiện ra quân đội vương quốc Lôi Mông, cửa cảng cũng không hề bị phá hoại, kế hoạch đổ bộ ban đầu được định kỹ càng căn bản toàn bộ đều không cần dùng đến, hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ cứ như thể là trở về cảng mẹ vậy, chỉ cần tới gần bờ, lắp ván gỗ lên, là có thể hoàn thành cuộc đổ bộ này một cách hết sức hoàn mỹ rồi.
Bất quá, để cho an toàn, Trầm Kiếm Phi hạ lệnh phái ra một chiếc thuyền vận chuyển tiến hành thăm dò trước, xác định chắn chắn không có gì bất ngờ, thì những chiếc thuyền vận chuyện khác mới cập bến.
Vì thế chiếc thuyền vận chuyển đầu tiên chầm chậm bơi thẳng vào cảng, dưới sự chú ý cả mấy trăm người Lôi Mông ở cảng Ba Đế Á, từ từ đi qua vô số những chiếc thuyền đánh cá, dừng đúng vào bến đỗ số 13.
Ở trên chiếc thuyền vận chuyển này chở đội đột kích Thủy Mẫu do Long Khải Ca suất lĩnh, còn cùng với cả một bộ phận chiến sĩ tinh nhuệ của tiểu đoàn một do Bằng Huy chỉ huy, ước chừng có hai trăm người, cùng với toàn bộ vũ khí trang bị của bọn họ.
Do lần này khoảng cách di chuyển không xa, cho nên các chiến sĩ không cảm thấy mệt mỏi, lúc này đều tỏ ra vô cùng phấn chấn, đại bộ phận mọi người thích thú thưởng thức phong cảnh như tranh vẽ ở nơi này, chỉ có rất ít bọn họ ở trong trạng thái cảnh giác chiến tranh.
Không một ai cảm giác thấy nguy hiểm, cũng không một ai cảm thấy có không khí chiến tranh, có lẽ lần đổ bộ này đúng là một hoạt động du lịch do nhà nước đài thọ.
*** Khải Ca cầm súng tiểu liên, đứng ở trên mũi thuyền, nhìn chằm chằm bốn xung quanh, hắn chẳng có chút hứng thú vào với cảnh sắc mỹ lệ ở nơi này, cảng Ba Đế Á không có kẻ địch, cho dù phong cảnh có đẹp hơn nữa cũng chẳng thể để lại cho hắn ấn tượng gì, người của đội đột kích Thủy Mẫu đã có thói quen coi máu tươi mới là cuộc sống mỹ lệ nhất, cuộc sống mà không có máu tươi và kẻ địch, đều là nhàm chán và vô vị.
Ở phía đằng sau lưng Long Khải Ca, là Huyết Trần tay súng bắn tỉa xuất sắc nhất của đội đột kích Thủy Mẫu, hắn im lặng như người chết quỳ ở bên trên mé sàn thuyền, nâng súng ngắm Già Lan Mã lên, bất kể là sàn thuyền lắc lư như thế nào, thân thể của hắn cũng không hề nhúc nhích một mảy may, có lẽ đặt một cốc nước lên trên nòng súng của hắn, thì cốc nước này cũng không hề có chút sóng sánh nào.
Bất quá, Long Khải Ca cũng không biết, mục tiêu mà Huyết Trần nhắm vào là ở đâu, vì hắn chẳng hề phát hiện ra kẻ địch nào.
Ở bên cạnh Huyết Trần, là một nhân vật khá nổi tiếng khác của đội đột kích Thủy Mẫu, Lạc Sơn Hổ tay súng máy kiêm lính bộc phá.
Người Lỗ Ni cuồng chiến sĩ này chỉ cần dựa vào tấm thân hùng tráng là đủ để thu hút rất nhiều ánh mắt rồi, nếu hắn mà đi cùng với Huyết Trần sẽ hình thành sự tương phản rõ ràng, Huyết Trần cân nặng không quá sáu mươi kilogram, còn cân nặng của Lạc Sơn Hồ thì lại hơn một trăm hai mươi lăm kilogram, toàn thân hắn từ trên xuống dưới đều quấn giấy đạn, làm cho thân hình to lớn của hắn trông càng thêm đằng đằng sát khí.
Bất quá, giống như với Huyết Trần, Long Khải Ca cũng không biết sát khí đằng đằng của Lạc Sơn Hổ rốt cuộc là phải phát tiết ở địa phương nào.
Cảng Ba Đế Á mẽ lệ giống như một cô thiếu nữ điểm tĩnh, từ từ giang cánh tay ra đón Long Khải Ca.
Thuyền vận chuyển cách bến đỗ của bến tàu càng lúc càng gần, còn mấy chục mét nữa thôi là bọn họ sẽ thành công bước lên đất đai của vương quốc Lôi Mông.
Người Lôi Mông ở trên bến tàu tựa hồ cũng không có địch ý, chỉ bỉnh đạm nhìn chiếc thuyền vận chuyển cỡ lớn của quân Lam Vũ chậm rãi vào bến, có mấy ngư dân ở trên thuyền đánh cá còn thận trọng chèo thuyền của mình tránh ra xa, sợ chiếc thuyền vận chuyển to lớn kia xô phải.
- Lão đại, chuyến này chúng ta đi đánh trận thật đấy à?
Lạc Sơn Hổ nhỏ giọng lầu bầu, thu súng máy vào trong lòng, rồi đặt nó lên trên sàn thuyền, đối với người Lỗ Ni cuồng chiến sĩ này mà nói, trọng lượng của một khẩu súng máy Bạo Phong Tuyết hoàn toàn không phải là vấn đề, nhưng thời gian dài không thấy mục tiêu lại làm cho hẳn cảm thấy hết sức mệt mỏi, đầu óc của hắn mặc dù phản ứng có hơi chậm chạp, bất quá lúc này cũng đã nhận ra, nếu nói là cuộc độ bổ tàn khốc, chẳng bằng nói là chuyến du lịch mỹ diệu.
- Trông coi cho kỹ súng của ngươi đi.
Long Khải Ca cảm thấy vô cùng phản cảm với phong cảnh ở trước mắt, hắn không thích cái loại không khí yên binh này, càng không thích ngày tháng không có kẻ địch, cho nên hắn nghiêm túc quát Lạc Hổ Sơn cầm súng máy lên, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
Ở trong tiềm thức, Long Khải Ca cảm thấy có một chút nguy hiểm, bất quá đó rốt cuộc là nguy hiểm gì thì hắn lại không biết, dù cho ở trên bến tà hắn không phát hiện ra bất kỳ ai có địch ý, nhưng thành viên của đội đột kích Thủy Mẫu bất kể lúc nào cũng phải ở vào trạng thái cảnh giới.
Long Khải Ca quay đầu lại nhìn, ném cho những chiến sĩ tinh thần có chút buông lỏng một ánh mắt nghiêm khắc, để toàn bộ bọn họ đề cao cảnh giác đừng để cảnh tượng giả ở phía trước mặt làm mê hoặc.
Ánh mắt của Long Khải Ca lướt qua vị trí của Huyết Trần, phát hiện ra tay súng bắn tỉa hai mươi bảy tuổi này vẫn lạnh lùng nâng súng ngắm Già Lan Mã, không nói một lời, không hề nhúc nhích, giống như đã hóa thành tượng vậy, nóng súng nhắm chuẩn về phía cầu tầu.
“Hảo tiểu tử, có tiền đồ,” Long Khải Ca trong lòng thầm tán thưởng.
Chuyện Lưu Thạch ở khoảng cách cực xa bắn một phát súng làm bị thương Vũ Văn Thành Đô, đã lưu truyền rộng khắp trong quân Lam Vũ, một lần nữa tạo nên thần thoại tay súng bắn tỉa vô địch Lưu Thạch.
Thần thoại này đã kích thích rất lớn với những tay súng bắn tỉa của quân Lam Vũ, cùng với việc bọn họ chiêm ngưỡng phong phạm của tiền bối, cũng nhận thức được rõ ràng, trình độ của Lưu Thạch không phải là bọn họ không thể đạt tới, chỉ cần bọ họ bỏ ra đủ nỗ lực, bọn họ liền có thể trở thành một Lưu Thạch khác, cho nên, có rất nhiều tay súng bắn tỉa có chí khí, đều âm thầm hạ quyết tâm, đem vượt qua Lưu Thạch trở thành mục tiêu trong đời của mình.
Trong đủ các loại tay súng bắn tỉa muốn vượt qua Lưu Thạch ấy, thì Huyết Trần cũng là một trong số đó, trong khoảng thời gian trú đóng ở bản đảo Hỏa Long, thành danh của Huyết Trần vọt lên, trở thành tay súng bắn tỉa xuất sắ nhất trong trung đoàn thứ năm hải quân lục chiến đội quan Lam Vũ.
Hai vương quốc Pháp Bố Nhĩ và Pháp Lôi Nhĩ mặc dù đã bại quân Lam Vũ chiếm lĩnh rồi, nhưng bọn họ vẫn còn rất nhiều thợ săn xuất sắc không muốn làm thuộc hạ của quân Lam Vũ, bọn chúng luôn ngầm tập kích người của quân Lam Vũ bị rớt khỏi đội, trong khoảng thời gian mấy tháng đó, quân Lam Vũ đã có gần một trăm người ngã xuống dưới súng săn của bọn chúng, hải quân lục chiến đội đã xuất động lượng quân lớn đi truy quét, nhưng không có hiệu quả gì.
Sau này, căn cứ vào kiến nghị của Dương Túc Phong, hải quân lục chiến đội đã dùng biện pháp lấy độc trị độc, phái ra những tay súng bắn tỉa như Huyết Trần đi hành động đơn lẻ, dùng sách lược bắn lén và chống bắn lén, chuyên môn tiêu diệt những tên thợ săn gây khó dễ cho quân Lam Vũ kia.
Kết quả dùng thời gian hai ba tháng, đã cở bản quét sạch được những tên thợ săn phản kháng, trong cuộc hành động đánh lén và chống đánh lén đó, Huyết Trần tổng cộng bắn chết mười một đối thủ, là người có thành tich cao nhất trong số những tay súng bắn tỉa quân Lam Vũ, vì thế, hắn được ban cho quân hạm sĩ quan tam cấp trước thời hạn, đồng thời nhận được một chiếc chương chiến công hạng nhất.
Trong con mắt nhìn không chớp của Trần Kiếm Phi, thuyền vận chuyển chầm chập cập bờ, có mấy chiến sĩ của hải quân lục chiến đội mau chóng xuống thuyền, muốn chiếm lấy vị trí cầu tàu đống thời triển khai cảnh giới xung quanh.
Mặc dù không có quân địch, nhưng những chiến sĩ này vẫn rất cảnh giác, nóng súng từ đầu tới cuối chĩa thẳng về phía trước mặt, đồng thời ở trên thuyền vận chuyện còn có chiến sĩ khác của quân Lam Vũ nâng súng yểm trợ cho hành động của bọn họ.
Thế nhưng chuyện bất ngờ lại đột nhiên xảy ra ở dưới loại tình hình đó.
Rắc rắc rắc …
Cùng với một loạt âm thanh buốt tai, Long Khải Ca kinh ngạc nhìn thấy chiếc cầu tàu ở bên cạnh thuyền vận chuyển đột nhiên nứt toác, đồng thời từ bên trong có một bóng người màu đen vọt ra như một ánh chớp, tốc độ của hắn quá nhanh, nhanh tới mức cả Long Khải Ca cũng không kịp nhìn thấy rõ ràng.
Mấy chiến sĩ hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ vừa mới bước lên cầu tàu không kịp phản ứng, một ánh kiếm chói mắt đã xẹt qua cổ bọn họ, máu tươi rưới lê trên không trung, thi thể của bọn họ dưới sức mạnh chấn động của bóng đen kia, lần lượt ngã vào trong nước biển, bắn lên giọt nước đỏ sẫm mang lẫn máu tươi.
- Bắc Mục Thiên Tôn!
Long Khải Ca trầm giọng kếu lên, theo tiềm thức bóp cò súng tiểu liên.