Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 310: Chương 310: Long Gia (1)




Thành Duy Nạp Tư vẫn hiện ra yên bình như xưa, nhưng bóng người thưa thớt đi một chút. Vì chuẩn bị cho chiến tranh sắp xảy ra, đại bộ phận cư dân đã rút tới thành Nhật Chiếu. Hiện giờ lưu lại trong thành, hoặc là tráng niên nam tử đưa vào quân dịch dự bị của Tô Khắc La, hoặc là những hộ không chịu di dời do cảm tình quá thâm hậu với thành Duy Nạp Tư mà không rời đi.

Những cửa hàng hai bên đuờng sớm đã đóng cửa ngừng bán, con đường phồn hoa nào nhiệt ngày nào giờ lạnh tanh ảm đạm, chỉ có đội tuần tra của vệ đội cung đình Tô Khắc La thi thoảng đi qua, để để phòng kẻ địch làm loạn. Thành Duy Nạp Tư thực hành chế độ giới nghiêm ngặt ngèo, thông báo thuyết phục cư dân không có chuyện gì không nên ra đường dán khắp thành, tới đâu cũng là không khí căng thẳng trước cơn giông bão chiến tranh sắp đến.

Nhưng mà chiến tranh không tới đúng theo hạn, dưới sự quấy nhiễu của kỵ binh quân Lam Vũ do Phong Phi Vũ suất lĩnh, quân đội vương quốc Mễ Á Lôi có thể nói chậm chạp tiến lên, từng bước khó khăn, hiện giờ cách thành Duy Nạp Tư ít nhất còn có mười ngày lộ trình, mặc dù Ni Lâm Tùng nhất thời dưới sự kích động phát lệnh tăng tốc tiến lên, nhưng tính cách cẩn thận trời sinh của ông ta làm ông ta rất nhanh trở lại quỹ đạo nguyên bản. Tốc độ hành quân của quân đội Mễ Á Lôi vẫn chậm chạp vô cùng, cảnh giới nghiêm mật, mỗi bước cắm trại, không cho Phong Phi Vũ cơ hội đánh lén.

Cho dù bá tước Ngã Mã Nhĩ đã tức tới mức liên tục hướng Cổ Tư Tháp Phu đệ tam thân ở Bố Lôi Tư bí mật báo cáo, yêu cầu thay đổi các chức vụ quan chỉ huy của Ni Lâm Tùng, nhưng Ni Lâm Tùng vẫn không hề lay chuyển. Báo cáo đưa lên của bá tước Ngả Mã Nhi cứ giống như đá chìm vào đại hải, không chút hồi âm, làm Ngã Mã Nhi hồ nghi không thôi, còn cho rằng Ni Lâm Tùng bày trò gì đó. Nhưng Ngả Mã Nhi không biết rằng, lúc này đây Bố Lôi Tư đang rên siết dưới làn pháo kích của hạm đội hải quân quân Lam Vũ, người Bố Lôi Tư đang chậm rãi liếm vết thương rách ra, Cổ Tư Tháp Phu đệ tam còn chưa khôi phục lại từ trong kinh hoàng và bất đắc dĩ.

Đoạn thời gian này ngược lại trở thành thời kì bình yên nhất của thành Duy Nạp Tư, Dương Túc Phong mỗi ngày đều ở trong tòa hồng lâu chuyên dùng của nữ vương Tô Khắc La, hưởng thụ sự yên tĩnh an nhàn hiếm có. Suy xét phương hướng chiến lược cho tương lai, y không gấp, thật sự không gấp với chiến tranh kéo đến, thời gian càng kéo dài, đối với quân Lam Vũ càng có lợi.

Ai Đức Tư Đặc La Mỗ dưới sự tiến công tuần tự cẩn thận của Phượng Thái Y, đã hoàn toàn chỉ còn kéo dài chút hơi tàn, hết cách xoay chuyển. Sự thất bại cuối cùng của y đã trở thành chuyện không thể nghi ngờ, điều duy nhất y có thể làm bây giờ là lựa chọn cách chết cho bản thân, hoặc là bị đánh chết trên chiến trường, hoặc là sĩ diện tự sát, hoặc là sau khi bị bắt làm tù binh tiếp nhận xét xử mà treo cổ. Nhưng bất kể thế nào, con đường sống là đã không còn nữa, có lẽ là ý thức được điều này, quân đội Tháp Lâm dưới sự khống chế của y đã xuất hiện hiện tượng rã đám, rất nhiều bộ hạ từng đi theo y bắt đầu bí mất mưu tính lối thoát khác.

Hiện giờ khu vực dưới sự khống chế của quân Lam Vũ đang triển khải hoạt động kiến thiết kinh tế ngùn ngụt khí thế, bao gồm cả Tử Xuyên đạo, Trình Xuyên đạo của địa khu Mỹ Ni Tư, toàn bộ vương quốc Cách Lai Mỹ, nam bộ và bắc bộ của vương quốc Tháp Lâm. Vô số công xưởng bắt đầu xây dựng, đường sắt và đường bộ đều trong quy hoạch và xây dựng, kỹ thuật nông nghiệp cải cách cũng hừng hực khí thế tiến hành. Chỉ cần có đủ thời gian, những địa khu này đều sẽ sản sinh biến hóa nghiêng trời lật đất.

Ở phương diện quân sự, kế hoạch khuếch quân sơ bộ của quân Lam Vũ đang trong quá trình thực thi, lượng lớn tân binh trang bị súng trường Mauser, đang tiếp thụ huấn luyện cơ bản, khi thời hạn huấn luyện tân binh sáu tháng kết thúc, biên chế quân đội của quân Lam Vũ sẽ tăng lên hơn ba lần. Ở phương diện hải quân, ngày càng nhiều chiến hạm Long Nha thuận lợi hạ thủy, đồng thời gia nhập hàng ngũ hải quân.

Chiến đấu hạm kiểu mới đã vào giai đoạn chế tạo thực nghiệm, chỉ cần một số vấn đề kỹ thuật mang tính mấu chốt được giải quyết, ví như chân vịt, ví như phòng đá ướp lạnh, ví như lực giật của hạm pháo v…v.. những thứ quái vật khổng lồ trọng tải trên năm nghìn tấn toàn thân bao bọc giáp sắt này sẽ trong nửa cuối sang năm hoặc là năm tới nữa xuất hiện trong đội hình của quân Lam Vũ.

“Phong lĩnh, bên ngoài có người tới tìm ngài, nói là biết ngài, hắn nói hắn tên là Long Ngâm.” Tư Cơ Bối Ni tiến vào báo cáo.

Dương Túc Phong gật đầu, người của Long gia rốt cuộc cũng xuất hiện rồi, bọn họ cuối cùng là vì sao lại vượt qua Linh Đình dương tới chiếm lĩnh cảng Mễ Luân, đại khái sắp thấy rõ rồi. Y tiện tay ra hiệu, ý bảo Tư Cơ Bối Ni đưa Long Ngâm vào.

Mặc dù gần một năm không gặp, nhưng bề ngoài của Long Ngâm không có nhiều biến hóa lắm, trông vẫn tiêu sái lỗi lạc, tài hoa phong lưu, trong con mắt đầy mị lực thu hút nữ nhân, vị mỹ thiếu niên của Long gia này bắt đầu từ khi sinh ra đã được định sẵn là hòn ngọc quý của Long gia, toàn thân vây quanh bởi kỳ vọng và vinh diệu. Trên thực tế hắn cũng là một trong số nhân vật trọng tâm của Long gia, phụ thân của hắn chính là người quản lý Long gia - Long Cửu Trọng.

Ngày đó khi Dương Túc Phong đi qua Anh Xuyên đạo, chính là do Long Ngâm phụ tránh hộ tống trên đường, tới tận khi đưa y tới con thuyền tới Mỹ Ni Tư. Sự tiêu sái lỗi lạc và bác học hiểu nhiều của Long Ngâm cũng làm Dương Túc Phong hết sức bội phục, loại con cháu thế giá kiệt suất đích xác ngày càng ít, Phong Hỏa Vân Long tứ gia tộc mấy năm nay quật khởi nhanh như vậy trừ cơ sở bên trong thâm hậu ra, những nhân tài mới xuất hiện này cũng là sức mạnh không thể bỏ quên.

“Long tứ công tử, lâu nay vẫn khỏe chứ!” Dương Túc Phong thân thiết nói, cùng Long Ngâm ôm chặt lấy nhau, bất kể là khi sưa rốt cuộc mang mục đích gì, Long gia ở Anh Xuyên đạo dù sao vẫn giúp mình một lần, nhất là ở trên Sơn Hải quan, nếu như không phải bởi vì Long Tường kịp thời xuất hiện, có lẽ Điệp Phong Vũ sớm đã đem mình băm nát đem đi nuôi chó rồi.

“Dương công tử không thẹn là nhân trung kỳ tài, chưa tới một năm ngắn ngủi đã làm địa khu Mỹ Ni Tử khởi tử hồi sinh, cho dù là Đường Lang Nhạc Thần Châu hồi sinh, cũng cùng lắm là thế thôi. Khi Xưa phụ thân của ta hay nói công tử sau này tất thành nghiệp lớn, quả nhiên là thế.” Long Ngâm khiêm tốn nói, ngôn từ khen ngợi thuận miệng thoát ra, trên khuôn mặt tuấn tú mang theo nụ cười chân thành.

Hắn nói lời khách khí đều hết đợt này tới đợt khác, thuần thục vô cùng, mặc dù biết rõ đó là những lời khách sáo, nhưng ngươi vẫn có thể cảm nhận được ý vị chân thành ẩn giấu bên trong của hắn. Trình độ nói chuyện thế này chẳng phải là mỗi người đều có thể làm được, còn có nụ cười của hắn, mặc dù là mang tính nghề nghiệp, nhưng trong đó vẫn mang ý tứ chân thành nồng hậu.

“Long Ngâm, ngươi là người bận rộn, cả ngày chạy đông chạy tây, vô sự bất đăng tam bảo điện, tới tìm ta có chuyện gì đừng ngại nói thẳng, chỉ cần Dương Túc Phong ta có thể làm được, tất cả đều thương lượng được.” Hàn huyên xong, hai người ngồi xuống ghế xô-pha, Ngả Toa Lệ Nặc bưng trà xanh lên cho hai người, Dương Túc Phong vỗ ngực sảng khoái nói, tỏ ra vô cùng thân thiện.

“Kỳ thực cũng không có gì… chúng tôi chỉ cảm thấy tài nguyên của Mỹ Ni Tư phong phú như vậy, muốn cùng các vị làm ăn mà thôi, đương nhiên tiền đề là hai phía chúng ta đều không phải thiệt thòi….” Long Ngâm miệng cười mặt không cười, nói không rõ ý tứ. Hắn hứng thú đánh giá việc bài trí trong phòng, tựa hồ đã bị Tô Phỉ Thải Vi tinh tâm bố trí thu hút, hồi lâu sau mới lộ ra nụ cười hài lòng, tựa hồ trong việc giám định thưởng thức có được thỏa mãn cực đại.

Dương Túc Phong đối với mọi thứ xung quanh đã coi là chuyện thường, hơn nữa cũng không có năng lực giảm định như Long Ngâm, rất nhiều danh họa ở trên tường y mặc dù biết rằng rất quý báu, nhưng quý ở chỗ nào y lại chẳng hề hay biết. Dương Túc Phong nâng chén trà lên cười nói:” Các vị muốn cùng chúng ta tiến hành mậu dịch? Đây chẳng phải là việc phải che dấu gì cả, ta nhiệt liệt hoan nghênh đó.”

Long Ngâm cũng nâng chén trà lên, khẽ cười khổ nói: “Nhưng thứ chúng tôi cần, chẳng phải là thương phẩm phổ thông, mà là lượng lớn vũ khí đạn dược, còn có cương thiết, lương thực và dược phẩm. Nhất là ba mục vũ khí đạn dược, cương thiết, dược phẩm, về phần số lượng, đó cũng là con số dọa chết người, còn mong công tử cân nhắc thật kỹ.”

Dương Túc Phong không hề cho là như vậy, bình đạm nói: “Điều này cũng dễ thương lượng, làm ăn mà, chỉ cần kiếm được tiền, còn không có người làm sao!”

Long Ngâm hạ chén trà xuống, không hề che dấu ánh mắt hoài nghi của mình, nhìn Dương Túc Phong thật sâu, nói: “Dương Túc Phong, ngươi thực sự nghĩ như thế? Trong loạn thế, cho dù kim ngân châu báu cũng không đáng giá như ba thứ này, ngươi có thể cho chúng dễ dàng chảy ra ngoài địa khu Mỹ Ni Tư?”

Dương Túc Phong không đổi sắc mặc bình thản nói: “Ngươi cho rằng ta sẽ nghĩ thế nào? Ngươi cho rằng ta là một tên nô lệ của đồng tiền?”

Long Ngâm một lần nữa nhìn kỹ Dương Túc Phong, tùy ý lắc đầu, chậm rãi nói: “Đường Minh đối đãi ngươi thế nào chúng ta đều biết rất rõ, thái độ của ngươi đối với đế quốc như thế nào, thứ cho ta nói thẳng, chúng ta cũng có hiểu biết. Đế quốc đã chẳng còn là đế quốc trước kia, lúc nào cũng có thể sụp đổ, cho dù nó có thể có nhiều vật tư chiến lược hơn nữa, cũng không thể chống chọi được bao lâu, bên trong của nó sớm đã bị mục rỗng, định sẵn là phải diệt vong rồi.

Dương Túc Phong cũng ánh mắt sáng quắc chiếu sâu vào hắn, ý tứ sâu xa nói:” Nếu nói như thế, muốn cùng Mỹ Ni Tư chúng ta tiến hành mậu dịch không phải là chủ ý của Long gia các vị, mà là chủ ý của đế quốc?”

Long Ngâm nhún vai, chậm rãi nói: “Nói thẳng ra nhé, sự thực thì đây là chủ ý của đại nhân Minh Sơn Quế, Đường Minh chẳng thể bỏ cái thể diện này xuống được, ông ta sao có thể cầu xin người ta? Yêu cầu chúng tôi phái binh công chiếm cảng Mễ Luân, cũng là mệnh lệnh trực tiếp tới từ vị đại nhân này, sau khi Minh Sơn Quế thượng nhiệm, chuyện đầu tiên muốn Long gia chúng tôi làm chính là đảm an toàn cho con đường mậu dịch của địa khu Mỹ Ni Tư và lục địa đế quốc.

Xin thứ cho, tạm thời chúng tôi còn chưa muốn quá cứng rắn cùng triều đình, chỉ đành chấp nhận thôi. Lần này ta tới, một là muốn cùng ngươi thương lượng chuyện liên quan tới mậu dịch, hai chính là giải thích nổi khổ bên trong việc chúng tôi xuất binh cảng Mễ Luân, hi vọng các vị hiểu cho. Ta có thể đảm báo, chúng ta tuyệt đối không có ý nghĩ nhúng tay vào địa khu Mỹ Ni Tư, chỉ cần quân đội các vị tới cảng Mễ Luân, chúng tôi sẽ lập tức rút lui.”

Dương Túc Phong gật gù, sắc mặt có chút âm trầm, rất lâu sau mới lạnh lùng nói không mang theo chút tình cảm nào:” Nói như thế là ta hiểu rồi. Xem ra vị đại nhân Minh Sơn Quế này của chúng ta đối với đế quốc một lòng trung trinh, cúc cung tận tụy, tới chết mới thôi.”

Trầm mặc chốc lát, Long Ngâm có chút hoài nghi nói:” Dương Túc Phong, ngươi thực sự chuẩn bị chấp thuận yêu cầu của Minh Sơn Quế, muốn đem những vật tư chiến lược này vận chuyển tới triều đình đế quốc sao? Ngươi không thể không biết, ngươi dung dưỡng cho sức mạnh của người ta cũng là nghiêm trọng suy yếu bản thân chứ? Địa khu Mỹ Ni Tư đã trải qua nhiều năm chiến loạn, mọi thứ trỗng rỗng, dân không đủ sống, đế quốc còn muốn rút đi vật tư từ nơi này, điều ấy đối với nhân dân địa khu Mỹ Ni Tư thực quá không công bằng..”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.