Lúc này, cảm giác của hai người đều rất lạ, Nam Cung Hiểu Điệp biết nam nhân xâm phạm mình là Dương Túc Phong, Dương Túc Phong cũng biết nữ nhân mình đang xâm phạm là Nam Cung Hiểu Điệp, nhưng mọi người biết mà không nói, không phát ra bất kỳ một âm thanh nào.
Nam Cung Hiểu Điệp bị Dương Túc Phong hôn hít một lúc, bản năng của nữ nhân dần dần phát huy tác dụng, tình dục dần dần bị khơi lên, ở trong bóng đêm không nhìn thấy đối phương này, có một số chuyện tựa hồ trở nên trái với lẽ thường, nội tâm của nàng vốn kháng cự hết sức kịch liệt, cũng dần dần bị bóng tối nuốt chửng rồi.
Mơ mơ hồ hồ, Nam Cung Hiểu Điệp cảm thấy trước ngực mát lạnh, y phục bó sát người đã bị giải trừ, bầu ngực kiêu ngạo của nàng đã hoàn toàn bày ra cho đối phương rồi.
Nam Cung Hiểu Điệp vội vàng tóm lấy cái tay đang gây tội ác ở trước ngực nàng, nhưng súc mỏng lực yếu, hoàn toàn không được tác dụng gì, nam nhân hoàn toàn không xa lạ gì này phảng phất như muốn tham lam xác nhận sự đàn hồi của nhũ phong của mình, đôi nhũ phong ưỡn cao không hề biết nguy cơ mà chủ nhân của mình sắp phải đối mặt, ngây thơ thể hiện ra sự mềm mại và đầy đặn thuần khiến nhất cả nó.
Có ngón tay khẽ chuyển động trên núm vú của mình, Nam Cung Hiểu Điệp có thể cảm giác được nụ hoa của nàng bị chơi đùa bắt đầu hơi vểnh lên, Nam Cung Hiểu Điệp mặt phấn đỏ bừng, mím chặt môi dưới, ra sức đẩy bàn tay háo sắc của nam nhân kia ra, nhưng như có một dòng điện từ núm vú bị nam nhân chơi đùa lan đi, làm cho trong lòng nàng cường liệt khiển trách bản thân, sao bản thân lại có thể có phản ứng hạ lưu dâm dục như thế được?
Đôi tay của Dương Túc Phong ở trên bầu ngực phong mãn của nàng hết nắm lại bóp, tận tình hưởng thụ đôi vú của nữ nhân thành thục.
Trong lòng Nam Cung Hiểu Điệp thẹn vô cùng, từ trượng phu của mình ra, còn chưa bao giờ có một nam nhân khác chạm vào cơ thể của nàng, nhưng nam nhân ở trước mặt đây, lại đem bầu ngực của mình trở thành lãnh thổ của y, mặc sức dày vò.
Càng làm người ta lo lắng hơn nữa là, nàng chẳng phải là hạng thạch nữ có thể hoàn toàn không có chút cảm xúc nào trước sự vuốt ve của nam nhân, bất tri bất giác, nàng cảm thấy thân thể của mình bắt đầu dần dần nóng lên, mềm đi, tựa hồ đã sắp hoàn toàn sa đọa rồi.
May mắn đây là ở trong bóng tối thò tay ra không nhìn rõ ngón, nếu không khẳng định Nam Cung Hiểu Điệp không thể nào chịu đựng được động tác của Dương Túc Phong rồi.
Nàng được giáo dục rất tốt, biết rất rõ thanh danh tam trinh cửu liệt có tầm quan trọng với mình như thế nào, cho dù chết, nàng cũng không thể chịu đựng được sự vũ nhục như thế này.
Thế nhưng, bóng tối ở trước mặt, tựa hồ hoàn toàn tạo ra đãi ngộ khác với lúc bình thường, nàng thậm chí cảm thấy, có lẽ, ở nơi này, bất kể là làm cái gì cũng sẽ không có ai biết được, hơn nữa ở trong tiềm thức, nàng tựa hồ đã ẩn sâu ý nghĩ lấy lòng nam nhân trước mắt này.
Thế nhưng, dù sao nàng cũng là người trải đời, nàng biết tiếp tục dây dưa thế này sẽ dẫn tới kết quả cuối cùng là gì, Dương Túc Phong tuyệt đối không đơn giản vuốt ve nắn bóp là xong, nàng đã có thể cảm giác được dụng vọng mạnh mẽ của nam nhân, mà loại dục vọng này chỉ có thâm nhập vào sâu trong thân thể của nữ nhân mới có thể hoàn toàn giải phóng.
Tập trung chút sức lực cuối cùng, Nam Cung Hiểu Điệp ra sức vùng vẫy, muốn thoát khỏi sự khiêu khích của đôi tay kia, nhưng động tác yếu ớt của nàng chằng có lấy một chút tác dụng nào, ngược lại trong quá trình nàng phản kháng, Dương Túc Phong đã thành thạo cởi chiếc váy phía dưới của nàng ra, đôi tay làm toàn chuyện ác kia đã tiến vào nơi yếu ớt nhất mềm mại nhất của nữ nhân.
Thân thể của Nam Cung Hiểu Điệp đã hoàn toàn sụp đổ rồi, chẳng những không có sức lực để phản kháng, thậm chí nàng còn bị kích thích tới không kìm chế được phát ra tiếng rên nho nhỏ, lập tức nhớ ra trong bóng tối còn có những người khác, vội vàng ra sức kiềm chế.
Nhưng loại chuyện như thế này, há có thể dễ dàng kìm chế được sao, nhất là vào độ tuổi của nàng, chính là thời khắc nữ nhân có khát khao cháy bỏng nhất trong đời, giống như củi khô gặp lửa mạnh, nàng căn bản không sao dập tắt được.
Dương Túc Phong vuốt ve một lúc, liền nóng lòng đem thân thể của Nam Cung Hiểu Điệp đặt ngay ngắn, phục trên người nàng, dậm cương lên ngựa, chuẩn bị nam chính bắc chiến.
Nam Cung Hiểu Điệp tự nhiên là biết chuyện không hay, cũng bất chấp thẹn thùng, nàng đã cảm giác được cái lưỡi của con rắn độc thè ra, đang phì phì phun từng làn hơi nóng hầm hập, nàng theo bản năng muốn đưa tay ra chộp lấy chỗ yếu hại của Dương Túc Phong, không thể để y tiếp tục tiến tới.
Thế nhưng, nàng đương nhiên không dám dùng sức quá mạnh, sợ rằng làm đối phương bị đau, nàng cũng không dám làm cho Dương Túc Phong phật ý, nàng chỉ hi vọng, nam nhân này có thể biết đủ mà dừng, đừng có tiếp tục tiến tới nữa.
Loại phán khảng sợ đầu sợ đuôi như thế này tất nhiên là không thể mang lại chút xíu hiệu quả nào, Dương Túc Phong chỉ hơi dùng sức một chút là đã tách được đôi ta của nàng ra, thuận lợi tìm tới được mục tiêu.
Nam Cung Hiểu Điệp theo bản năng kháng cự không để đối phương tiến vào, nhưng chỉ vùng vẫy một chút, liền bị Dương Túc Phong vỗ cho một cái, Nam Cung Hiểu Điệp lúc này mới nhớ ra, nếu như chọc giận Dương Túc Phong, thì một tia hi vọng cuối cùng của nước Long Kinh cũng sẽ không còn nữa.
Bất giác nàng thẫn thờ, từ bỏ phản kháng, vì thế, nam nhân được thể vung đao lên ngựa cưỡi lên thân thể của nàng, sau đó dùng sức tiến vào trong thân thể của nàng, rồi ngay lập tức phát ra tiếng hở khoan khoái thỏa mãn, cắm sâu vào nơi sâu trong cơ thể của nàng.
Tất cả động tác của Nam Cung Hiểu Điệp dường như đã đóng băng, tất cả suy nghĩ cũng theo cùng sự tiến vào của nam nhân cường hãn này mà hoàn toàn vỡ nát, phảng phất sự xung kích cường liệt kia đã hoàn toàn hủy hoại nàng.
Có lẽ trong suốt cuộc đời của nàng, nàng cũng chưa từng nghĩ tới, trừ trưựng phu của mình ra, còn có một nam nhân thứ hai có thể tiến vào trong thân thể của nàng, hơn nữa còn tung hành ngang dọc, ra sức rong ruổi ở bên trong.
Cho dù nàng đã hết sức nhẫn nại, nhưng cảm giác cường liệt bị nam nhân mạnh mẽ tiến vào trong cơ thể vẫn làm nàng phải bật ra tiệng rên rỉ, trong chớp mắt đó, nàng gần như muốn cắn lữa tự tử, để kết thúc quá trình khuất nhục này, nhưng ngay cả sức để că lưỡi tự tận nàng cũng không còn nữa, ý thức trong đầu càng ngày càng trở nên mơ hồ, càng ngày càng trở nên tê đai trước những cuộc tấn công liên tục của nam nhân.
Chuyện đã thành công, Dương Túc Phong cũng không thô bạo như thế nữa, động trác liền trở nên hết sức thành thạo, hết đợt sóng này tới đợt sóng khác vỗ lên thân thể phong mãn của Nam Cung Hiểu Điệp, nữ nhân mỹ lệ nầy cuối cùng cũng đã khuất phục dưới thân của mình.
Mặc dù ở trong bóng tối không nhìn thấy khuôn mặt xấu hổ vô bờ của Nam Cung Hiểu Điệp, nhưng từ trong hô hấp của nàng, từ trong phản ứng của nàng, y biết rằng nữ nhân này nhất định đang ở vào thời khắc thống khổ nhất của cuộc đời.
Nàng bị mình làm nhục, nhưng lại không dám thực sự phản kháng, thậm chí không dám để cho người khác biết được, điều này đã địch sẵn nàng sẽ phải trở thành món đồ chơi của mình.
Tâm tình của Nam Cung Hiểu Điệp vào lúc này đúng là có trăm mối cảm xúc lẫn lộn, vừa thẹn vừa tức, nàng ngàn vạn lần không thể ngờ rằng Dương Túc Phong lại thực sự tiến vào thân thể của mình, chơi đùa mình như những nữ nhân của y vậy, nàng hi vọng tất cả những điều trước mắt chỉ là một giấc mơ, mơ đến tận cùng rồi sẽ tỉnh lại.
Thế nhưng, giấc mộng này cứ kéo dài mãi, loại cảm giác căng chặt xa lạ mà quen thuộc kia làm cho nàng ý thức được rõ ràng, trừ trượng phu của mình ra, còn có một nam nhân khác đang hưởng thụ thân thể của mình.
Nàng nỗ lực đem ý thức của mình và chuyện gặp phải trước mắt đây hoàn toàn tách rới nhau ra, nhưng , khoái cảm của tình dục nam nữ rất nhanh bao phủ lấy ý thức của nàng, hơn nữa, cùng với sự công kích càng lúc càng mãnh liệt của nam nhân, ý thức của nàng cũng dần dần mơ hồ.
Nước Long Kinh quốc lực yếu ớt, thường xuyên sống dưới đủ các loại uy hiếp của nước Yến Kinh, cho nên trượng phu của nàng, cũng thường xuyên trong trang thái lo lắng, đối với niềm vui nam nữ ngược lại hết sức không coi trọng, cho dù là có nhu cầu, cũng chỉ qua quít cho xong chuyện, sau khi tới kinh đô Ni Lạc Thần thì lại càng là như thế.
Nam Cung Hiểu Điệp đã lâu lắm rồi không được nếm trải tư vị xâm phạm mạnh mẽ như thế này, từ sâu thẳm trong thân thể của nàng, nàng không kháng cự nam nhân như thế này.
Dần dần, dần dân, kháng cự và trói buộc của Nam Cung Hiểu Điệp bị cởi bỏ, tới cuối cùng nàng cũng chẳng muốn nghĩ nhiều làm gì nữa, hoàn toàn dựa theo nhu cầu của bản thân thiếp thụ sự công kích của Dương Túc Phong.
Trong động tác kích liệt không ngừng phát ra những tiếng rên rỉ kéo dài liên miên, thân thể đầy đặn của nàng, nhấp nhô liên tục theo cùng mỗi một động tác của Dương Túc Phong, hai người như keo với sơn kết hợp chặt lại với nhau.
Nếu như ông trời đều cho mỗi người một cơ hội phạm sai lầmm, thì Nam Cung Hiểu Điệp hi vọng chính là lần này, cái gì mà tôn nghiêm, cái gì mà thanh bạch, cái gì mà dè dặt, toàn bộ lần lượt vỡ nát dưới sự tấn công mạnh mẽ của nam nhân.
Nàng thậm chí còn đang nghĩ, nếu như việc này có thể đổi lấy được sự viện trợ của Dương Túc Phong đối với nước Long Kinh, thì nàng nên tỏ ra phối hợp hơn một chút, để y có được khoái cảm cường liệt hơn.