Kinh đô Ni Lạc Thần vào đầu mùa đông trông khá rét mướt, gió lạnh thỉnh thoảng thổi qua cuốn lên từng phiến lá rụng trên mặt đất, đánh vào trên cửa sổ pha lê dán giấy trắng, phá ra những âm thanh cạch cạch đơn điệu. Những người già thường nói, khí hậu quá khác thường, đó là dấu hiệu báo trước mất nước, con đường của thành phố tựa hồ rất lâu rồi không có ai quét tước, gió lớn thổi qua, lập tức bụi đất cuốn tung, che lấp trời đất, khiến người đi đường vội vàng dùng y phục đem khuôn mặt mình che đi, tránh khỏi bị làm đầu tóc bám bụi giống như từ trong lòng đất móc ra. Bất quá, trên đường đã rất ít người đi, cho dù có, đó cũng là bóng người vội vàng đi qua.
Từ khi cùng nước Mã Toa khai chiến tới nay, tình hình chiến đấu của đế quốc Đường Xuyên luôn không được như ý, thậm chí mỗi ngày một tệ, không còn đường cứu vãn. Không khí tuyệt vọng của thất bại giống như cục bông che phủ lên tường của kinh đô Ni Lạc Thần, dính lấy mãi không tiêu tán, khiến cho tường thành kinh đô Ni Lạc Thần vốn ảm đạm càng thêm ảm đạm. Người đi đường mặc dù ít, nhưng cấm vệ quân và hiến binh đế quốc mặc thường phục đi lại tuần tra lại rõ nhiều. Cấm vệ quân trên tường thành rõ ràng cũng đã bắt đầu ở vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, bao cát, đá khối đã bắt đầu chất đống trên tường thành, một số con đường lớn cũng bắt đầu bố trí biện pháp phân cắt. Có tin tức không chính xác nó, còn hai tháng nữa, đại quân nước Mã Toa sẽ tới dưới tường thành kinh đô Ni Lạc Thần rồi.
Quân đội nước Mã Toa tới tất nhiên khơi lên sự khủng hoảng của dân cư kinh đô Ni Lạc Thần, bọn họ không thể không thống khổ trù tính lỗi thoát và nơi lạnh nạn của mình, đại bộ phận mọi người đều lựa chọn chạy trốn, chạy tới địa phương cách xa chiến sự, người còn lại, cũng đều cẩn thận vô cùng, ở nơi công cộng là tuyệt nói không dám nói bừa, tựa hồ trên trán mỗi người đều viết bốn chứ lớn “chớ bàn quốc sự”, trong trà lâu tửu quán đã không còn nữa cảnh tượng tán gẫu náo nhiệt, rất nhiều quán trà nhò quán rượu nhỏ đóng cửa nghỉ bán, ngay cả chủ nhân cũng đã theo dòng người chạy tới các địa khu hoang lương Tiêu Xuyên đạo, Vân Xuyên đạo tin nạn rồi.
Một chiếc xe ngựa không có dấu hiệu dưới sự hộ vệ của một đội cấm vệ quân nhỏ vội vàng chạy qua con đường dần dần hoang lương của kinh đô Ni Lạc Thần, dừng lại tại cửa một đại trạch viên bề ngoài cũ nát. Đường Tư từ trên xe ngựa đi xuống, kéo chặt áo khoác trên người, để che cái rét ngày càng đậm, hắn ngẩng đầu nhìn hai chữ “Minh phủ” cứng cỏi mạnh mẽ trên cửa lớn trách viện cũ kỹ. Nghe nói hai chữ này chính là do gia gia của đương kim hoàng đế bệ hạ viết, đáng tiếc đối tượng được ông ta tán thưởng lại bởi vì chữ “Minh” trong đó mà lên voi xuống chó, làm cho toàn trạch viện này cơ hồ rơi vào trạng thái bán hoáng phế, hoàn toàn không còn cảnh tượng người xe như nước tiếng người huyên náo như xưa, cũng giống như lần này hắn tái nhiệm vậy, không ai biết được là họa hay là phúc, trừ việc công ra, quan viên đế quốc cũng là vô sự bất đăng tam bảo điện.
Bất quá quân cấm vệ phục trách thủ vệ trạch viện thì một người cũng không thiếu, hơn nữa tỏ ra khá là tận chức, trong số họ bộ phận quan quân mặc dù biết Đường Tư, nhưng cũng phải theo quy củ kiểm tra giấy chứng nhận của hắn, mới cho phép hắn đi qua. Đây không phải là bọn họ cố ý làm ra vẻ, mà là chức trách như vậy, không dám chút sơ xuất nào. Hiện giờ chủ nhân của trạch viện này, chẳng những là nhân vật số một của chính trường, hơn nữa cùng là nhân vật thứ hai của quân đội, dưới mí mắt của y, hậu quả do bất kỳ sự thiếu sót và sơ xuất nào mang tới cũng đều nghiêm trọng.
Đế quốc Đường Xuyên còn có quan viên không biết sự lợi hại của ba chữ “Minh Sơn Quế” sao?
Đường Tư kỳ thực không thích nhìn thấy Minh Sơn Quế, mỗi lần khi cùng ông ta gặp mặt, hắn luôn cảm thấy con mắt u ám của đối phương giống như có năng lực thấy hết mọi chuyện, tựa hồ toàn bộ những chuyện dơ bẩn trong lòng của mình đều không thể che dấu. Con mắt của Minh Sơn vì bị thương nghiêm trọng mà bị tổn hại, đã mất đi thần thái người thường nên có. Theo lời ông ta nói, ông ta nhìn cái gì cũng đều là mù mờ, mà sự điềm tĩnh giống như người xuất gia của Minh Sơn Quế cũng làm hắn có chút nhìn không quen, hắn hận nhất chính là loại người tự cho là thanh cao này, nếu như đã nhìn thấu hồng trần, vậy ngươi cứ xuất gia bái phật, hà tất còn quyến luyến trong cái thế tục hồng trần này, ngăn cản con đường người khác thăng quan phát tài.
Nhưng hôm nay hắn không thể không tới, Long Ngâm phụ trách cùng quân Lam Vũ tiếp xúc sơ bộ đã trở về kinh đô Ni Lạc Thần, câu trở lời của Dương Túc Phong làm trong lòng hắn không thoải mái, lại cảm thấy buồn bực, nếu như có thể tự làm chủ, hắn khẳng định sẽ để Long gia chuyển lời cho Dương Túc Phong, tên tiểu tử nhà ngươi sau này cũng chớ mơ bước lên đất đai nội địa đế quốc! Bằng vào một kẻ thân phận tù phạm như người, còn muốn có ý đồ với thập tứ công chúa?
Bất quá phụ trách chuyện này chính là Minh Sơn Quế, hắn chỉ đành tự thân tới đem ngọn nguồn của chuyện này cùng ông ta báo lại rõ ràng, sau đó đợi chỉ thị của y. Hiện giờ Minh Sơn Quế đã ở trên thực tế thay thế chức vị thượng thư bộ chính vụ của Vân Tiện, toàn bộ sự vụ chính trị đèu do Minh Sơn Quế và hoàng đế Đường Minh quyết định, công tác của Vân Tiện cũng đã tạm thời ở nhà nhàn rỗi rồi.
Một lão nhân y phục cũ kỹ nhưng giặt khá sạch sẽ xuất hiện bên trong Minh phủ, dẫn đường cho Đường Tư tới thư phòng của Minh Sơn Quế. Thư phòng của Minh Sơn Quế bên trong đã tương đối cũ nát, lò sưởi trong tường đã hỏng tới mức không thể sử dụng, cho nên gia nhân liền đặt một bồn than củi trong chỗ đất trống của thư phòng, để xua đi cái lạnh của đầu đông. Minh Sơn Quế chính đang ngồi bên bồn than, nhàn nhã nướng khoái lang, bên cạnh ông ta đã đặt một đống khoai lang nhỏ đã nướng xong, hương thơm ngào ngạt ngoài mấy mét cũng có thể ngửi thấy, mặc dù quen với sơn hào hải vị, nhưng Đường Tư vẫn càm thấy mùi vị của khoai lang nướng rất hấp dẫn.
Đường Tư đã được tính là khách quen của nơi này rồi, ngoại giao sự vụ do hắn quản hạt vừa khéo thuộc về phạm trù Minh Sơn Quế cai quản, bình thường tự nhiên không ít công tác báo cáo, hắn đi vào thư phòng của Minh Sơn Quế, hơi khom người, xem như là hành lễ rồi, dù sao Minh Sơn Quế trước nay cũng không coi trọng những thứ bề ngoài, hắn cũng vui lòng thuận nước đẩy thuyền.
“Nếm đi, nếm đi, khẩu phần lương thực của đại đa số dân chúng của chúng ta trông vào nó đấy, mùi vị không tệ, cũng rất có dinh dưỡng.” Minh Sơn Quế cũng không ngẩng đầu lên, thuận miệng nói, giọng nói khàn khàn và không rõ, khi ông ta lưu vong đã từng bị nhiễm phong hàn, suýt nữa chết oan chết uổng, sau này mặc dù cứu được, nhưng cổ họng bị tổn thương nghiêm trọng, nói chuyện cũng hết sức gian nan.
Đường Tư gật đầu, tỏ ý cảm ơn, nhưng lại không có bất kỳ động nác gì.
Trong thư phòng tràn ngập mùi khoái lang nướng, nhưng thùy chung không cách nào che dấu được mùi thảm cũ kỹ ẩm ướt, cái thảm này đã dùng mấy chục năm rồi, màu sắc ban đầu đã không thể nhận ra, mùi mốc nó tỏa ra mỗi lần đều làm Đường Tư cảm thấy không thoải mái, hắn biết Minh Sơn Quế không phải là loại người lấy thanh liêm để nổi tiếng, sự thực thì, sau lưng cũng có người gọi ngoại hiệu của Minh Sơn Quế là vắt chày ra nước, bất quá đó đích xác là do ghen tị. Minh Sơn Quế là loại quan viên đã không hết sức thanh liên cũng không hết sức hủ bại, cho dù khi lưu vong cũng không thiếu tiền tiêu, nhưng ông ta đích xác không biết yêu quý vẻ ngoài của mình lắm, giống như cái thảm trong thư phòng này, sớm đã nên thay đổi rồi, nhưng tựa hồ vĩnh viễn cũng không biết chuyện thay thảm là gì.
Đường Minh ngồi xuống chiếc ghế bành bên cạnh Minh Sơn Quế, vô ý cảm thấy trên mông tựa hồ có thứ gì đó dính vào y phục, vì thế đứng lên dùng tay sờ, thì ra là một cái vỏ khoai lang, đại khái là Minh Sơn Quế không cẩn thận tiện tay vứt lên đó sau đó quên mất. Đường Tư mày cũng không nhíu lấy một cái, thản nhiên vứt vỏ khoai lang đi, sau đó vỗ vỗ y phục, ngồi ngay ngắn trở lại. Đây là vốn liếng hắn coi thường Minh Sơn Quế, bất kể là trong hoàn cảnh nào, Đường Tư đều ngồi nghiêm chỉnh, thân thể thẳng tắp, ánh mắt lấp lánh có thần. So sánh ra, Minh Sơn Quế giống như một ông già lôi thôi, trên y phục còn loang lổ dầu mỡ, vừa nhìn qua là đã không đáng để người ta kính trọng.
Đường Tư không ăn khoai lang, hắn ghét loại lương thực phụ này.
Cùng với kết cục chiến tránh ngày càng làm người ta lo lắng, lương thực dự trữ của đế quốc Đường Xuyên đã cơ bản tiêu hao hết, hiện giờ lương thực cung ứng trong thành đã không thể thỏa mãn nhu cầu của nhân dân, kinh đô Ni Lạc Thần cũng xuất hiện phong trào tranh mua lương thực, làm phải xuất động cấm vệ quân tới trấn áp, thành thị khác thì càng thêm thái quá, chuyện vì lương thực mà gây ra án mạng nhiều không kể xiết, trong thời đại binh hoang mã loạn, lương thực so với kim tệ càng trân quý hơn, ở loại hoàn cảnh này, cũng chỉ có những người dân sống ở nông thôn có thể trộm cắp ăn được một bữa thôi. Bất quá theo việc đế quốc phổ biến thực thi quản chế lương thực, toàn quốc trên dưới khả năng không có bao nhiêu người được ăn no rồi.
“Sức khỏe hoàng đế bệ hạ thế nào?” Minh Sơn Quế tỉ mỉ bóc một củ khoai lang to chắc, ăn ngon lành, vỏ khoai lang bị bóc ra vứt ở trên đĩa bên cạnh. Ngược lại đĩa còn là đĩa tốt, nhẵn nhụi tinh xảo, lại có một tầng sáng bóng mê người, bất quá nhìn cẩn thận lại, Đường Tư buồn bực phát hiện, thì ra là sản phẩm gốm đến từ Bích Giang phủ địa khu Mỹ Ni Tư, bên trên có dấu hiệu của sản phẩm Mỹ Ni Tư.
Đường Tư căm ghét cái loại dấu hiệu này, bởi vì vừa nhìn thấy nó, liền sẽ nghĩ tới Dương Túc Phong. Vừa nghĩ tới tên gia hỏa từng phủ phục dưới chân mình, hiện tại lại đã bay lên trên đầu biến thành phượng hoàng, ngang ngược ngông nghênh, vênh váo tự đặc, ngay cả đế quốc cũng dám không để vào mắt, hắn nhất định muốn để Dương Túc Phong nếm thử tư vị phân thân thác cốt.
“Vẫn như vậy” Đường Tư khó hiểu đáp.
Tình hình sức khỏe của hoàng đế Đường Mih đã yếu ớt hoàn toàn biến hóa theo cục thế biến hóa của tiền tuyến, quả thực so với dự báo thời tiết còn linh nghiệm hơn, tiền tuyến báo về nếu như là tin tức sấu, sức khỏe của ông ta lập tức sẽ trở nên tệ hại, thậm chí lúc nào cũng có thể ngất đi, mà nếu như báo cáo về cho dù là có chút xíu xíu tin tức tốt thôi, ông ta cũng sẽ trở nên mặt đầy ánh hồng, tinh thần phấn chấn, thậm chí còn có ham muốn triệu hoán phi tử. Cho nên để tận lực không cho Đường Minh kích động, dưới sự kiến nghị của những lão y sinh, báo cáo của bộ quân vụ cấp cho Đường Minh, bất kể tình hình tiền tuyến tệ hại nhường nào, cuối cùng cũng phải xem vào một số tin tức tốt, cho dù những tin tức tốt đó là có bịa đặt ra cũng không thể có bất kỳ sơ sót gì, đây đã là thông lệ mọi người hiểu ngầm trong lòng rồi, có đôi khi ngay cả bản thân hoàng đế Đường Minh cũng không hiểu như vậy rốt cuộc là sao.