Xuất phát từ góc độ của Long gia, Long Ngâm đương nhiên không muốn bất kỳ tài nguyên nào của Mỹ Ni Tư chảy mất, một khi quân hùng thiên hạ đồng thời nổi lên tranh đoạt thiên hạ, cái đầu tiên đại quân Long gia phải khống chế chính là địa khu Mỹ Ni Tư. Tới lúc đó Long Ngâm và bản thân mình khi nói chuyện đã chẳng còn ngữ khí như hiện giờ nữa rồi.
Từ đáy lòng Dương Túc Phong hơi cảm khái, đế quốc xụp đồ sớm đương nhiên không phù hợp với lợi ích của quân Lam Vũ. Quân Lam Vũ còn cần thời gian để tích lũy lực lượng, hoàn thiện các phương diện của bản thân, từ điểm này mà nói, cho dù phải trả giá đắt, để đối lấy đế quốc tiếp tục kéo dài chút hơi tàn, cũng là đáng giá.
Nghĩ một lúc, Dương Túc Phong ánh mắt lấp loáng nhìn chăm chú ánh mắt trời rực rỡ bên ngoài, sắc mặt có chút thống khổ nói: “Như vậy, ngươi hi vọng quân đội nước Mã Toa dẫm lên kinh đô Ni Lạc Thần sao?”
Long Ngâm trầm tư hồi lâu, cuối cùng chậm rãi lắc đầu, sắc mặt cũng có chút thống khổ. Bất kể là từ trên tình cảm hay là từ trên lý trí, đối với thế cục đế quốc sau khi xụp đổ không ai có thể dự đoán được. Đế quốc đổ rồi, các lộ chư hầu tất nhiên có thể mặc sức quần hùng tranh hươu trên đống đổ nát đế quốc, không chút cô kỵ tranh đoạt cửu ngũ chí tôn, nhưng đối diện với quân đội nước Mã Toa càng cường đại hơn, không một ai có thể nắm chắc. Từ góc độ này mà nói, không lộ chư hầu nào mong cho đế quốc thật mau chóng diệt vong.
Trầm mặc hồi lâu.
Ánh mặt trời từ trên chân Dương Túc Phong dần dần di chuyển tới chân Long Ngâm, thơi gian cũng lặng lẽ trôi qua trong sự trầm mặc.
Không biết qua bao lâu, Long Ngâm mới khẽ thở ra một hơi, chậm rãi nói:” Thôi vậy, chỉ có thể đi một bước nhìn một bước thôi, chuyện sau này ai có thể nói chắc được đây? Có khi hôm nào đó Vũ Văn Chấn Thiên đột nhiên lăn ra chết không chứng, vạy thì thiên hạ thái bình rồi.
Dương Túc Phong trầm tư gật đầu, không nói gì.
Long Ngâm hơi rướn người, đưa cho Dương Túc Phong một danh sách vật phẩm dài dằng dặc, bên trên đều là vật tư chiến lược mà đế quốc nhu cầu bức thiết. Kiến thức của đế quốc về địa khu Mỹ Ni Tư vẫn dừng lại ở mức độ năm 1727 thiên nguyên, bên trên rất nhiều vật tư sớm đã bị sản phảm chất lượng hơn giá rẻ hơn thay thế, nhưng bên trên vẫn là cái tên của vật phẩm cũ, mà các loại sản phẩm mới ngày nay Mỹ Ni Tư nghiên cứu chế tạo lại hoàn toàn không có, ví như xi măng v…v.. Long Ngâm nói là con số khổng lồ, như hai vạn tấn cương thiết, nếu như là một năm trước, đích xác là một con số rất lớn, nhưng hiện ra Dương Túc Phong xem ra, cũng nhiều lắm chỉ là sản lượng hai ba tháng của mấy cái xưởng cương thiết lớn mà thôi. Xem ra Minh Sơn Quế mặc dù tinh minh, nhưng rất nhiều thư trên chi tiết còn chưa hiểu rõ lắm, điều này cũng khó trách, ai bảo địa khu Mỹ Ni Tư đơn độc hải ngoài, cách nội địa đế quốc ba vạn tám ngàn dặm chứ?
Bất quá làm Dương Túc Phong buồn bực là trên bảng danh sách vật tư đều không có giá cả, chỉ có số lượng, cũng có ý là, đế quốc không có ý định trả tiền. Nhưng y cũng không tin Minh Sơn Quế dám trắng trợn đưa tay đòi hỏi đồ của địa khu Mỹ Ni Tư như vậy, chuyện của quân Lam Vũ hắn phải biết được ít nhiều gì đó.
Dương Túc Phong chậm rãi đem danh sách gấp lại, bỏ vào trong túi, cũng chẳng nhìn thần sắc của Long Ngâm, hờ hững nói: “Đây chẳng phải là làm ăn sao? Ta có thể có được gì? Đế quốc chuẩn bị cấp cho ta cái gì đây?”
Long Ngâm nhẹ nhàng nói từng chữ: “Vị trí tổng đốc Ngân Xuyên đạo.”
Dương Túc Phong cười cười, Minh Sơn Quế quả nhiên là Minh Sơn Quế, phương pháp xử sự đúng là có bộ dạng. Vị trí tổng đốc Ngân Xuyên đạo đích xác làm người ta thèm thuồng, ba bốn năm trước còn từng có người bởi vì tranh đoạt vị trí này tiêu năm trăm vạn kim tệ mua chuộc đại thật trong triều, kết quả sự việc bại lộ, dẫn tới sóng to gió lớn, ngay cả đại thần bộ nội vụ Đường Cảnh cũng bị hoàng đế trách mắng một phen, có thể thấy chức vị này nóng phỏng tay thế nào.
Nhưng mà hiện giờ Ngân Xuyên đạo chính là hang ổ của Xích Luyện giáo, thế lực của đế quốc sớm đã bị quyết sạch, tổng đốc Ngân Xuyên đạo của đế quốc toàn gia trên dưới ba trăm người đều bị Xích Luyện giáo đem làm đèn trời, còn có ai dám đi làm tổng đốc Ngân Xuyên đạo?
Dương Túc Phong lạnh lùng thong thả nói:” Đây đúng là thủ đoạn thanh toán rất tốt, bất quá hiện giờ tổng đốc đại nhân của Ngân Xuyên đạo sợ là Mục Tử Huân của Xích Luyện giáo! Không biết đại nhân Minh Sơn Quế có cách nào có thể để hắn đem vị trí đưa ra cho ta?”
Long Ngâm không nói gì, hắn biết lúc nào nên lên tiếng, lúc nào thì nên im lặng.
Dương Túc Phong sắc mặt biến đổi không ngừng, suy nghĩ chốc lát tựa hồ hạ quyết định cuối cùng, thong thả nói:” Đế quốc có gì có thể đảm bảo đây? Minh Sơn Quế đại nhân đường đường là trọng thần quân chính, tóm lại là không thể nói xuông thôi chứ?”
Long Ngâm lần nữa lấy ra một mảnh giấy màu vàng, đưa cho Dương Túc Phong.
Tờ giấy màu vàng này chính là thủ dụ do chính Minh Sơn Quế viết, kiến nghị hoàng đế Đường Minh ban cho Dương Túc Phong chức vụ tổng đốc Ngân Xuyên đạo, đằng sau có lời phê đồng ý của Đường Minh, góc dưới bên phải có con dấu bàn long ngọc tỷ của đế quốc. Đây đích xác là một đạo bổ nhiệm có hiệu lực, trong thủ dụ nói rất rõ ràng, chỉ có sau khi đánh bại Xích Luyện giáo và nước Mã Toa mới có hiệu quả, cũng có nghĩ là, triều đình đế quốc mượn tay quân Lam Vũ đi diệt trừ Xích Luyện giáo, nếu như Dương Túc Phong để ý tới chức vị tổng đốc Ngân Xuyên đạo mà nói, ắt phải nghĩ biện pháp diệt trừ Xích Luyện giáo.
Dương Túc Phong lặng lẽ thở dài, Đường Minh có thể làm ra nhượng bộ thế này, chứng minh đế quốc triều đình đúng là sơn cùng thủy tận ròi, y có chút thương cảm thâm trầm nói:” Hiện giờ tình hình đế quốc thế nào rồi?”
Long Ngâm chua xót nói:” Mỗi ngày một tệ, sợ sắp hỏng rồi.”
Căn cứ vào miêu tả bi quan của Long Ngâm, đế quốc Đường Xuyên có thể chống đỡ tới hiện giờ đã là một kỳ tích, quân đội đế quốc tiêu hao nghiêm trọng, ngay cả quân cấm vệ cũng tổn thất quá nửa rồi, bộ đội mới tổ kiến cơ bản trở thành bia đỡ đạn, hoàn toàn không có sức chiến đấu.
Mặc dù trên danh nghĩa đế quốc Đường Xuyên hiện giờ còn có quân đội tới trên hai vạn người, nhưng bộ đội tinh nhuệ nắm trong tay triều đình đã không còn nhiều, rất nhiều bộ độ có sức chiến đấu đã tổn thất hết sạch, mà tân binh bổ sung vào, bất kể là tố chất hay là kỹ năng chiến đấu, đều rõ ràng tỏ ra không thể thỏa mãn nhu cầu của chiến tranh, hơn nữa tràn đầy tâm tình bi quan thất vọng. Lời đồn đế quốc sắp diệt vong dồn dập vang lên, khắp nơi đều là tình cảnh lòng người hoảng loạn.
Hiện giờ quân đội đế quốc có sức chiến đấu tương đối chính là các lộ đại quân cần vương mới gia nhập chiến trường, chủ yếu bao gồm lang quân của gia tộc Tư Mã, hạc quân của gia tộc Độc Cô, còn có bộ đội của từng gia tộc Phong Hỏa Vân Long, những đội quân tiếp thụ huấn luyện của mỗi gia tộc, chuẩn bị tranh đoạt thiên hạ này vẫn có sức chiến đấu. Trong đó lang quân của gia tộc Tư Mã có binh lực hùng hậu nhất, sức chiến đấu cũng là mạnh nhất, đông tới mười vạn, mà hạc quân của gia tộc Độc Cô cũng là hổ lang chi sư, nhân số cũng có tám vạn.
Long Lân đại tướng Long gia suất lĩnh năm vạn Long gia quân, cũng là tinh nhuệ do bốn đại gia tộc Long Hỏa Phong Vân tụ tập nên. Những bộ đội này nếu như không phải đơn độc đối diện với kỵ binh giáp trụ của nước Mã Toa, nà là đối diện với bộ đội bộ binh của nước Mã Toa thì còn có thể chống chọi được. Sau khi đại quân cần vương nam hạ, thế tiến công của quân đội nước Mã Toa lập tức bị ngăn lại, đã chứng minh rất rõ điều này.
Nhưng đại quân cần vương cũng có rất nhiều mối lo ngầm, trong đó vấn đề lớn nhất là mạnh ai nấy làm, đồng sàng dị mộng, mới ban đầu mọi người còn có thể chung một mối thù, cùng nhau chống địch, nhưng theo chiến sự phát triển, hiện tượng tá đao sát nhân, thấy chết không cứu, bảo tồn thực lực cũng ngày một nhiều. Nếu như quân đội nước Mã Toa hơi khiêu khích một chút, tiền đồ đại quân cần vương cũng rất nguy hiểm, một khi đại quân cần vương tan vỡ, chuyện tan đàn xẻ nghé là điều quá bình thường.
Sức khỏe của hoàng đế Đường Minh cũng ngày càng kém, thường xuyên ngất xỉu, thậm chí đi nhà xí cũng cần có thái y tháp tùng, lúc nào cũng có thể băng hà. Nhưng trong giờ phút sống còn này, chẳng ai dám đưa ra nhân tuyển kế thừa hoàng vị, cho dù là Minh Sơn Quế cũng không dám, không ai dám tưởng tưởng hậu quả sau khi Đường Minh đột nhiên băng hà, bải vì điều đó thực quá đáng sợ.
Hiện giờ điều duy nhất có thể cấp cho triều đình đế quốc chút an ủi chính là theo sự phát triển của chiến sự, bát đạo liên minh và đế quốc Tinh Hà cũng bắt đầu ý thức được hậu quả nước Mã Toa tiêu diệt đế quốc Đường Xuyên. Bọn họ bắt đầu gia tăng áp lực với nước Mã Toa, đồng thời trên đạo nghĩa lên tiếng ủng hộ đế quốc Đường Xuyên, thậm chí cung cấp chút viện trợ mang tính tượng trưng, nhưng do sự ủng hộ của nước Y Lan, thanh thế của nước Mã Toa vẫn rất kiêu ngạo, mà các nước chư hầu phương bắc như Long Kinh và nước Yến Kinh thái độ lại khá mập mờ, làm trường chiến tránh này không biết kéo dài bao lâu.
Dương Túc Phong đột nhiên tùy tiện hỏi: “Tình hình Điệp Phong Vũ thế nào?”
Long Ngâm vẫn lắc đầu, khổ sở nói:” Không tốt lắm.”
Tình hình của Điệp Phong Vũ đích xác là không tốt lắm, sư đoàn quân trung ướng 24 do nàng suất lĩnh, đã tiêu hao cực lớn trong nhiều lần chiến đấu, cơ bản chủ lực cũng đã tổn thất hết, mặc dù đem bội đội của nàng xếp vào đối tượng bổ xung trọng điểm, nhưng tân binh bổ xung chẳng phải lập tức có thể hình thành sức chiến đấu, nhất là dưới tình huống quân đội nước Mã Toa khí thế như cầu vồng.
Hiện giờ Điệp Phong Vũ và bộ đội của nàng vẫn tiếp tục lưu lại một dải Minh Xuyên đạo, phụ trách ngăn cản con đường tiến lên của quân đội nước Mã Toa. Đối diện với kỵ binh giáp trụ có uy thế tuyệt đối của nước Mã Toa, Điệp Phong Vũ và những quan bình của nàng tắm máu chiến đấu, trả giá bằng hi sinh cực lớn, khó khăn lắm mới giữ vững được Minh Xuyên đạo, nhưng theo bộ đội phía sau của nước Mã Toa lục tục gia nhập chiến đấu, Minh Xuyên đạo bị chếm đã là chuyện có thể dự kiến.
Dương Túc Phong lặng lẽ thở ra một hơi, tình cảm của y đối với Điệp Phong Vũ hết sức phức tạp, nữ nhân đã từng mấy lần muốn lấy mạng này, y hận không thể dày vò nàng tới chết, để ứng nghiệm câu nói khi xưa của y: “Ta sẽ bắt ngươi phải trả giá gấp chục lần.” Nhưng từ góc độ một quan chỉ huy mà nói, y lại hi vọng quan binh của Điệp Phong Vũ vẫn có thể tiếp tục chống đỡ được một thời gian, ít nhất chống đỡ tới khi quân Lam Vũ bước lên đại lục Y Lan mới thôi.
Nhưng y không biết, bọn họ có thể chống chọi tới lúc đó hay không?
Lúc này, Tư Cơ Bối Ni tiến vào báo cáo, bộ đội La tộc do Tác Đán La Kiệt suất linh đã tiếp cận trận địa núi Bạch Mã rồi, trận chiến phòng vệ thành Duy Nạp Tư chính thức mở màn.