Nhưng trong đó có một số nội dung liên quan sự phối hợp giữa Tiêu Tử Phong và Thập Tứ công chúa, đó chính là một người quản văn, một người quản võ, Thập Tứ công chúa biết sở đoản của mình, cho nên đem bộ phận sở đoản này gửi gắm cho Tiêu Tử Phong.
Đợi Dương Túc Phong xem xong thư, Tiêu Tử Phong lại lấy bức thư về, cận thẩn gấp vào, vẻ mặt dần dần khôi phục lại sự điềm tĩnh cao nhã, nhưng đột nhiên thân thể nàng run mạnh một cái, rồi không ngờ phun mạnh ra một bụm máu, DươngTúc Phong vội vàng lấy khăn tay ra lau vết máu cho nàng, nhìn thấy từng chấm máu ở bên trên chiếc khăn trắng, không khỏi cảm thấy dau lòng.
Tiêu Tử Phong chậm rãi nói:
- Được rồi, thương thế của thiếp rât quan trọng, thiếp muốn nghỉ ngơi một lát.
Dương Túc Phong quan tâm nói:
- Ta đỡ nàng vào.
Tiêu Tử Phong lắc đầu, gian nan nói:
- Không cần đâu, chàng sẽ quấy rầy thiếp luyện công, có chàng ở bên cạnh thiếp không thể yên tĩnh được, sức dụ hoặc của chàng quá lớn. Chàng nghỉ ở đây một đêm, ngày mai thiếp sẽ theo chàng trở về Vị Ương cung, thiếp cũng hơi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi cho thật khỏe.
Dương Túc Phong gật đầu nói:
- Vậy là tốt nhất rồi , nhưng … vậy thì ta làm cái gì?
Đột nhiên sắc mặt của Tiêu Tử Phong có chút khó coi, lạnh lùng nói:
- Bên cạnh có liền mấy mỹ nữ, chàng muốn làm gì thì làm nấy.
Dương Túc Phong ngạc nhiên nói:
- Làm gì là làm cái gì ….
Tiêu Tử Phong bên khóe miệng lộ ra chút nụ cười trào phúng, lạnh lùng nói:
- Chàng là nam nhân, bọn họ đều là nữ nhân, chàng nói chàng có thể làm cái gì?
Dương Túc Phong ngẩn ra, cảm thấy khẩu khí của nàng có chút quai quái, không giống với tác phong trước kia của nàng.
Chính đang hồ nghi, Tiêu Tử Phong nói:
- Chàng cách thiếp xa ra một chút.
Dương Túc Phong vô thức lùi lại hai bước, không biết Tiêu Tử Phong muốn làm cái gì.
Tiêu Tử Phong lạnh nhạt nói:
- Một lát nữa chàng xuống phía dưới tìm thiếp nhé, ở dưới là lưới tơ, không có nguy hiểm gì, bất quá chàng vẫn nên cẩn thận một chút, nếu chàng muốn trộm ngọc thâu hương, điên đảo loan phượng đều tùy tiện, nhưng chú ý đừng để người ta đánh cho!
Dương Túc Phong thuận miệng hỏi:
- Ở dưới làm sao ….
Đột nhiên tựa hồ có cái gì đó lộn lên một cá, Tiêu Tử Phong đã biến mất.
Dương Túc Phong vội vàng ngồi xuống, sau khi kiểm tra cẩn thận mới phát hiện ra, thì ra trong chiếc hoa thuyền này không ngờ lại bố trí đầy cơ quan.
Sàn thuyền phía sau mỗi một chiếc bàn đều hoạt động được, chỉ cần khởi động cơ quan, là sàn thuyền sẽ mở ra, người ngồi ở bên trên liền rơi xuống, tất cả mọi người ở bên trong khoang thuyền đều đã rơi xuống, chỉ có Dương Túc Phong còn ngây ngốc đứng ở đó.
Ở chỗ Tiêu Tử Phong đứng vừa rồi, lộ ra một cái thang, hiển nhiên là thông xuống phía dưới, nghĩ tới ở dưới ẩn giấu bao nhiêu nữ nhân như vậy, nếu như ở trong bóng tối sờ mò một phen, phong túng dâm dục, thì đúng là chuyện sướng nhất trần đời, mấy câu nói cuối cùng kia của Tiêu Tử Phong chẳng phải rõ ràng là khiêu khích mình sao, có cơ hội như thế này, mình sao có thể bỏ qua được.
Dương Túc Phong vội vàng đi ra cửa khoang thuyền, nhìn thấy Đỗ Thiên Kỳ và mấy cảnh vệ đang nhảy vội lên thuyền, thì ra hắn cũng nghe thấy tiếng cơ quan chuyển động cho rằng xảy ra biến cố, cho nên vội đi lên xem, nhìn thấy Dương Túc Phong xuất hiện, Đỗ Thiên Kỳ vội cung kính nói:
- Phong lĩnh, ngài cần giúp gì không?
Dương Túc Phong thuận miệng nói:
- Không cần, ngươi giúp ta trông chừng bên ngoài, không cho người khác tới, chúng ta có chuyện phải nói ở bên trong. Tuyến cảnh giới của người có thể xa hơn ra một chút.
Nhìn qua sắc trời thấy sắp tổi rồi, Dương Túc Phong lại nói:
- Chuyển lời cho Vị Ương cung, nói ta ở đây có chuyện quan trọng, tối nay không về nữa, bảo các nàng ấy không phải lo lắng, ta ở nơi này rất tốt.
Đỗ Thiên Kỳ không hiểu nội tình, tuân lệnh đi an bài nhân viên.
Dương Túc Phong quay người lại, mang theo tâm tình trộm ngọc thâu hương thuận theo cầu thang mò xuống phía dưới, ở dưới không hề có chút ánh sáng nào, bên ngoài trời cũng đã dần tối rồi, khiến cho trước mắt y chỉ có một mảng tối om.
Loáng thoáng, Dương Túc Phong có thể nghe thấy có tiếng người hô hấp, nhưng chỉ riêng từ tiếng hô hấp thì không thể phân biệt được là ai, nhưng từ khoảng cách mà phán đoán, thì hẳn là cách mình không xa.
Nghe Tiêu Tử Phong giới thiếu, ở phía dưới là tầng treo lưới cá gì đó, không có gì nguy hiểm, y đi tới, quả nhiên là như thế, nếu muốn đi thẳng người là không được, cuối cùng chỉ đành bò tới.
Lưới cá rất chắc chắn, không trở ngại cho hành động của y, ở trong bóng tối tìm kiếm bóng dáng của Tiêu Tử Phong, nhưng thủy chung đều không phát hiện ra, y gọi tên Tiêu Tử Phong liền mấy lượt, cũng không nghe thấy trả lời.
- Tiêu Tử Phong, nàng lại làm trò quỷ gì nữa đây?
Dương Túc Phong không nhịn được làu bàu nói, không phải bảo trộm ngọc thâu hương, điên đảo loan phượng sao, thế nào mà ngay cả một bóng người cũng không thấy chứ, những mỹ nữ bị rơi xuống phía dưới mới vừa rồi bị giấu đi đâu hết rồi.
Phía dưới khoang thuyền lặng ngắt như tờ, không hề có chút động tĩnh nào, chẳng còn cách nào khác, Dương Túc Phong chỉ đành thuận theo tiếng hô hấp gần nhất bò tới, đột nhiên, hình như là y mò được một mục tiêu đầu tiên, sờ phải cái mông đầy đặn của một nữ nhân.
Nữ nhân đó nắm nghiên người, rất mau chóng xuất hiện ở phía trước người Dương Túc Phong, Dương Túc Phong mới đầu còn cho là Úc Thủy Lan Nhược, vì thế bế ngay nàng lên, kết quả ý mau chóng phát hiện ra, người này chẳng phải là Úc Thủy Lan Nhược.
Nữ nhân ở trong lòng thân thể vô cùng đầy đặn, da thịt vô cùng trơn mịn, bời vì liên quan tới vị trí, cho nên bộ ngực ngạo nghễ của nàng gần như là chạm vào mặt của y, làm cho dục vọng của Dương Túc Phong tức thì bốc lên hừng hực.
Kỳ thực Dương Túc Phong sớm đã nhận ra rồi, nữ nhân ở trong lòng hẳn là Nam Cung Hiểu Điệp, bên trong nhiều nữ nhân như vậy, chỉ có thân thể của nàng là đầy đặn nhất.
Không ngờ rằng chạm được trước tiên lại có thể là Nam Cung Hiểu Điệp, trong đầu Dương Túc Phong tư tưởng giáo chiến một trận kịch liệt, muốn thả nàng ra, nhưng lại không nỡ, trong tiềm thức rất rất rất muốn sàm sỡ vị quý phu nhân tới từ nước Long Kinh này một phen.
Cuối cùng, dục vọng và suy nghĩ tội ác đã chiến thắng lý trí, không biết từ lúc nào, hai tay của y đã luồn vào bên trong y phục của Nam Cung Hiểu Điệp, hết sức dè dặt thăm dò, mò mẫm thử tư vị nữ nhân của phu nhân tha hương tới từ dị quốc xa xôi này.
Bóng tối tựa hồ che dấu đi rất nhiều chuỵen thô lỗ và vô sỉ, cũng bóp nát quyết tâm và ý đồ phản kháng quyết liệt của rất nhiều người, tựa hồ ở trong bóng tối, không ai nhìn thấy rõ được đối phương, cho nên hành án càng trở nên hết sức hiển nhiên.
Mơ hồ còn dần dần làn đi chút xao động vụng trộm ở trong bóng tối, làm toàn thân Dương Túc Phong ngàn ngập những cảm xúc quái gì, tựa hồ có chút khẩn trương, có chút phấn khích, rồi lại có chút cảm giác trộm cắp.
Nam Cung Hiểu Điệp bản thân không có nội lực gì cả, nhưng bình thường vì rèn luyện sức khỏe, cho nên mới thỉnh thoảng tu luyện một chút ít, cũng chẳng có căn cơ gì, bì thế rất mau chóng tỉnh lại, nhưng toàn thân lại mềm nhũn, không có chút sức lực nào, nàng mở măt ra, nhưng không nhìn thấy bất kỳ thứ gì, trước mắt chỉ mà một mảng tối tăm.
Tiếp sau đó lại cảm thấy mình tựa hồ như nằm trên một thứ hình võng, tâm lý sợ hãi tự nhiên từ tận đáy lòng tràn lên.
Càng chết người hơn nữa là, nàng rất nhanh cảm thấy hơi thở của nam nhân, nàng cảm thấy rõ ràng nam nhân đó đang nằm úp trên người nàng, chơi đùa thân thể của mình, tức thì, tất cả trạng thái hôn mê của nàng đều được giải trừ hết, trong lòng nàng run lên từng cơn, phát giác ra vận mệnh mà nàng sắp sửa phải đối mặt.
Ở trong chiếc hoa thuyền này chỉ có một nam nhân duy nhất, đó chính là Dương Túc Phong, nam nhân nằm ở trên người mình kia, khẳng định là Dương Túc Phong rồi.
Nàng muốn phản kháng, nhưng không có sức lực, hai tay của nàng bủn rủn chụp lấy hai tay của Dương Túc Phong, muốn ngăn cản đối phương tiến tới, kết quả ở dưới sức mạnh to lớn của đối phương, ngược lại còn thành con đường dẫn dắt đối phương phạm tội, không bao lâu sau đó, nàng liền cảm giác được toàn thân từ trên xuống đều bị đối phương sờ mờ khắp lượt rồi.
Nam Cung Hiểu Điệp vừa gấp vừa thẹn, nàng là người trải đời, tất nhiêu là biết nam nhân kia muốn làm cái gì, điều này đi ngược lại với ý chí của nàng, nhưng nàng không thể kháng cự lại được, trong tiềm thức muốn mở miệng ra kêu cứu, hoặc là mở miệng ra cầu xin.
Nhưung nàng lập tức lại nghĩ, một khi mình lên tiếng kêu cứu hoặc cầu xin, thì lập tức sẽ bị người khác nhận ra tiếng của mình, tới khi đó sẽ gây ra hậu quả như thế nào thì không một ai có thể biết được, không một ai hiểu rõ tầm quan trọng của sự thanh bạch hơn những nữ nhân các nàng, trong nhất thời, phản kháng lại không phản kháng được, mở miệng cầu xin cũng không được, Nam Cung Hiểu Điệp hoàn toàn không còn chủ ý nào cả.
Đột nhiên, nàng cảm thấy cả người của Dương Túc Phong áp tới, lấp kín lấy chiếc miệng của nàng, lúc này nàng có muốn mở miệng cũng không kịp nữa rồi.