Huyết Trần bóp cò súng, viên đạn rít lên bay đi.
Song, động tác của Bắc Mục Thiên Tôn quá nhanh hơn nữa lại biển đổi khó lường, Huyết Trần không có kinh nghiệm thời gian trễ không chế không được tốt, hắn không ngờ tốc độ của đối phương nhanh như thế, bởi vậy viên đạn sạt qua sau người Bắc Mục Thiên Tôn bay mất, rồi độp một cái bắn nát một chiếc thùng chứa nước sạch ở bên treen bến tàu, nước ở bên trong tức ào ào tràn hết ra bên ngoài.
Bóng người màu đen trong chớp mắt hóa lớn ở trước mặt Long Khải Ca, một luồng sát khí buốt xương bao phủ lấy Long Khải Ca.
Bắc Mục Thiên Tôn là nhân vật cỡ nào, cho nên vừa nhìn một cái là nhận ra ngay Long Khải Ca chính là quan quân quân Lam Vũ lớn nhất ở nơi này, bắt giặc phải bắt vua trước, nên người đầu tiên lão ta nhằm vào là Long Khải Ca.
Thế nhưng, lão ta không biết rằng Long Khải Ca cũng chẳng phải là nhân vật đơn giản, hẳn đã trải qua không biết bao nhiêu nguy hiểm, tới ngay cả Hỏa Long cũng chẳng giết được hắn, cho nên Long Khải Ca cũng chẳng sợ Bắc Mục Thiên Tôn, không cần suy nghĩ Long Khải Ca nâng ngay súng tiểu liên xả ngay một tràng.
Tạch tạch tạch …
Long Khải Ca không nhìn thấy hướng đi của đạn, nhưng trong trực giác hắn nhận ra đã có viên đạn bắn trúng Bắc Mục Thiên Tôn.
Gần như cùng lúc đó, Lạc Sơn Hổ đang trợn tròn hai mắt cũng nhấc súng máy lên, nhắm vào phương hướng Bắc Mục Thiên Tôn, nhả đạn xối xả, súng máy Bạo Phong Tuyết mà hắn điều khiển uy lực khủng khiếp hơn khẩu tiểu liên nhỏ tẹo của Long Khải Ca nhiều, đạn đi tới đâu nơi đó chỉ có cái chết, chỉ riêng cái âm thanh như xé giấy dầu kia đã đủ làm cho mỗi một còn người sinh ra cảm giác rùng mình sởn gai ốc rồi.
Những chiến sĩ khác của đội đột kích cũng đưa ra phản ứng, một loạt tiếng súng nổ vang lên, đuổi theo bóng dáng của Bắc Mục Thiên Tôn, hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ được trang bị cơ bản đều là vũ khí tự động, ở thời khắc sống chết, mỗi một người đều không chút do dự xả tất cả đạn của mình ra.
Tạch tạch tạch …
Đạn trút ra như mưa rào, nhưng thân thể tiến tới của Bắc Mục Thiên Tôn vẫn không dừng lại, thậm chí là còn nhanh hơn.
Đột nhiên Long Khải Ca cảm thấy ngực mình tê buốt, rồi ngã ngửa ra đằng sau, súng tiểu liên rơi khỏi tay, trong chớp mắt ngã xuống đo, hắn loáng thoáng nhìn thấy Bắc Mục Thiên Tôn tung người lên không quét qua một đường kiếm, kiếm khí hùng hậu đánh tới, mấy chiến sĩ quân Lam Vũ bên cạnh lão ta cũng loạng choạng, thiếu chút nữa té ngã, đạn bắn đều vọt hết lên trời.
Bất quá, thân thể của Bắc Mục Thiên Tôn cũng bị đạn bắn cho nở ra hai bông hoa máu, giữa nên trời xanh thăm thẳm trông bắt mắt khác lạ, đó là do Huyết Trần và Lạc Sơn Hổ bắn trúng lão ta.
Nhưng dù sao là một nhân vật lợi hại đã đối địch với Thánh Điện đế quốc Tinh Hà mấy chục năm trời, sức sống của Bắc Mục Thiên Tôn cũng ngoan cường chưa từng có, liên tục trúng đạn, không ngờ lại cứ như không bị làm sao hết, thanh trường kiếm trong tay vẫn cứ lóe lên ánh sáng làm người ta phát sợ.
Lúc này trong ý thức của Long Khải Ca chỉ có một ý nghĩ: lão Vương Bát Đản này không phải là con người.
Khặc khặc khặc ….
Bắc Mục Thiên Tôn đột nhiên phát ra một trang cười quái đản, trường kiếm một lần nữa rung lên, chấn gẫy mấy đoạn lan can, sau đó tung người một cái tuyệt đẹp, rơi xuống bên trên cầu tàu, trong chớp mắt đã biến mất ở đằng xa.
Động tác của lão ta vẫn cứ nhanh nhẹn y như lúc tới vậy, nhanh tới múc Long Khải Ca không kịp phản ứng, thoáng cái thôi đã rời khỏi khoảng cách hai trăm mét rồi thoát khỏi tầm đạn của đại đa số súng ống quân Lam Vũ, nhưng bọn Long Khải Ca làm sao có thể dễ dàng để lão rời đi như vậy? Làn mưa đạn vẫn cứ đuổi sát sau lưng của lão.
Tiếng súng nổ của quân Lam Vũ vang lên không ngớt, làm cả cảng Ba Đế Á chó chạy gà bay, tiếng đồ vật đổ vỡ nối tiếp nhau vang lên, người Lôi Mông ở trên bến tàu sợ vỡ mật, có một số người bình tĩnh nằm úp sấp trên mặt đất, một số người hoảng loạn chạy bừa, có người thì cứ đứng ngây ra như phỗng ngay tại chỗ không nhúc nhích, kết quả không may cản trước làn đạn lao tới, tức thì có liền mấy người ngã xuống.
Làm cho Long Khải Ca buồn bực là Bắc Mục Thiên Tôn vẫn thủy chung nhanh hơn đạn một bước, đạn của quân Lam Vũ bắn ra chỉ lưu lại những dấu vết ở đằng sau, chứ từ đầu tới cuối không bắn trúng thêm được lần nào nữa.
Lão gia hỏa này không ngờ cũng biết học cách di chuyển hình chữ “Z” để tránh đạn, khoảng cách đã hơi xa, Huyết Trần nổ súng mấy lần đều không bắn trúng.
- Mẹ kiếp! Đừng để lão ta chạy thoát.
Long Khải Ca vội búng người bật dậy, thuận tay vơ lấy khẩu súng tiểu liên của mình, vừa rồi lúc ngã xuống, khẩu súng tiểu liên rơi khỏi tay, nhưng may mắn là dây đeo vẫn còn ở trên người hắn, nếu không đã sớm rơi vào trong biển rộng rồi.
Nhưng khi Long Khải Ca đứng lên, cảm thấy ngực đau nhói như muốn xé nát ra, nhất thời không chịu đựng được, lại ngã vật ra đằng sau, phải mất một lúc lâu, mới miễn cưỡng cựa mình bò dậy được, trong lòng sớm đã đem lão già Bắc Mục Thiên Tôn nguyền rủa tới một vạn tám ngàn lần.
Nhưng khi Long Khải Ca bò dậy, thì bóng dáng của Bắc Mục Thiên Tôn đã cách các chiến sĩ của hải quân lục chiến đội ít nhất phải tới năm sáu trăm mét rồi, bóng lưng đã vô củng nhỏ bé, chi còn nhỏ như một chấm mực, hơn nữa khoảng cách vẫn đang không ngừng bị kéo giãn, trừ Lưu Thạch trong truyền thuyết kia ra, sợ rằng không một ai có thể bắn trúng mục tiêu ở khoảng cách xa như thế nữa.
Bọn Long Khải Ca chỉ đành thất vọng hạ nòng súng xuống, sau đó dậm chân chửi rủa một cách hết sức không cam lòng, hối hận vì sao vừa rồi không trút cả băng đạn vào trong ngực Bắc Mục Thiên Tôn.
Tiếng súng dần dần ngừng lại, các chiến sĩ của hải quân lục chiến đội vội vàng cứu chữa cho nhau, may mắn là Bắc Mục Thiên Tôn bị trúng đạn trước, cho nên uy lực của kiếm khí phát ra đã yếu đi rất nhiều, không tạo thành hậu quả trí mạng.
Bất quá, có mấy người bao gồm cả Long Khải Ca trong đó, đều cảm thấy toàn thân đau đớn nóng rát, nhát là ở vị trí lồng ngực chỉ cần có thứ gì chạm vào, là đau tới mức làm cho Long Khải Ca mắt nảy đom đớm, trời đất đảo lộn.
Người Lôi Mông ở bên trên bên tàu lúc này mới có người dám mở mặt ra xem là có chuyện gì, kết quả phát hiện ra ở trên bến tàu khắp nơi là những vết máu tươi, vì thế bọn họ lại nhắm tịt mắt vào.
Mấy chiến sĩ của đội đột kích Thủy Mẫu nhảy xuống biển, vớt những chiến sĩ bất hạnh hi sinh lên, mọi người đều căm hận phẫn nộ, nhưng lại chẳng thể làm được gì.
Long Khải Ca quỳ dựa vào mạn thuyền, cố nhịn cơ đau ở ngực, không cam lòng nhấc kính viễn vọng lên, chỉ nhìn thấy ở dưới ánh mặt trời rực rỡ, bóng người đang nhảy lên của Bặc Mục Thiên Tôn vẫn còn có thể nhìn thấy rõ ràng, song khoảng cách thì đã hơn một nghìn mét rồi.
Đột nhiên, Long Khải Ca mừng rỡ phát hiện ra, thân thể của Bắc Mục Thiên Tôn xuất hiện một chút sự khác thường, tựa hồ như có chút không khống chế được nữa, khi lao về phía trước đã có dấu hiệu loạng choạng, xem ra thương thế cuối cùng cũng đã phát tác rồi, dù sao đạn dược của quân Lam Vũ cũng đâu phải nặn ra từ bùn.
- Mẹ kiếp!
Long Khải Ca tức tối chửi rủa, sau đó nuối tiếc bỏ kính viễn vọng xuống, khoảng cách đã quá xa, cho dù thương thế của Bắc Mục Thiên Tôn đã bắt đầu phát tác, nhưng hắn cũng chẳng thể làm gì được đối phương.
Súng ngắm Già Lan Mã có tầm bắn hữu hiệu xa nhất không hơn được một nghìn hai trăm mét, còn muốn ở khoảng cách một nghìn hai trăm mét này bắn một phát trúng được Bắc Mục Thiên Tôn, chừng là chỉ có Lưu Thạch ở trong truyền thuyết kia mới có thể làm được thôi.
Bất quá Lưu Thạch căn bản không có mặt ở bán đảo Hỏa Long, cho nên suy nghĩ này cũng thuần túy chỉ là mơ mộng thôi.
- Mẹ kiếp!
Ở đằng xa, Trần Kiếm Phi nâng kính viễn vọng quan sat cũng không nhin được bật ra câu chửi, trong lòng cảm thấy có chứt bức bối, giống như cso thứ gì đó muốn phát tiết nhưng lại không thể phát tiết ra được.
Bắc Mục Thiên Tôn đột nhiên xuất hiện, giết chết mấy binh sĩ hải quân lục chiến, cho quân Lam Vũ một đòn phủ đầu, rồi lại có thể mang theo thương thế chạy thoát, đúng là làm người ta tức tối.
Bất quá, kỳ tích luôn phát sinh ra ở lúc người ta không ngờ tới, chính đang lúc buồn bực, Long Khải Ca và Trần Kiếm Phi đều nghe thấy một tiếng động làm người ta vừa ngạc nhiên lại vừa phấn chấn, trong chớp mắt đã thu hút hết sự chú ý của bọn họ.
Tiếng pháo, là tiếng pháo đinh tai nhức óc.
Uỳnh uỳnh uỳnh …
Tiếng pháo ê tai phá nát sự yên tĩnh của cửa cảng Ba Đế Á, Trần Kiếm Phi và Long Khải Ca theo tiềm thức ngẩng đầu lên, chỉ mờ mờ nhìn thấy có pháo đạn vọt qua bầu trời trong xanh, lưu lại từng cái đuôi thật dài, sau đó rồi nện xuống chỗ cách đó hơn một nghìn mét, uỳnh một tiếng, phát nổ dữ dội, khói đen mù trời tức thì bao phủ lên bóng dáng của Bắc Mục Thiên Tôn.
“Hay!” Không biết là ai hưng phấn kêu lên.
Long Khải Ca giật mình quay đầu lại, lập tức nhìn thấy thì ra là Long Nha chiến hạm số 303 hải quân quân Lam Vũ đang nổ pháo oanh kích, bốn khẩu pháo hạm thay nhau rền vang, mang theo ánh lửa chói lòa gần như làm chấn động toàn bộ cả Ba Đế Á.
Nhưng những chiếc chiến hạm hải quân khác thì lại chẳng thấy có chút động tĩnh nào, không ngừng có pháo đạn rơi xung quanh Bắc Mục Thiên Tôn, nối nhau phát nổ, mau chóng đem thân ảnh của Bắc Mục Thiên Tôn hoàn toàn bao phủ.
- Chết tiệt! Quá thần kỳ rồi!
Long Khải Ca đột nhiên hưng phấn như muốn nhảy cẩng lên, lớn tiếng hét vang, cơn đau ở ngực hoàn toàn biến mất.
Trần Kiếm Phi cũng kích động đấm một phát, thiếu chút nữa làm gãy cả lan can.
Thì ra từ bên trong kính viễn vọng bọn họ nhìn thấy, đạn pháo của pháo hạm hải quân đã bắn tung Bắc Mục Thiên Tôn lên, thân thể của lão ta bị văng lên trên bầu trời, sau đó lại ngã mạnh xuống, phía dưới những vụ nổ mãnh liệt như vậy, cho dù Bắc Mục Thiên Tôn có là Đại La Thiên Tôn, cũng chớ mong sống sót nổi, huống chi trên người lão còn mang thương tích.